Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 22: Thời Cơ Sắp Tới.



Chương 22 : Thời Cơ Sắp Tới.

Y Bình có mặt mũi rất lớn, kẻ này đối mặt với ai cũng chỉ ‘dùng nửa mắt’ nhìn người, mặt luôn có xu hướng nhếch lên trên .

Y Bình thích ăn mặc quần áo màu xanh, trong tay cầm một chiếc quạt lông, người không biết còn tưởng hắn là Gia Cát Lượng đến nơi .

Kẻ này cũng hay học đòi văn vẻ, thích thể hiện bản thân, càng thích chỉ điểm người khác, hắn so với Giả Tông càng giống nho sĩ .

Dạng người này đúng chuẩn của câu ‘chó cậy gần nhà’ thuộc dạng ‘nho sĩ nửa mùa’ dù sao nho sĩ thời đại này tuy cao ngạo nhưng cao ngạo từ tận trong xương cốt, mặt ngoài cũng không trương dương như Y Bình .

Tất nhiên Y Bình tuy quen hất mặt sai khiến, tuy là loại chó cậy gần nhà nhưng hắn đối với Minh vẫn có vài phần khách khí, ít ra cũng không đến mức dùng nửa con mắt nhìn Minh .

Dù sao . .. nhìn Minh xác thực kh·iếp người .

Thân cao 1m87, thân hình to lớn lạ thường, lưng hùm vai gấu, cánh tay dài như vượn, chỉ từ vẻ ngoài bản thân Minh thật sự có lực uy h·iếp người khác .

Dạng người như Y Bình cũng không có bao nhiêu dũng khí, cậy thế đã quen cho nên hắn có chút sợ Minh cũng là bình thường, hắn cũng sẽ không thích Minh .

Về phía Minh, hắn cũng không quá thích tiếp xúc với Y Bình dù sao gặp người như đối phương thích được mới là lạ .

Chỉ là trên đầu cả hai còn có Giả Tông, cho dù ngứa mắt lẫn nhau thì vẫn có thể coi nước sông không phạm nước giếng .

Mà đây cũng là Giả Tông cao minh, đối phương trọng thị Minh nhưng cũng tin tưởng Y Bình trung thành, Y Bình cùng Minh đã có thể coi là tay chân thân tín của hắn, để hai người sinh ra xích mích bản thân Giả Tông ở dưới điều hoà mới là đạo làm sếp .

Cách làm này . . . đám phản quân ở Thái Lan cũng dùng nhiều nhưng ở thời cổ đại lại khác, không phải ‘sếp’ nào cũng làm được .

_ _ _ _ __

“Trần chủ bộ “

“Bình quản gia “ .

Hai người vừa thấy nhau đều ôm quyền hướng về đối phương .

“Bình quản gia, không biết ngọn gió nào đưa ngài tới đây ? “ .

Minh chủ động mời Y Bình ngồi xuống cũng chủ động thưa chuyện, tư thái tương đối thấp .

Y Bình thấy Minh như vậy cũng gật gù, ánh mắt híp lại, quạt lông trong tay phe phẩy sau đó bắt đầu nói .

“Trần chủ bộ, nghe nói ngươi vũ dũng hơn người ? “.

“Thưa Bình quản gia, vũ dũng của Trần mỗ chỉ coi là không tệ, không dám xưng là hơn người “ .



“A, vậy sao ta nghe chủ nhân nhà ta nói, Trần chủ bộ vũ dũng không dưới Tôn Công Đài đây ? “.

Tôn Công Đài chính là Tôn Kiên, kẻ này được xưng Giang Đông Mãnh Hổ .

Bản thân Minh cũng g·iết qua ác hổ, Giả Tông mang hắn so với Tôn Kiên là bình thường .

“Đây là Giả đại nhân đối với Trần mỗ ưu ái mà nâng Trần mỗ lên, Trần mỗ quả thật không dám nhận “.

Y Bình là gặp qua Tôn Kiên, hắn trong lòng cũng cảm thấy Minh không so sánh được với Tôn Kiên dù sao Tôn Kiên là huyện thừa, quan thân 600 thạch .

Minh chỉ là chủ bộ, quan thân 300 thạch, lấy gì so với Tôn Kiên ? .

Thấy Minh biết điều như vậy, Y Bình gật gù, đưa tay nhẹ nhấp một ngụm trà .

Trà là Kiếu mụ pha, lá Trà là Lý gia tặng cho Minh .

Minh không thích uống trà cũng không hiểu trà nhưng thiết nghĩ tặng phẩm của Lý gia thì chất lượng lá trà cũng là hàng đầu Giao Chỉ thậm chí là Giao Châu cho nên hắn dùng trà này tiếp khách .

Quả thật trà không tệ, cho dù Y Bình có ý định xét nét nhưng vẫn tương đối hài lòng .

“Chủ bộ đã biết được đại nhân ưu ái, vậy cũng không cần làm đại nhân thất vọng “ .

