Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 109: Lại là chuyện nhà sư




Vũ Văn Nhậm đáp ngay: ''Bậc trượng phu ở đời hành sự phải lỗi lỗi lạc lạc, như nhật nguyệt sáng tỏ. Tôi xuất thân là con nhà tướng võ lấy trượng nghĩa mà làm lẽ sống, đứng thẳng thân và ngẩng cao đầu. Trừ ác bảo vệ sự thiện lương, gánh vác đạo nghĩa trên vai, thức tỉnh thế nhân, thà làm ngọc vỡ, chứ sao có thể im lặng cầu sống. Nay việc cần làm đã làm, còn giáng tội ra sao thì tùy ông xử trí''

Lân đi tới vỗ vai Nhậm cười nói:
''Ta xem tiểu tử ngươi chí khí tài lực đủ định loạn thiên hạ dễ dàng. Giết một con sâu dân thì có chi gọi là tội mà toan bỏ cái thiên tài hữu dụng. Sở dĩ ta phải bắt trói ngươi giải đi là để cho dân chúng thấy không thể tùy tiện mà giết người, nếu có kẻ mượn danh hành hiệp để làm việc ác thì xã tắc ắt loạn. Nghĩa quân bây giờ đang cần người tài như nắng hạn cầu mưa, chỉ cần ngươi nguyện ý ta sẽ tiến cử ngươi cho trại chủ, cùng nhau dựng nghiệp lớn''

Nhậm nghe vậy thì cả mừng, vội quỳ một chân xuống chắp tay:''Tướng quân đã không trách tội lại còn ra sức tiến cử, Nhậm tôi xin được theo ngài xông pha trận mạc, lấy chiến công để báo đền ơn tri ngộ''

Lân cười lớn nói: ''ha ha ha tốt lắm, từ nay về sau chúng ta là huynh đệ, đợi khi về thành Quy Nhơn ta sẽ bẩm báo lên cho trại chủ, hy vọng ngày sau ngươi có thể thi triển hết tài hoa mà an định nước nhà''

Trong lòng Lân thầm nghĩ [Quang Diệu ơi, cái ơn tri ngộ này ta đành phải cướp của ngươi rồi, Vũ Văn Nhậm là bậc đại tướng của Tây Sơn, có tài cầm quân đánh trận, tính tình cương trực quyết đoán, xử lý mọi việc đều rất nhanh chóng. Nhưng đạo làm quan thì đại kỵ việc tự quyết, chuyên quyền, chính vì lẽ đó mà Nhậm về sau bị Huệ giết đi, còn gán cho tội làm phản, không biết ta có thể cứu lấy tên tiểu tử này được không đây]

Hai ngày sau, đoàn người của Lân cũng về đến thành Quy Nhơn. Trước cổng hai vị huynh đệ chí cốt của Lân là Võ Văn Dũng và Đặng Văn Long ra đón:
''Tiểu tử, mấy năm nay ta nghe rất nhiều chuyện về ngươi, lần này về đây phải cùng ta uống ba ngày ba đêm mới thỏa'' Long lên tiếng nói

Dũng thì vỗ vỗ vai Lân, mỉm cười: ''Xương của ngươi ngày càng cứng hơn rồi, đợi khi yến kiến trại chủ xong thì chúng ta hàn huyên. Ta có nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ngươi''

Gặp lại Lân, Nhạc hết sức vui mừng, mời Lân đến phòng riêng để hỏi han sự tình ở Quảng Nam. Lân bẩm báo tỉ mĩ từng việc xảy ra, từ công tác canh phòng đến động tĩnh của quân Trịnh. Sau là thái độ của quận Việp về chiến công do Huệ lập được. Việc quân Trịnh bị dịch bệnh hoành hành và khả năng Hoàng Ngũ Phúc sẽ rút quân đi. Lân cũng không quên việc tiến cử Vũ Văn Nhậm với Nhạc. Bẩm báo xong hết thảy thì Nhạc sánh vai cùng Lân ra dự tiệc cùng các chư tướng

Buổi tiệc diễn ra linh đình, gặp lại các huynh đệ Lân cũng rất vui mừng, ai đến mời rượu Lân đều cạn sạch. Lúc này có một thanh niên cao lớn, nét mặt cương nghị đi đến, cất giọng vang như chuông:
''Đô đốc, đã lâu không gặp''

Lân quay sang nhìn thì người đến mời rượu là Huệ. Chỉ mới mấy năm không gặp mà nay cậu bé ngày nào giờ đã trưởng thành không ít, từ vóc dáng cho tới khí chất. Lân quan sát một lượt đánh giá [Thân hình cường tráng hơn không ít, ánh mắt cương nghị, thần uy lẫm lẫm, có phong thái của một bậc đại tướng. Nếu là người bình thường nhìn vào mắt của Huệ lâu một chút ắt hẳn tinh thần sẽ khiếp sợ, có cảm giác không rét mà run]

Lân cười nói: ''Đã có phong phạm của bậc đại tướng rồi. Mạc tướng có nghe qua về trận chiến ở Phú Yên, ngài quả nhiên là bậc kỳ tài trăm năm hiếm gặp, thật đúng là cao đồ của sư phụ''

Huệ nâng chén: ''Đô đốc quá lời rồi, nào…cùng ta cạn chén, ha ha''

''Cạn''

Uống một hơi cạn sạch, Huệ tiếp: ''Hôm nay đô đốc mới về lại hãy tạm nghỉ ngơi cho khỏe, vài hôm nữa tôi sẽ đến bàn luận với đô đốc một số việc''

Lân chắp tay: ''Nhất định, mạc tướng cũng có việc cần nói với tướng quân''

