Minh cảm thấy hắn tìm ra cách giải quyết yêu cầu của hệ thống, tuy vậy hiện tại Minh chưa thể làm .
Hắn mới đến Long Biên Thành nửa ngày, mấy việc này không tiện làm dù sao rất khó giải thích .
Ngoài ra Minh cũng không có tiền, hộp ngọc trai Lý Tiến đưa Minh xem ra tương đối quý giá nhưng cũng chỉ có hạn, còn có thể quý đến mức nào ? .
Ngược lại, Minh còn có rất nhiều việc để làm hiện tại .
Đầu tiên, hắn cần thời gian hiểu rõ Giao Chỉ hoặc ít nhất hiểu rõ xung quanh thành Long Biên .
Thứ hai, trong đầu Minh thật ra còn rất mơ hồ, hắn không có phương hướng, hắn chưa biết con đường trước mặt đi như thế nào, xuyên đến Tam Quốc rốt cuộc bản thân nên làm gì ? .
Vấn đề này hiện tại Minh không trả lời được bởi vì hắn chưa đủ hiểu cái thời đại này, hắn còn cần đi tới nhà Hán, đi nhìn đi hiểu cái thời đại này .
Đến loạn thế, hắn không muốn hạn chế mình ở Giao Chỉ hoặc là Giao Châu bởi Minh hiểu thời đại này muốn dùng sức Giao Chỉ khó mà thành được đại sự .
Đây cũng không phải hạ thấp gì nhưng sự thật là vậy, tuy Sĩ Nh·iếp đến Giao Chỉ là vì tránh chiến nhưng không thể không nói cách làm của đối phương là đúng .
Vào thời Hán Mạt – Tam Quốc, nơi này thích hợp nhất để tránh chiến mà không phải tranh thiên hạ .
Thứ ba, trước mặt Minh còn có một việc khác .
Mấy ngày nay hắn chăm chăm thu thập thông tin cùng với đối phó Giả Tông cho nên có một số thứ bản thân Minh mạnh mẽ ép xuống, cụ thể ở đây là phần quà của hệ thống .
Nguyện lực tồn tại, nguyện lực làm sao kiếm được vẫn cần Minh đi nghiên cứu, Minh nói món quà là từ mặt khác, đây chính là từ hai vị danh tướng nước Nam là Lê Văn Hưng cùng Nguyễn Xí .
Đây không đơn thuần chỉ là võ lực cùng trí lực mà còn bao hàm rất nhiều thứ bởi trong đầu Minh thật sự nhiều ra thêm kiến thức .
Trong đầu hắn có những đoạn hình ảnh về ký ức của chính Lê Văn Hưng cùng Nguyễn Xí nhưng mà cái ký ức này cũng không quá chân thật .
Đây không phải cả cuộc đời hai vị danh tướng, trong miền ký ức mà Minh được thừa kế cũng không có hình ảnh rõ ràng của hai vị danh tướng, chỉ là một đoàn bóng mờ .
Giống như một bộ phim đen trắng còn bị người ta cố tình làm mờ đi vậy, mỗi lần tập trung nghĩ lại đều cho Minh cảm giác nửa thật nửa giả tuy vậy hắn biết đây có lẽ đây cũng là phúc lợi của hệ thống .
Thứ trong đầu Minh không thể nói là ký ức của Lê Văn Hưng cùng Nguyễn Xí được mà càng giống tri thức .
Hai vị danh tướng nước Nam .. . đang truyền dạy tri thức cho hắn .
Ví như thuật dùng kiếm, thuật bắn cung, dùng đao, dùng rìu, dùng trường thương thậm chí cưỡi ngựa bản thân Minh đều cảm thấy hắn biết .
Đây là tri thức mà hai vị danh tướng truyền lại cho hắn .
Tất nhiên tri thức không chỉ dừng lại ở dùng v·ũ k·hí mà còn bao quát nhiều mặt khác như hành quân đánh trận .
Lê Văn Hưng hay Nguyễn Xí không dám nói vô địch, trên đời này ai dám nói vô địch ? .
Cho dù Quang Trung Hoàng Đế nhập thân Minh thì hắn cũng không dám nói vô địch, đánh trận nào phải việc đùa nhưng mà tri thức của hai vị danh tướng thật sự rất có giá trị, nó ít nhất đảm bảo cho Minh ở thời loạn thế biết cầm quân, biết đánh trận .
Ngoài cái đó ra, Lê Văn Hưng cùng Nguyễn Xí mỗi người còn dạy cho Minh hai dạng binh chủng .
Với Lê Văn Hưng đây chính là tượng binh cùng . . . pháo binh .
Tượng binh, đây chính là bản sắc dân tộc Việt Nam, bất kể cổ đại hay hiện đại .