“Đại nhân nói Trần chủ bộ lập tức đến binh doanh nhìn luyện binh, nhớ đừng cho đại nhân mất mặt nếu không Trần chủ bộ ngươi không có quả ngon để ăn “ .

Minh nghe giọng điệu của Y Bình, ánh mắt hơi loé lên .

Ngữ khí của Y Bình dĩ nhiên không dễ nghe nhưng mà Minh cũng không cảm thấy gì, hắn từ tầng dưới chót đi lên, chịu đủ khổ, nhìn thấy đủ loại người, công phu hàm dưỡng của Minh vẫn luôn không tệ .

Đối với loại người này tức giận không đáng .

Minh chỉ là cảm thấy . . . hắn đoán được ý đồ của Giả Tông .

“Bình quản gia yên tâm, Trần mỗ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Giả đại nhân “

“Quản gia đợi Trần mỗ tắm rửa thay quần áo một chút sau đó Trần mỗ liền đến quân doanh, lại nghe quản gia sắp xếp “ .

Y Bình nghe vậy vui vẻ gật đầu có điều hắn cũng không ở lại đợi Minh mà bắt đầu đứng lên phủi phủi quần áo .

“Cái này thì không cần, Bình mỗ đi đến quân doanh trước, ta còn có việc trong người cũng không nhàn rõi như Trần chủ bộ, ta đợi chủ bộ ở quân doanh là được “ .



“Vậy thì Trần mỗ cung tiễn Bình quản gia “ .

Thế là Trần Minh cũng rất có phép tắc, một mực đưa Y Bình ra ngoài cửa lớn .

Tại cửa lớn lúc này có sẵn 4 tên binh lính đang đợi ở ngoài cùng với một . . . con lừa .

Y Bình đối với đám binh lĩnh phất tay, đối với Minh gật đầu sau đó nhảy lên con lừa, cứ thế dưới sự tháp tùng của binh lính rời đi .

Nhìn theo đối phương rời đi, Minh cảm thấy buồn cười, dáng vẻ Y Bình cưỡi lừa xác thực buồn cười .

Kẻ này học đòi văn vẻ nhưng học không tới, quân tử lục nghệ căn bản rối tinh rối mù, đến cả ngựa còn không biết cưỡi chỉ có thể cưỡi lừa .

Đợi Y Bình đi khuất tầm mắt, Minh chủ động đóng cửa sau đó trở về gian trong, lại gọi tiểu Thuý chuẩn bị nước nóng cùng quần áo cho mình .

Ra lệnh cho tiểu Thuý xong, Minh tự mình trở về phòng, trong đầu bắt đầu phân tích .

Mấy ngày nay đám tân binh mới từ Ngô Quận đi tới Giao Chỉ .

Đám tân binh này là do Y Bình mang đến nhưng Y Bình lại không hiểu quân, Giả Tông cũng không an tâm cho Y Bình luyện quân bởi thế mới xin điều vài tên thập phu trưởng từ trong quân của Lục tướng quân ở lại giúp đỡ .

Họ Lục cũng rất vui vẻ đáp ứng dù sao thân phận cùng mặt mũi của Giả Tông bày ra đó, giúp một chút trong khả năng không có vấn đề .

Vài tên thập trưởng đi theo Lục tướng quân tất nhiên cũng coi như có bản sự, hiện tại cũng đã tiếp nhận đám tân binh từ Ngô Quận sau đó bắt đầu huấn luyện .

Vấn đề ở chỗ mấy tên này là lão binh đi theo họ Lục, Giả Tông cũng không nguyện ý sử dụng chẳng qua là bất đắc dĩ .

Đây là q·uân đ·ội của hắn, để người hắn không tin tưởng đi quản lý đám q·uân đ·ội này . . . Giả Tông tất nhiên không muốn, thế là Giả Tông nghĩ đến Minh .

Giả Tông cũng không cảm thấy Minh có thể luyện binh nhưng mà Minh có thể đánh .

Hắn muốn Minh đến binh doanh lập uy, dùng võ ép mấy tên thập trưởng kia một chút sau đó triệt để cầm xuống đám tân binh kia .

Chỉ có như vậy Giả Tông mới thấy an tâm .

Ý tứ của Giả Tông không khó để đoán, đối với Minh mà nói việc này cũng không quá khó, vấn đề ở chỗ Minh cảm nhận được ‘chuyển cơ’.

Hắn đợi cơ hội này lâu rồi .

Lập uy chỉ là việc nhỏ, việc chính ở chỗ theo đám tân binh này đến Giao Chỉ, rất nhanh sau đó biên chế q·uân đ·ội sẽ mở rộng .

Muốn quản Giao Chỉ vèn vẹn hơn trăm binh lính làm được cái khỉ gì ? .

