Nghiêm Mẫn lại gọi là Nghiêm Bạch Hổ, hắn vừa vặn có một huynh đệ gọi Nghiêm Dư .
Minh cảm thấy việc không thể trùng hợp như vậy được cho nên kẻ mà hắn đánh bại ngày hôm qua tất nhiên là ‘Đông Ngô Đức Vương’ – Nghiêm Bạch Hổ .
Thú thật đây là tin tức không tốt lắm với Minh .
Cũng không phải hắn sợ gì họ Nghiêm, Nghiêm Bạch Hổ chỉ là một tiểu nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, là kẻ được La Quán Trung tạo ra làm nền cho Tiểu Bá Vương – Tôn Sách .
Nghiêm Bạch Hổ đối mặt với Tôn Sách quả thật không thể hiện ra được cái gì, thảm hại vô cùng .
Tích xưa có nói Hạng Vũ đả hổ thể hiện vũ dũng hơn người vậy La Quán Trung bởi vì muốn đắp nặn hình tượng ‘Tiểu Bá Vương’ cho Tôn Sách cho nên cũng tìm cho hắn một đầu hổ để mài đao .
Chỉ là La Quán Trung cũng không để Tôn Sách tự thân vào rừng săn hổ mà là tạo nên một nhân vật gọi là Nghiêm Bạch Hổ .
Kẻ này từng hùng cứ đất Ngô Quận, có quan hệ mật thiết với nhiều quan lại Ngô Quận đồng thời còn có giao tình cực sâu với người Sơn Việt, trong q·uân đ·ội của Nghiêm Bạch Hổ không có ít người Sơn Việt .
Tất nhiên Nghiêm Bạch Hổ cùng người em Nghiêm Dư của hắn quả thật cũng không có bao nhiêu đất diễn, hai anh em bị Tôn Sách chặt thảm rồi .
Còn vì sao đây không phải tin tức tốt ? nguyên do là bởi Minh xác định được thế giới này rất có thể là Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung, mà cái này đối với Minh không tính là tin tốt .
Trong Tam Quốc Chí, có nhiều thứ vẫn coi là bình thường .
Lấy Lã Bố làm ví dụ, Lã Bổ hiển nhiên là hổ tướng, tại liên minh thảo Đổng bản thân Lã Bố ngang dọc chiến trường khiến quân đồng minh khổ không thể tả nhưng mà căn bản không có Tam Anh Chiến Lã Bố .
Liên minh thảo Đổng năm đó, Công Tôn Toản không đi, Công Tôn Toản không đi dĩ nhiên Lưu Bị cũng không tới .
Lưu Bị không tới, ai đi ra cho Lã Bố ‘Tam Anh Chiến’ ? .
Lại về sau đó, Trần Cung phản Tào Tháo, nâng Lã Bố làm minh chủ .
Lã Bố quả thật cũng khiến cho Tào Tháo khổ vô cùng nhưng khó khăn của Tào Tháo về cơ bản là do Trần Cung cùng Trương Mạc đâm lưng hắn .
Lã Bố tuy dũng nhưng cũng chỉ thường thôi, nào có chuyện Lã Bố lấy sức một người đấu với nguyên tập đoàn tướng lĩnh bên cạnh Tào Tháo bao quát Vu Cấm, Lý Điển, Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên . . .
Tình tiết này là La Quán Trung hư cấu để thể hiện độ bá đạo của Lã Bố .
Nếu lấy chính sử mà luận, Minh chưa chắc ngại Lã Bố bao nhiêu nhưng nếu lấy Tam Quốc Diễn Nghĩa mà luận, ai dám lên đơn đấu Lã Bố ? .
Hoặc ví dụ điển hình khác như Triệu Vân .
Người thường nào có thể bảy vào bảy ra ? ngươi đây là siêu nhân sao ? .
Triệu Vân như vậy há chẳng phải vô địch ? .
Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung có thiên hướng mỹ hoá, cực độ mỹ hoá một nhân vật nào đó, ban cho bọn họ thứ sức mạnh vượt quá nhân loại .
Đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa thì hay đấy nhưng tự mình đến cái thế giới này, Minh . . . cảm thấy tương đối đau đầu .
_ _ _ _ _ _
Tiễn Chu Thái ra khỏi cửa, Minh một thân một mình trở về chính phòng, đầu hắn lại bắt đầu cảm thấy chuếnh choáng .
Tửu lượng của cơ thể này quả thật không ổn .
Dùng tay vỗ vỗ đầu mình, Trần Minh thở dài một hơi sau đó rất nhanh ném ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’ ra khỏi đầu .
Hắn lúc này cũng không cần để ý đến việc ‘ai mở hack’ hắn cần quan tâm một vấn đề khác đấy chính là luyện binh .
