Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 104: Lợn béo




Vừa nói thị vừa cất bước khoan thai đi thẳng vào, cảm thấy một làn hương thơm cao nhã ập thẳng vào trong mũi. Bà chủ đi tới bên cạnh Lân, nhẹ nhàng rót hai chén trà. Lẳng lặng liếc nhìn, khóe miệng thị hơi nhếch lên, một nụ cười quyến rũ mà tà dị thoáng qua rồi chợt tắt. Thị yểu điệu nâng chén, hai tay dâng lên:
''Đại gia, xin hãy nếm thử trà này xem có vừa ý không?''

Thấy chén trà đã được đưa tới trước ngực mình, Lân đành phải dùng hai tay đón lấy, nhất thời không đoán được tâm tư của bà chủ này, tuy biết đối phương sẽ không để thuốc mê nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng, chỉ khẽ nhấp một ngụm nhỏ ra vẻ như đang thưởng thức.

Cặp mắt lãng đãng tràn ngập ý xuân của bà chủ cứ nhìn chằm chằm vào y, dường như đang chờ y bình phẩm, ngụm trà này lại chẳng thể nhổ ra, còn có thể ngậm đến lúc nào đây. Lân đành phải liều mạng nuốt xuống.

Bà chủ thấy vậy cũng nâng chén lên, nhưng đôi mắt hút hồn lại vẫn nhìn Lân không chớp, cặp môi hồng khẽ hé ra nhấp một ngụm trà rồi dịu dàng cười nói:
''Trà rất thơm, nhưng chắc là không thể sánh được những phẩm trà mà đại gia đã dùng qua''

Thị vừa mới cười, vẻ quyến rũ liền lan tỏa khắp nơi. Nụ cười này thật sự là lẳng lơ đến thấu tâm can, tựa như có thể câu hồn hút phách, lại kết hợp với giọng nói trong trẻo yêu kiều mang theo một chút vẻ dịu dàng kia, thật càng có vẻ ngọt ngào vô hạn.

Lân cũng không thể không thừa nhận nữ nhân này thật đúng là một người biết cách mê hoặc người khác. Phi Yến đẹp thì có đẹp, nhưng lại căn bản không thể so được với cái vẻ quyến rũ trời sinh tỏa ra từ tận trong xương tủy kia.

Lân cười hề hề đáp:
''Ta lại thấy nó rất hợp với ta, có bà chủ ở đây bồi tiếp thì dù cho ta uống nước lã cũng thấy ngon''

Bà chủ khom người xuống, thân hình càng lúc càng sáp đến gần Lân, cặp mắt câu hồn cứ nhìn chăm chăm vào y, khẽ cất tiếng:
'' Ý của đại gia là cần phải kết hợp người với trà, ngài uống lại càng thêm ngon''

Lân có hơi căng thẳng nhưng bên ngoài vẫn giả như thích thú, cười tít mắt đáp:
''Làm sao có thể kết hợp, mong bà chủ đây chỉ giáo cho''

Bà chủ nghe xong bèn lộ một nụ cười quỷ dị, vừa nâng chén trà lên miệng vừa nói:
''Nếu như muốn kết hợp thì phải uống như thế này…''

Dứt lời, thị ngậm một ngụm trà trong chiếc miệng nhỏ xinh, đặt chén trà xuống, chậm rãi xoay eo thon, đột ngột ngồi ngay vào lòng của Lân, tay phải ôm lấy cổ y, bờ môi tươi tắn động lòng người ghé sát tới môi y.

Lân cũng hoảng hồn [nữ nhân này cũng thật bạo gan]. Nhưng cặp mông căng tròn mềm mại đã ngồi xuống đùi, trước mắt lại là một cặp núi đầy đặn cao vút, nếu muốn đẩy ra thì phải đẩy vào đâu đây? Lân chỉ đành vội vàng quay đầu né tránh

''Bà chủ, như vậy không hay, nếu như để ông chủ biết được thì chết ta, huynh ấy nhìn rất khỏe mạnh, nắm đấm to như cái đấu, thân hình ta chỉ cần một đấm là đi gặp ông bà ngay. Nếu nàng có ý thì ta tính chuyện lâu dài''