Phải biết cho dù là kháng chiến chống Pháp cùng chống Mỹ, người Việt vẫn mang voi ra giúp đỡ, cái này thuộc về bản sắc trong c·hiến t·ranh Việt Nam .
Nhắc đến tượng binh, sớm nhất và nổi tiếng nhất tất nhiên là Hai Bà Trưng nhưng công tâm mà nói Hai Bà Trưng không sánh được với quân Tây Sơn .
Về thuật luyện tượng binh, không có lý do gì nhà Tây Sơn lại thua kém thời kì Hai Bà Trưng dù sao cách hơn ngàn năm, tượng binh không thể nào không tiến lại lùi .
Lê Văn Hưng thân là một trong Tây Sơn Thất Hổ Tướng, bản thân Lê đại tướng quân chưa từng chủ động dẫn dắt Tượng Binh đánh trận nhưng không có nghĩa ông không biết ngược lại còn cực kỳ quen thuộc dù sao Lê Văn Hưng là từ tiểu binh g·iết ra, hiểu biết trong q·uân đ·ội rất rộng bao quát cả huấn luyện voi chiến .
Bản thân Lê Văn Hưng trong thời Tây Sơn tất nhiên không dám nói huấn luyện voi chiến đệ nhất nhưng với kiến thức của ông mang về thời nhà Hán lại là vấn đề khác, tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ .
Tiếp theo là pháo binh, Lê Văn Hưng quả thật cầm qua pháo binh, nhà Tây Sơn sử dụng rất nhiều súng cùng pháo, thân là đại tướng cầm quân, Lê Văn Hưng không thể không biết .
Dĩ nhiên pháo binh là không thể mang đến nhà Hán, cho dù là chế súng phiên bản đơn giản cũng làm không được, công nghiệp luyện kim của Hán triều làm không nổi, ngay như cái gọi là lò xo đã là thứ không cách nào hoàn thành.
Tuy vậy pháo binh không đơn thuần là tạo pháo hay sử dụng pháo, cái này còn bao quát thuốc nổ .
Thân là một trong Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Lê Văn Hưng thật ra không hiểu làm sao tạo ra pháo nhưng ông lại hiểu sử dụng và chế tác thuốc nổ, đây đặt vào thời Tam Quốc hiển nhiên là thần khí .
Nguyễn Xí cũng giống Lê Văn Hưng thậm chí vị danh tướng quân Lam Sơn này còn khiến Minh cảm thấy tốt hơn Lê Văn Hưng dù sao tính ứng dụng cao lắm .
Nguyễn Xí mang đến cho Minh hai thứ, tri thức huyến luyện cẩu cùng với cách đào tạo Thiết Đột Quân .
Huấn luyện chó, cái này hiển nhiên dễ dùng và có tính ứng dụng cao hơn huấn luyện voi nhiều dù sao voi chiến mang tính . . .kỳ binh rất lớn, không thể áp dụng mọi lúc mọi nơi .
Không phải lúc nào cũng có thể mang voi ra chiến trường, phải tuỳ xem địa hình đồng thời voi cũng không thích hợp đánh đường xa hoặc là công thành, lợi ích lớn nhất của thuật luyện voi là để uy h·iếp tinh thần quân địch trên chiến trường cùng với vận tải .
Huấn luyện chó thì khác, Minh sống ở thời hiện đại, hắn biết chó cảnh vụ siêu siêu đáng sợ .
Đám lính đánh thuê bọn hắn sợ chó cảnh vụ còn hơn sợ súng đạn q·uân đ·ội dù sao chó cảnh vụ chính là bậc thầy trong việc trinh sát tìm kiếm mục tiêu .
Chiến tranh cổ đại, chỉ cần thả một đám chó nghiệp vụ đi ra vậy không bao giờ sợ cái gọi là phục binh, ngươi có thể mai phục người chẳng nhẽ còn có thể mai phục chó ? .
Tiếp theo là Thiết Đột Quân, đây là đội quân tinh nhuệ bậc nhất của nhà Lam Sơn .
Thiết Đột Quân hiển nhiên không phải vô địch thiên hạ, không phải cứ huấn luyện ra Thiết Đột Quân liền trực tiếp xưng vương xưng bá nhưng nó ít ra cũng là vương bài bộ binh .
Thiết Đột Quân là ‘bán trọng trang’ bộ binh của nhà Lam Sơn, nếu tài chính đầy đủ thì có thể nâng cấp thành ‘trọng trang’ bộ binh .
Trọng trang bộ binh là có thể ngạnh kháng kỵ binh, tất nhiên t·hương v·ong sẽ phi thường lớn nhưng thật sự có thể ngăn cản kỵ binh thậm chí chặt phế kỵ binh trong những trường hợp lý tưởng nhất .
