Không quá bao lâu, bên trong nhóm chat đã có người phản hồi lại tin nhắn của Trần Ý.
Còn đặc biệt tag hắn vào.
Trần Ý nhìn xem, người trả lời tin nhắn của hắn là lớp trưởng Tô Tú Tú.
Trần Ý cho Tô Tú Tú một ngón tay.
Không hổ là lớp trưởng.
Bên trong nhóm chat, Tô Tú Tú không chỉ báo cho hắn thông tin về đám người sử dụng thiết bị patin nọ, còn có video liên quan, bên dưới còn có cả thông tin về thiết bị giống như patin đó.
Trần Ý nhìn thông tin Tô Tú Tú gửi đến.
Thiết bị giống như pation đó được gọi là Air Kit.
Một sản phẩm được ứng dựng công nghệ Vals.
Ngón tay điểm video, nội dung video là cảnh ghi lại của nhóm người sử dụng Air Kit nọ, bọn hắn tung người qua những nóc nhà trong thành phố, lướt qua các ngỏ hẻm.
Tô Tú Tú chú thích bên dưới.
Có rất nhiều người vô năng sử dụng Air Kit, bọn hắn tập hợp lại thành một băng nhóm dân gian trong thành phố, chủ yếu là để thỏa mãn đam mê bay lượn trong bầu trời.
Thỉnh thoảng sẽ thấy bọn họ trên các nóc nhà trong thành phố.
Trần Ý ngẫm lại, đúng là những người nọ trong lúc chiến đấu không có dấu hiệu sử dụng siêu năng, toàn bộ quá trình chiến đấu chỉ nhờ vào bộ Air Kit dưới chân.
Quyết định sức chiến đấu của bọn họ là dựa trên độ thành thạo đối với Air Kit.
Càng sử dụng thành thạo Air Kit, bọn hắn sẽ càng mạnh mẽ.
Trần Ý bỗng nhiên cảm thấy khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc thật là tốt, bởi vì nó đồng nghĩa với việc, một người vô năng cũng có cơ hội trở thành anh hùng.
Xem ra, con đường sau này hắn cũng có thể mượn nhờ những sản phẩm công nghệ Vals như bộ Air Kit này, nâng cao thực lực bản thân.
…
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá, âm thanh đều đặn như nhịp tim của đại dương.
Triều Thần Quốc, một vương quốc phát triển của Ngư Nhân, nơi giao nhau giữa đại dương bao la và đất liền.
Ở một góc nhỏ của quốc gia Ngư Nhân, đã từng có một gia đình nhỏ sống hạnh phúc.
Ngư Nhân hài tử, tên là Hải Tử, thường cùng mẹ ngồi bên bờ biển, lắng nghe tiếng sóng và những câu chuyện về các loài sinh vật kỳ bí dưới lòng đại dương.
Cha của Hải Tử là một Ngư Nhân dũng cảm, luôn xông đầu bảo vệ vùng biển khỏi những mối nguy hiểm.
Nhưng tất cả thay đổi khi Megalodon xuất hiện.
Một buổi sáng, khi Hải Tử cùng mẹ đang ngồi bên bờ biển, họ thấy một cơn bão dữ dội kéo đến.
Biển trở nên cuồng loạn, những con sóng khổng lồ ập vào bờ.
Tiếng hét vang lên từ xa, các Ngư Nhân hốt hoảng lao ra đón những Ngư Nhân may mắn còn sống trở về, nhưng là trong những Ngư Nhân còn sống đó, tuyệt không có cha của Hải Tử.
Hải Tử chỉ có thể đứng từ xa nhìn mẹ bồn chồn, sợ hãi.
Nó còn nhớ rằng, mẹ đã cố ngăn không cho cha rời khỏi nhà.
Có lẽ hiện tại, Hải Tử biết rằng, mẹ đang rất hối hận vì không quyết liệt ngăn cản.
Một lúc sau, Hải Tử nghe thấy tiếng gào thét của mẹ.
Mẹ tóc tai bù xù, như phát điên nắm lấy những Ngư Nhân may mắn còn sống sót, cố gắng tìm kiếm một tia tung tích từ cha.
Nhưng là, khi nghe thấy một Ngư Nhân còn sống chuyển lời rằng, cha yêu hai mẹ con nó, mẹ bỗng nhiên phát điên.
Có lẽ là trong lúc đó, mẹ đã tưởng tượng ra cảnh tượng, cha bị Megalodon nuốt chửng, biến mất dưới lòng biển sâu.
Mẹ không thể chịu nổi cảnh tượng đó, gục ngã ngay lập tức.
Từ đó, mẹ trở nên điên loạn, luôn sống trong nỗi ám ảnh về c·ái c·hết của cha.
Hải Tử thấy mẹ thường ngồi một mình, lẩm bẩm những lời nói không rõ ràng, đôi mắt vô hồn nhìn về phía biển xa.
Hải Tử, từ một Ngư Nhân hài tử ngây thơ, bỗng chốc trở thành trụ cột gia đình.
Nó phải tự mình kiếm thức ăn, chăm sóc mẹ trong khi lòng đầy nỗi đau.
Những đêm dài, nó ngồi bên cạnh mẹ, cố gắng an ủi mẹ trong những cơn hoảng loạn.
Nhưng đôi khi, mẹ không thể kiềm chế được, và đ·ánh đ·ập Hải Tử trong cơn điên loạn.
Hải Tử luôn xuất hiện với đôi mắt u buồn và khuôn mặt non nớt, hàng ngày quanh quẩn bên các quặng san hô để kiếm tiền.
Hải Tử không còn được nghe những câu chuyện về đại dương từ cha nữa, cũng không còn được cảm nhận vòng tay ấm áp của mẹ.
Sau khi cha bị Megalodon s·át h·ại, mẹ đã trở nên điên loạn, suốt ngày lẩm bẩm những lời nói vô nghĩa.
"Mẹ, con về rồi"
Hải Tử với thân hình nhỏ bé, gầy gò, nhẹ nhàng gọi khi bước vào căn nhà nhỏ.
Trong tay nó là những mảnh san hô vừa mới khai thác được.
Nó đặt chúng lên bàn, hy vọng rằng có thể bán chúng để mua thức ăn.
Mẹ Hải Tử, với ánh mắt trống rỗng, không hề phản ứng.
Mẹ chỉ ngồi đó, nhìn vào khoảng không, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy mình.
Hải Tử thở dài, tiến lại gần mẹ, cố gắng lay động bà.
"Mẹ, mẹ có nghe con nói không? Con đã về rồi" Hải Tử nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa đầy đau xót.
Bỗng nhiên, mẹ bật lên, đẩy nó ra xa, đôi mắt trở nên dữ dội.
"Cút đi! Đừng lại gần ta! Ngươi là nguyên nhân khiến cha ngươi c·hết!"