Buổi tiệc tới chiều thì tan, hai người Long và Dũng kéo Lân sang nhà thủy tạ cùng nhau uống trà giải rượu và cùng ôn lại chuyện cũ

Long lên tiếng nói: ''Ngươi còn nhớ chuyện nhà sư bị ngươi đánh chết lúc xưa không. Sau khi ngươi theo trại chủ bắc tiến không lâu thì xuất hiện thêm một người nữa, chính Văn Dũng là người ra tay diệt trừ, chỉ khác là thủ đoạn hắn ta thật là tà đạo. Hai ngươi thoạt nhìn thì hiền lành nhưng lại ra tay không chút lưu tình''

Dũng vỗ vai Long nói: ''Tên nhãi, trong ba người thì ngươi là nhỏ tuổi nhất đấy, bọn ta cùng chung một sư môn, thời gian bái sư cách nhau không xa nên xưng hô nhau cũng tùy tiện, càng về sau thì lại càng khó sửa, chứ thật đúng ra ngươi nên gọi ta một tiếng huynh trưởng''

Đang lúc trong người còn men say, Long khiêu khích: ''Có giỏi thì cùng ta giao đấu quyền pháp xem có đáng cho ta gọi là huynh trưởng hay không''

Dũng cười nói: ''Tiểu tử ngươi khá lắm, ỷ vào cánh tay có thần lực nên muốn lấy sở trường mà đấu với sở đoản của ta à, cái danh xưng thiết tý Đặng của ngươi ta không phải là hư danh, ta không dại gì mà mắc bẫy. Có gan thì cùng ta so binh khí, xem ông đây trị ngươi ra sao''

Lân nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói: ''Hai ngươi vẫn như xưa, cứ gặp nhau là như hai con gà chọi, nếu đã không sửa được thì cứ mặc kệ đi, là huynh đệ thân thiết một nhà cả, không cần quá câu nệ''

Long quay sang nói: ''Người như Lân huynh mới đáng cho ta gọi một tiếng huynh trưởng, còn ngươi à…đừng có mơ, ha ha ha''

Dũng tức đến nghiến răng, trợn mắt: ''Ngươi…''

Lân thấy Dũng tức giận thì liền can ngăn: ''Thôi bỏ qua chuyện đó đi, chuyện nhà sư kia là như thế nào, kể ta nghe xem''

Lân nhớ lại chuyện cũ [lúc nghĩa quân mới phất cờ khởi nghĩa, Nhạc trại chủ khi ấy đang ra sức kêu gọi người tài đến gia nhập. Bấy giờ, Nguyễn Nhạc mới chiếm được Quy Nhơn. Một nhà sư ở chùa Thiếu Lâm vượt biển đến theo. Nhà sư rất giỏi võ nghệ nên Nguyễn Nhạc lấy làm yêu quý lắm. Nghe tiếng của Lân, nhà sư bèn tìm tới tận dinh trại để xin gặp, nhưng Lân tránh mặt, không chịu ra. Sau, vì quân sĩ thúc giục mãi, Lân mới lặng lẽ đến xem nhà sư dạy võ.

Nhìn cách nhà sư truyền dạy võ nghệ, tuy đẹp mắt nhưng lại không thực dụng, Lân đã bật cười. Không cần hỏi, nhà sư cũng biết đó chính là Lân và... nhà sư liền thách đấu.

Lúc đầu Lân chỉ định bụng so chiêu để phân cao thấp, điểm tới là dừng nhưng từ phía nhà sư Lân cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng nồng đậm, Lân khẽ nhíu mày. Nhận thấy nhà sư không phải hâm mộ võ thuật muốn làm bạn bốn phương, mà là một khách giang hồ, bụng đầy ác ý. Do vậy, trước khi tỷ đấu Lân bèn nói rõ:
''Muốn thử thì phải mời vị trưởng quan tới chứng giám và phải giao ước trước rằng, lỡ có chết cũng không được truy cứu trách nhiệm''.

Trong bụng nhà sư đang có ý định triệt hạ Lân để lập uy phong, nên khi nghe Lân nói vừa khéo hợp ý mình thì cười lớn mà rằng:
''Trong lúc so chiêu, kỳ thực khó tránh khỏi quá tay, vậy cứ theo như lời huynh đệ nói, lỡ có chết cũng không truy cứu''

Lân xủ tay áo ngồi, thách nhà sư ra tay trước. Bị chạm lòng tự ái, nhà sư nổi giận thình lình đá Lân một ngón tối độc. Mũi bàn chân nhằm huyệt thái dương mà đá tới. Lân chỉ nghiêng mình, lấy tay hất nhà sư bay lên cao, rớt xuống vỡ sọ mà chết tươi.

Long lên tiếng đáp: ''Cái này thì để ta kể, Lân huynh nghe qua để biết cái tài dùng đao của tiểu tử họ Võ kia. Ở chợ Gò Chàm, phía bắc thành Quy Nhơn, có một nhà sư cũng người Tàu thường đến biểu dương võ nghệ, thường cởi áo ngồi ngay ngắn, cho người dùng gươm đao chém vào đầu mình tay chân. Chém mạnh mấy cũng không hề gì.

Lúc đó bọn ta nghe tin thì sợ nhà sư đó có mối quan hệ gì đó với nhà sư trước kia, tới nơi này để báo thù, sợ nhà sư gây biến bọn ta bèn bàn với đô đốc Diệu trừ đi, tránh đêm dài lắm mộng. Một vài tướng lĩnh giả làm người dân đến thử, kỳ thật không cách nào chém được. Khi ấy, Văn Dũng mới xung phong lãnh trách nhiệm trừ nhà sư''.


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.