Chu Cảnh cảm thấy Minh không thể so luyện binh với Nghiêm Mẫn dù sao Nghiêm Mẫn cũng học được vài phần bản sự luyện binh của họ Lục .
Đây không phải suy nghĩ của một mình Chu Cảnh, Giả Tông đại khái cũng có suy nghĩ này .
Về phía Minh, hắn tất nhiên không cảm thấy mình thua Nghiêm Mẫn nhưng mà tạm thời có một số thứ Minh lại không lấy ra được .
Nguyễn Xí tướng quân trao cho Minh đội quân Thiết Đột .
Minh cũng không tin dùng thủ pháp luyện binh của Nguyễn Xí lại không thắng được Nghiêm Mẫn nhưng Minh thật ra đủ tỉnh táo để biết có một số thứ lúc này dùng không được .
Đầu tiên là Thiết Đột Quân, đây là bán trọng trang bộ binh của nhà Lam Sơn .
Giai đoạn đầu tiên nhà Lam Sơn cũng không có Thiết Đột Quân, chỉ có sau này quân Thiết Đột mới được thêm vào biên chế của nhà Lam Sơn .
Nguyên do là bởi quân khí, ngoài ra còn là lương thảo .
Nuôi Thiết Đột Quân rất tốn tiền, chí ít phải đảm bảo binh sĩ ăn no, ăn đủ chất, phải đảm bảo ai ai cũng có sức khoẻ .
Không chỉ từ công đoạn tuyển binh mà sau này ẩm thực của binh sĩ cũng cần để ý, cho nên luyện Thiết Đột Quân rất tốn tiền .
Lê Thái Tổ cũng chưa từng mở rộng biên chế của Thiết Đột Quân quá 2000 .
Vấn đề thứ hai, thủ pháp luyện binh của Nguyễn Xí rất cao cấp, chí ít cao hơn nhiều so với thân phận của Minh hiện tại .
Hắn chỉ là một kẻ thợ săn, có võ dũng hơn người cũng có thể nói qua dù sao năm xưa Phàn Khoái cũng chỉ là kẻ bán thịt chó kia kìa .
Tuy vậy luyện binh lại khác, không có truyền thừa thì người bình thường rất khó tiếp xúc tới chứ đừng nói tự mình dẫn quân luyện binh .
Minh cũng không muốn bản thân tự nhiên bị Giả Tông hoài nghi thậm chí hắn còn cảm thấy việc đến đây là đủ rồi, hắn dù sao cũng thắng huynh đệ họ Nghiêm, cho dù luyện binh thua cũng không đến mức xấu mặt chứ ? .
Đương nhiên nghĩ là nghĩ thế, Minh cũng sẽ không chủ động chịu thua, trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng một chút ‘chiến pháp’ ở hậu thế .
“Hầu hết tân binh lần này đều là kẻ ốm yếu, thời gian lại chỉ có nửa tháng căn bản không thể làm gì “
“Đây là địa bàn của Giả Tông, Giả Tông ít nhất có thể làm đến công bằng công chính thậm chí càng thiên hướng về ta mới đúng, trong điều kiện này rất khó để Nghiêm Mẫn thao tác cái gì “ .
“Biện pháp luyện binh cổ đại có thể có cái gì ? cùng lắm là quân trận cùng khả năng phối hợp thôi nhưng mà luyện nửa tháng lại luyện ra được cái gì ? “.
Muốn luyện binh thần tốc vậy chỉ có đẩy binh lính ra chiến trường, tân binh chỉ cần có thể sống sót sau vài chiến dịch vậy tất nhiên thành lão binh, không tinh nhuệ cũng thành tinh nhuệ .
Ngoại trừ cách này ra cũng không còn cách nào khác, trên đời không có cái gọi là ‘luyện binh thần tốc’.
“Cho nên, muốn thắng Nghiêm Mẫn thật ra không khó, ta cũng không cần thể hiện thủ pháp luyện binh cao siêu bao nhiêu “ .
“Quan trọng nhất là khẩu phần lương thực “ .
Nghĩ đến khẩu phần lương thực, đầu Minh thanh tỉnh hơn nhiều .
Hắn cảm thấy chỉ cần sĩ tốt ăn no, ăn cho có da có thịt như vậy nửa tháng sau tỉ lệ thắng q·uân đ·ội Nghiêm Mẫn vẫn rất cao .
Nếu tất cả đều là quân tinh nhuệ phối hợp ra dáng thì không nói nhưng đều là tân binh vậy phải xem tố chất binh lính, tố chất binh lính có thể san bằng tất cả .