Để mà so sánh, Thiết Đột Quân có phần giống Hãm Trận Doanh của quân Tịnh Châu .
Tịnh Châu nổi tiếng nhất là kỵ binh gốc người Hồ tuy nhiên ít ai biết Tịnh Châu Binh còn có kích binh, Tịnh Châu đại kích sĩ chuyên trị kỵ binh của chính Hồ tộc .
Trong Tam Quốc, Tịnh Châu Binh của Đinh Nguyên có thể đánh cho Tây Lương Binh của Đổng Trác kêu cha gọi mẹ, nếu không phải Đinh Nguyên ít người cộng thêm Lã Bố tự nhiên ‘đổi cha’ Đinh Nguyên căn bản không sợ Đông Trác .
Rất hiển nhiên, Đổng Trác thua Đinh Nguyên cũng không phải Tây Lương kỵ binh thua Tịnh Châu kỵ binh, một bên là Khương kỵ binh một bên là Hồ kỵ binh, hai bên lao vào nhau rất khó phân thắng bại, Đổng Trác thua chủ yếu là bởi Tịnh Châu đại kích sĩ .
Mà nhắc đến đại kích sĩ, nổi tiếng nhất Tam Quốc chính là Hãm Trận Doanh của Cao Thuận .
Nắm trong tay Thiết Đột Quân đồng nghĩa với Minh có thể nắm trong tay một đội bộ binh tinh nhuệ tương tự Hãm Trận Doanh, đây chính là tiền vốn .
Quà tặng của hai vị danh tướng là đủ để cho Minh sống ở thời loạn thế, không dám nói vô địch thiên hạ hay tung hoành ngang dọc nhưng cũng có thể tự lo thân mình .
Chỉ là tri thức này vốn không thuộc về Minh, cũng giống như võ nghệ của Lê Văn Hưng cùng Nguyễn Xí vậy, nó xuất hiện trong đầu Minh nhưng lại tương đối xa lạ .
Hắn cần bỏ thời gian ra tiêu hoá cùng hợp nhất tất cả, khi đó mới là phiên bản hoàn thiện nhất của chính hắn .
Ngoài tri thức từ hai vị danh tướng, mãnh lực của hai vị danh tướng cũng là vấn đề với Minh, vẫn là mấy chữ ‘thời gian tiêu hoá’ .
Chiến lực của Minh hiện tại như thế nào ? hắn cũng rất khó đoán biết nhưng hắn cảm giác có thể so sánh với nhất lưu võ tướng .
Minh có thể săn ác hổ dễ dàng vốn là bởi hắn bắn tên mù mắt ác hổ lại thêm tay cầm thần binh, chiến lực thực tế của Minh chưa chắc đã được như lúc hắn g·iết ác hổ .
Mà nhất lưu võ tướng thời Tam Quốc là trình độ nào ? theo Minh phán đoán thì hắn hiện tại ngang ngửa cỡ Trình Phổ, Hoàng Cái, Hoa Hùng, Tôn Kiên .
Nói theo ngôn ngữ game, võ lực của hắn sẽ khoảng 90 .
Chỉ có hợp nhất toàn bộ tinh hoa của Lê Văn Hùng cùng Nguyễn Xí với thân thể của Minh hiện tại thì hắn mới có thể coi như đạt đến đỉnh phong .
Nói đơn giản, thực lực của Minh hiện tại càng giống như vay mượn, có chút phù phiếm, cần Minh ‘củng cố lại căn cơ’ chỉ có như vậy chân chính có thể coi là siêu nhất lưu võ tướng .
Đây chính là cấp bậc của Trương Liêu, Triệu Vân, Tôn Sách, Quan Vũ, Trương Phi . .. đại khái rơi vào khoảng 95 – 100 .
Về phần Lã Bố ? cái này Minh cũng không muốn đi nghĩ dù sao . . . đối phương tương đối Hack .
Bản thân Minh biết mình đến Tam Quốc nhưng phải xem là Tam Quốc nào, rơi vào chính sử còn tốt dù sao Lã Bố trong chính sử cũng chưa đến mức ‘Hack’ nhưng nếu là dã sử, nếu là phiên bản một mình Lã Bố có thể cân cả Quan Vũ cùng Trương Phi vậy thì khó nói .
Không biết mình ở trong phiên bản nào, Minh tất nhiên không muốn dự đoán bừa .
Ngoài ra thiên hạ rộng lớn không thiếu kỳ nhân dĩ sĩ, Minh vốn tự mình biết mình cho nên tốt nhất vẫn ở nhà luyện võ, luyện tốt một thân võ nghệ lại tính việc khác sau .