Họ Lục rời đi thật ra cũng để lại cho Giả Tông 300 tên bộ tốt, đây không phải họ Lục tốt bụng mà là ý tứ của Chu Tuấn nhưng đám bộ tốt này Giả Tông khó mà quản .



Thực tế đây là q·uân đ·ội của Chu Tuấn, cấp trên thực tiếp của Giả Tông, đám binh lính này chỉ chịu trách nhiệm bảo hộ Long Biên thành, nếu Giả Tông muốn phái đám người này đi làm việc vậy thì không được .

Chu Tuấn căn bản không quan tâm Giao Chỉ, hắn chỉ cần quan tâm tính mạng của Giả Tông cùng với . . . Long Biên Thành là được .

Dân biến hay không dân biến, hắn đếch quan tâm nhưng Long Biên Thành không được mất dù sao xây toà thành này không dễ, bên trong thành còn có phủ thái thú .

Giả sử phản tặc đánh vào thành lại đốt luôn phủ thái thú, sau này người khác tới nhận chức ở Giao Chỉ không khóc ròng ? .

Đã không điều động được quân tốt thì thôi, Giả Tông còn phải dùng lễ tiếp đãi, ăn ngon mặc sướng thậm chí cung cấp cả quân phí cùng lương phí .

Dĩ nhiên chỉ 300 quân tốt, Giả Tông thừa sức nuôi, thuế má Giao Chỉ thừa sức nuôi nhưng Giả Tông cũng khó chịu, hắn nhất định phải mở rộng quyền hành mà quyền hành tốt nhất cũng chính là q·uân đ·ội .

Tính cả trăm tên tân binh thêm vào chục gia đinh Giả Tông mang tới, q·uân đ·ội trong tay Giả Tông đại khái là 150 người .

Giả Tông muốn là muốn từ đám q·uân đ·ội này mở rộng biên chế, ít nhất là 1500 người .

Lấy 150 người Hán đi quản khoảng 1350 người bản địa sau đó tạo thành quan binh trực hệ dưới quyền thích sứ .

Chỉ có như vậy Giả Tông mới yên tâm đồng thời quyền lực của thích sứ mới trọn vẹn .

Biên chế q·uân đ·ội mở rộng đồng nghĩa với càng nhiều người bản địa tham dự quân ngũ, như vậy tầm ảnh hưởng của Minh càng lớn, khả năng thu được nguyện lực càng lớn .

Quan trọng nhất, theo số lượng binh lính tăng nhiều, Giả Tông sẽ không lại một mực ‘cẩu’ ở trong thành Long Biên .

Giả Tông thật sự quá cẩu, hắn so với Minh còn cẩu .

Minh ít ra vẫn còn đi dạo trong thành Long Biên, còn đi nhìn nhân tình thế thái còn Giả Tông căn bản không nguyện ý rời khỏi phủ đệ, chỉ trừ khi Lục tướng quân chủ động mời hắn đi ra thì hắn mới chịu động thân .

Tuy nhiên nếu Giả Tông có binh, hắn cũng không thể không làm gì, hắn có lẽ vẫn tiếp tục cẩu trong phủ nhưng phái thân tín làm chút việc là hiển nhiên, đây là cơ hội để Minh rời khỏi Long Biên thành, tạm thời lẩn khỏi tầm mắt của Giả Tông .

Mượn cơ hội này ‘mua’ xuống một đám cô nhi, trực tiếp nhét vào trong q·uân đ·ội rèn luyện cũng dễ vô cùng .

Càng nghĩ, Minh càng có động lực, hai mắt càng sáng dù sao nhét người vào trong quân doanh vậy Minh cũng không cần nuôi, trực tiếp cầm quân lương nuôi người mình là được rồi .

Minh hiện tại có tiền nhưng mà có thể xài ‘công quỹ’ thì ai lại dùng tiền riêng huống hồ sau này hắn còn muốn đến Trung Nguyên nhìn xem thiên hạ, trong túi không tiền quả thật nửa bước khó đi .

Quan trọng nhất, Giả Tông sẽ không quan tâm cái này, Giả Tông thân là thích sứ, lương bổng 2000 thạch mỗi năm .

Đừng nói 1500 quân tốt, cho dù 5000 quân tốt hắn cũng nuôi nổi dù sao Giả Tông quản toàn bộ thuế má ba quận Giao Chỉ - Cửu Chân – Nhật Nam .

Hơn trăm năm trước, Hai Bà Trưng khởi nghĩa có thể kéo ra 2 vạn đại quân, thú thật nếu Giả Tông mạnh mẽ trưng binh thì cầm 2 vạn q·uân đ·ội đi ra không khó có điều Giả Tông cũng không quá tin tưởng người Giao Chỉ bản địa mà thôi, hắn lựa chọn dùng quân tốt nhà Hán đi quản người bản địa .

Trong lịch sử Giao Chỉ, tất cả thái thú đại khái đều làm như vậy, cách làm của Giả Tông không tính là sai .

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.