“Muốn binh sĩ ăn no, ăn ngon, đáp án chỉ có thể là thịt “
“Giao Chỉ chưa từng thiếu thịt nhưng để 50 tân binh ngày nào cũng có thể ăn thịt thì lại không dễ dàng dù sao nếu quân ta ăn, quân Nghiêm Mẫn tất nhiên cũng sẽ được ăn “
“Giả Tông có thể thiên vị ta nhưng lại không thể thiên vị quá nhiều “
“Bởi vậy cần là cần một loại thịt mà bên ta ăn được, bên địch cũng ăn được nhưng chỉ có bên ta mới có tác dụng “ .
Đầu óc Minh thoáng chuyển sau đó rất nhanh có đáp án .
Thịt lợn .
Nghĩ đến thịt lợn, Minh tương đối hưng phấn mà đứng lên .
Khẩu phần ăn của binh sĩ thời Hán hiện tại quả thật có thịt lợn nhưng không phải lúc nào cũng ăn, không phải thịt lợn đắt đỏ mà là bởi vì ăn nhiều thịt lợn thì đến chính binh sĩ cũng chịu không được .
Thịt lợn vào thời Hán mạt chính là cho người cùng khổ ăn, chỉ cần có chút tiền không ai ăn thịt lợn .
Cho dù người nghèo khổ, bình thường có tiền cũng ít nghĩ đến thịt lợn trừ khi quá thèm thịt .
Nguyên do bởi vì lợn là sinh vật ti tiện, cơ hồ xếp dưới đáy xã hội trong thời kỳ phong kiến .
Thời kỳ phong kiến, Trâu cùng ngựa là tôn quý nhất, dưới một chút thì là dê cùng bò, dưới nữa là thỏ, là chó, cuối cùng mới là thịt lợn .
Lợn ăn tạp, thời đại này con người có gì thừa thãi đều ném hết cho lợn ăn dẫn tới thịt lợn tanh hôi cực kỳ, làm thế nào cũng không hết tanh hôi .
Thịt thì thèm đấy nhưng mùi của nó ai chịu được ? .
Cho dù cấp binh sĩ ngày ngày ăn thịt lợn, bọn họ cũng không chịu .
“Thịt lợn trong quân doanh lúc nào cũng thừa nhất là tại Giao Chỉ, cho dù Nghiêm Mẫn biết ta cho binh sĩ ăn thịt lợn đối phương cũng không quan tâm thậm chí còn có thể cười nhạo ta “
“Cho nên . . . cách này ổn “ .
Nghĩ đến đây Minh liền đứng bật dậy, quyết định tự mình ra ngoài, tự mình đi tới Lý phủ .
Hắn muốn cho binh sĩ ăn thịt lợn, hiển nhiên binh sĩ của hắn cũng chịu không được, Minh nhất định phải khử được mùi thịt lợn .
Cách thì có nhiều lắm, dùng rượu – dấm cùng muối chẳng hạn nhưng mà rượu thời đại này rất đắt, dùng rượu ngâm thịt lợn đã thế còn cho 50 binh tốt ăn trong nửa tháng, Minh không chịu nổi .
Đừng nói rượu đắt, muối cũng là xa xỉ phẩm .
Biện pháp thứ hai là làm thịt kho tàu, dùng mùi nước hàng át mùi thịt lợn, cách này hiển nhiên là tốt nhưng Minh lại không muốn mang ra .
Đường ở thời đại này cũng là xa xỉ phẩm, đường không quý bằng muối nhưng y nguyên vẫn quý, đã thế ‘thịt kho tàu’ quả thật có thể tính là mỹ vị nhân gian, hiện tại Minh mang ra chỉ ‘béo’ Giả Tông .
Thịt kho tàu có thể át mùi hôi của thịt lợn cho nên đây là bí phương cực kỳ quý giá, chỉ riêng ‘át mùi hôi thịt lợn’ thì giá trị đã khó mà đong đếm .
Hắn hiện tại mang ra, Giả Tông hỏi thì hắn phải làm thế nào ? thời đại này không có quyền sở hữu trí tuệ thậm chí ‘dâng hiến’ lại là điều đương nhiên .
Thứ gì tốt phải ‘miễn phí’ dâng hiến cho giai cấp thống trị, có khi còn không nhận được hồi báo .
Minh cũng không có ngu như vậy .
Cho nên Minh chỉ có thể nghĩ đến cách cuối cùng đấy chính là vào rừng tìm hương liệu .
Hương liệu có thể át mùi thịt lợn không phải không có thậm chí có rất nhiều ví như gừng – sả - hồi – quế - riềng hoặc là bột nghệ .
Minh không tin núi rừng Giao Chỉ lại không có hương liệu cho nên hắn nhất định phải tìm Lý gia, mượn mấy người đi lên núi tìm hương liệu một chuyến .