Bà chủ cũng không miễn cưỡng, thị tự nuốt ngụm trà, kế đó vòng nốt tay trái qua ôm lấy cổ Lân, giọng yêu kiều:
''Đại gia có gan trêu chọc ta nhưng lại sợ chồng ta đánh chết à''

Thị thở ra một hơi buồn bã, hai hàng lông mi dài trĩu xuống, nói tiếp:
''Sống với lão chồng cục mịch ấy ta thật phát chán, làm chuyện gì không vừa ý là hắn vung tay đánh ngay, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Đại gia là người nho nhã, nếu đại gia có lòng thương mến thì tiện thiếp nguyện bỏ hắn mà theo đại gia ngay''

Bà chủ vừa nói, vừa không ngừng cọ sát đôi mông căng tròn đầy đặn vào thân thể Lân. Tuy người thị rất nhẹ nhưng đôi mông mỹ miều đang ngồi trên đùi Lân dường như lại nặng đến lạ thường, từ đùi y không ngừng truyền lên cái cảm giác mềm mại mà đầy vẻ đàn hồi ở những nơi được cọ sát. Thằng em Lân ngóc đầu như muốn hỏi ''ê đại ca, có gì hot thế, cho ta xem với nào''

Không thể nhẫn nhịn được nữa, Lân vờ như sơ ý đánh rơi chén trà
''Ây chết, ta sơ ý quá. Haizz để một người đẹp như nàng phải chịu cực khổ ở đây quả thật là đáng tiếc. Nếu muốn theo ta về thì phải tìm cách vẹn toàn, nóng vội quá thì không hay. Bây giờ mà để chồng nàng thấy cảnh này thì hỏng bét''

Bà chủ quán vội chỉnh trang lại trang phục rồi đi qua ghế đối diện ngồi:
''Đại gia là phú thương à, lúc chiều ta thấy có rất nhiều thùng hàng nặng, trước nay ta chỉ toàn thấy những người phú thương toàn là bụng phệ, tuổi cũng quá tứ tuần trở lên, đại gia lại có chút gầy, nhìn như thư sinh chứ không giống một phú thương''

Lân giả vờ thở dài:
''Haizz nàng nói đúng, kỳ thật ta chỉ đi lấy hàng về cho cha ta thôi, đường xá xa xôi, đúng là mệt chết người''

Bà chủ quán lại hỏi: ''Đường về nhà của đại gia còn xa lắm không, hay là ở lại nghỉ ngơi mấy hôm cho khỏe rồi hẵn đi tiếp''

''Từ đây còn cách nhà ta chừng hơn trăm dặm, nghĩ tới là ta thấy nản lòng, chắc phải nghỉ lại vài hôm cho khỏe người mới được, có nàng bầu bạn ta cũng không nỡ rời đi''

Bà chủ quán lại cất giọng nũng nịu: ''Đại gia ngài thật biết cách nói chuyện, làm cho lòng người ta vui như nở hoa''

Từ dưới nhà bỗng có tiếng vỗ bàn, bà chủ liền biến sắc:
''Lão chồng ta gọi, hẹn đại gia ngày mai lại đến''

Lân giả vờ luyến tiếc nói:''Đành vậy, thôi nàng đi xuống nhanh đi, không khéo hắn ta nghi ngờ thì khó gặp nhau được''

Đợi cho bà chủ đi rồi, Lân mới lên giường nằm. Vào lúc canh ba, Lân chợt nghe tiếng bước chân ở dưới lầu, sau đó là tiếng thì thầm
''Chắc là đàn lợn béo đã ngủ say, chúng ta nên ra tay thôi, mọi việc cứ y như cũ mà làm''

''Lão đại đã tra xét qua chưa''

''Ngươi yên tâm đi, tứ muội đã tra xét rõ, lợn rất béo lại từ nơi xa nên tuyệt đối là ngon. Kêu các huynh đệ vào cả đi, chúng ta giết mổ thôi''

Cả đám chia nhau ra hành động, trên tay ai nấy lăm lăm đao kiếm sáng lóa. Mỗi phòng đều có một cánh cửa bí mật, trông thì như vách nhưng kỳ thật là một cánh cửa có thể mở. Năm tên sẽ vào một phòng, nếu như khách trọ có chống cự cũng sẽ không chống lại nổi.

