Ngũ Hổ Tây Sơn, Minh lựa chọn Lê Văn Hưng tướng quân .
Ngũ Tử Lam Sơn, Minh lựa chọn Nguyễn Xí .
Lựa chọn xong lại đến công đoạn cái tên Nguyễn Xí sáng lên, trong khoảng thời gian này Minh bắt đầu ngẫm nghĩ, nghĩ về ‘tương lai’>
Đây hiển nhiên là hệ thống chẳng qua cái hệ thống này không có âm thanh, càng không giải thích gì .
Minh ban đầu đoán hắn trọng sinh về thời Tây Sơn nhưng sau khi Lam Sơn Ngũ Tử đi ra thì hắn lại không chắc .
Hắn chỉ có thể dự đoán điểm đến của mình là thời cổ đại nhưng rốt cuộc là thời đại nào ? .
Chính sử là tốt nhất, dị sử thật ra cũng được .
Minh không yêu cầu cao dù hắn sao đ·ã c·hết, sống tiếp chính là kiếm lời .
Tiếp theo Minh lại suy nghĩ đến Lê Văn Hưng cùng Nguyễn Xí .
Hắn cảm thấy lựa chọn của hắn không tệ, không dám nói là tốt nhất nhưng ít nhất hắn dùng sự hiểu biết của mình mà lựa chọn .
Hai vị đại tướng này thậm chí còn bổ trợ rất tốt cho nhau dù sao Lê Văn Hưng từ tiểu binh g·iết lên, khả năng sinh tồn cùng thích ứng nhất lưu .
Nguyễn Xí cũng từ vô số trận chiến chém g·iết ra, dẫn đầu Thiết Đột Quân vì nhà Lam Sơn mở đường đoạn hậu, bản thân quân kỷ nghiêm minh, vừa có vũ dũng lại chưa từng thiếu sự cẩn thận .
Lấy hai người này làm mô bản, cái khác không nói nhưng ít ra sinh tồn ở thời cổ đại vẫn được .
Cho dù trở về loạn thế bản thân Minh cũng không quá sợ hãi .
Loạn thế cũng chưa chắc đã khó khăn như giai đoạn Lam Sơn khởi nghĩa, để mà so sánh khởi nghĩa Lam Sơn có thể so sánh với Chu Nguyên Chương khai sáng nhà Minh .
Mở đầu một cái bát, đánh ra loạn thế .
Nhà Lam Sơn thì mở đầu . . . hai tháng chỉ ăn rơm rạ sau đó đánh xuyên loạn thế .
Đã thế còn có mô bản Lê Văn Hưng, từ tiểu binh g·iết ra ngoài, phải biết nhà Tây Sơn ban đầu tuy không đến mức khổ như Lam Sơn nhưng binh sĩ tầng chót tuyệt không nhẹ nhàng gì .
Minh nghĩ đến đủ loại tương lai mình sắp phải đối mặt .
Hắn hiển nhiên không sợ, càng nhiều là kích động cùng chờ mong .
Kiếp trước hắn ở trên một con đường càng chạy càng xa, đã không thể quay đầu, hiện tại được sống lại một thế, bản thân Minh có thể lựa chọn lại một phương thức sống khác .
Cho dù hắn vẫn đi lại đường xưa vậy hắn tin tưởng mình chắc chắn có thể đi tốt hơn .
Mang theo một loạt suy nghĩ này sau đó Minh . .. mở mắt .
Toàn bộ thế giới màu trắng thay đổi, hình ảnh trước mặt Minh từ ban đầu mông lung sau đó bắt đầu trở nên rõ ràng .
_ _ _ _ _ _
“Bảo vệ Thích Sứ, bảo vệ Thích Sứ đại nhân “ .
Âm thanh xung quanh rất hỗn loạn khiến cho một người vừa đến thế giới mới như Minh có chút không thích ứng .
Hắn thậm chí cảm thấy có người đụng hắn, có người gọi hắn nhưng hắn nhất thời ở trong trạng thái kỳ lạ, cũng khó mà nhận biết thực hư .
Lúc này hắn thậm chí chưa nhận rõ thế giới bên ngoài bởi trong đầu hắn nhiều thêm một thứ .
Hệ thống xuất hiện có điều hệ thống cũng không cho Minh thông báo gì, nó chỉ nhét vào đầu Minh một thông tin .
Thông tin rất đơn giản đấy chính là ‘Nguyện Lực’.
“Nguyện lực lại là cái con khỉ gì ? “
“Hệ thống, giải thích một chút ? “
“Đây rốt cuộc là cái hệ thống quỷ gì ? ta cũng không cầu quà tân thủ nhưng ít nhất làm ra chút giải thích chứ ? “.
Đáng tiếc hệ thống căn bản cũng không trả lời Minh, thay mà đó là một âm thanh chấn động vang lên .
Gầmmmmmm
Một tiếng gầm kinh tâm động phách kéo Minh từ trong ‘hỗn độn’ tỉnh lại .
Một tiếng gầm làm hắn tỉnh hồn sau đó hắn nhìn thấy gì ? .
Hắn nhìn thấy một đám người ngã trái ngã phải sợ hãi vô cùng .
Một đám người khác rõ ràng đang đứng nhưng hai chân run cầm cập .
Mà trung tâm của tất cả là một đầu ác hổ, một đầu ác hổ to như con bò vậy .
“Con mẹ nó, thật sự gặp ác hổ ? “.
Minh giật bắn mình, trong nội tâm là muốn quay đầu chạy dù sao ở đây nhiều người như vậy, có cả đám người sợ đến mức còn không đứng lên được như vậy đây hiển nhiên là thực đơn tốt cho lão hổ .
Hắn không cần chạy nhanh nhất, chỉ cần chạy nhanh hơn đám người kia là được .
Chỗ này cũng có cỡ chục ngươi, cũng đủ câu giờ cho Minh chạy thoát .
Hắn kiếp trước làm lính đánh thuê, cũng làm qua hải tặc, hắn dám đánh dám g·iết nhưng không có nghĩa đơn phương đi chịu c·hết .
Chỉ cần đầu óc bình thường, ai lại lao đầu vào ác hổ ? trừ khi có súng hoặc bị ép đến tuyệt cảnh .
Cho nên vẫn là chạy ? .
Minh suy nghĩ không đến nửa giây, hắn quả thật tính chạy, hắn theo bản năng hơi quay đầu lại liền nhìn thấy một trung niên văn sĩ, tuổi khoảng 40, vẻ mặt tái nhợt sợ hãi cực kỳ .
Đối phương chẳng biết vì sao ngã bên cạnh hắn, hai chân cũng nhũn ra .
Nhìn thấy ác hổ, người bình thường quả thật không còn sức chiến đấu .
Minh vốn sẽ không quan tâm đối phương dù sao hắn đang tính chạy nhưng mà rất nhanh trong đầu hắn hiện lên một đoạn ký ức khiến cho Minh không khỏi ngừng lại .