Tên chủ quán trọ cùng vợ đang thầm đắc ý thì bỗng nghe tiếng đánh nhau loạn xạ. Chủ trọ hoảng hồn:
''Không hay, có biến rồi''

Nói xong hắn ra ngoài hét lên, tất cả vào hết đi, bọn chúng biết võ nghệ. Một đám người từ các nơi ẩn nấp lao ra, ước chừng 30 người, ai nấy đều cầm binh khí. Nhưng khi vừa mới lao ra thì những tiếng súng đồng loạt vang lên, 30 tên bị chết đến quá nửa. Những tên còn lại muốn chia nhau bỏ chạy nhưng từ bốn phương tám hướng đều có người vây lại.

''Là quan binh, không đúng, quan binh cách xa nơi này, làm sao có thể''

Chủ quán nhanh chóng chạy vào trong rồi lên lầu [tên kia chắn hẳn là người cầm đầu, chỉ cần bắt được hắn làm con tin thì có thể thoát khỏi nơi này]
Nhưng vừa mới bước gần tới phòng thì đã thấy Lân đứng chờ ngoài cửa [tên này có thể hạ được năm người của ta ắt là cao thủ võ lâm, ta phải đánh nhanh thắng nhanh không thể dây dưa]

Vẻ mặt âm trầm, chủ quán xoay mình lại đột nhiên nhảy vọt tới vung đao chém tới đỉnh đầu lân, "véo" một tiếng. Thế đao rất cấp bách nhưng Lân đã có đề phòng liền nhanh chóng nhảy lùi về sau. Chân vừa chạm đất, Lân liền vận kình xuống chân, dùng khinh công tuyệt diệu lao tới. Trong vòng ba chiêu, Lân đã làm cho tên chủ quán luống cuống tay chân.

Chủ quán thấy Lân không mang binh khí, nhưng quyền pháp lại vô cùng ảo diệu, đáng xếp vào cao thủ hạng nhất trong võ lâm, muốn đánh nhanh thắng nhanh cũng không phải dễ, hắn định bụng:
[Nếu như mấy chiêu nữa mà không bắt được hắn thì mình phải chạy thôi, dây dưa càng lâu càng khó thoát thân]

Hắn liền hạ thủ đánh rất gấp, miệng quát lên:
''Đi chết đi…a aa''

Véo, véo, véo! Tên chủ quán chém luôn ba đao, lại một đao nhằm chém vào vai bên mặt Lân. Đột nhiên chủ quán thấy mắt mình như hoa lên, thân ảnh Lân vô cùng quỷ dị, chưa kịp định thần lại đã thấy Lân đứng trước mặt, Lân xoay tay đánh chủ quán một cái bạt tai, phát chưởng đánh trúng vào cổ đến "bốp" một tiếng, chủ quán bị chấn động nửa người tê dại.

Không đợi cho đối phương kịp trấn tĩnh, Lân dùng cầm nã thủ lướt nhanh qua người chủ quán, đi tới đâu tiếng răng rắc vang lên tới đó, tay trái rồi tay phải lần lượt bị bẻ gãy. Tiếp đến là một cước đá vào hong tên chủ quán, hắn ta bay từ trên lầu xuống dưới đất đánh ''huỵnh'' một tiếng lớn, không sao đứng dậy nổi.

Bên ngoài những tên cướp cũng đã bị tiêu diệt, chỉ còn vài tên là còn sống, nhưng đã bị thương nặng. Lân lên tiếng hỏi:
''Các đệ đã tra hỏi qua chưa''

Hòa đáp:
''Bẩm đại ca, đệ có hỏi một tên, theo như lời hắn khai thì nhóm cướp này đã hoạt động gần một năm nay, xác của những nạn dân bị chúng đem chôn ở sau núi, cách nơi này hơn 3 dặm đường''

''Còn bao nhiêu tên còn sống''

''Bẩm đại ca, còn có 5 tên còn sống, 7 tên bị thương, còn lại đã chết hết''

Lân quay lại nói lớn:
''Tiểu nương tử, còn trốn làm gì, theo ta về nhà thôi''

Vợ chủ quán biết bên mình đều đã bị diệt sạch, có trốn cũng không thoát nên từ trong tủ đi ra, mặt xanh mét, run run nói:
''Đại nhân tha mạng, dân nữ chỉ bị bọn chúng ép buộc mà thôi, huhuhu. Nếu như không làm theo thì chúng sẽ không tha cho dân nữ, hic hic…''


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.