Nói rồi cả hai bước vào phòng của mình khép cửa đi ngủ, bỏ lại Quang Huy một mình đứng ngây ngốc chẳng hiểu mô tê gì. Hắn ta thầm chửi trong bụng [Tổ bà nó, hỏi đám kia không xong, hỏi hai người này cũng chẳng biết được gì, à mà thôi, kệ đi, dù sao cũng không có gì quan trọng, ngủ sớm mai còn phải lên đường]
Sáng hôm sau, trong lúc ngồi ăn sáng, Quang Huy lần mò sang chỗ Lân cười hề hề nói:
''Đại ca, hay là cho đệ biết chuyện gì đang xảy ra được không, tối qua trong lòng đệ cứ tò mò thật là khó ngủ, nếu như hai người không thần thần bí bí thì đệ cũng không đến mức phải khó ngủ như vậy''
Lân nuốt vội miếng cháo xuống, bình thản đáp: ''hay là đệ sang hỏi cha thử, hôm qua cha ở lại không có rời đi cùng chúng ta nên chắc sẽ hiểu rõ sự tình''
Lão Quang nghe vậy thì nói ngay: ''Ta cũng chẳng biết được gì đâu, khi các con rời đi thì ta cũng dạo một vòng quanh trấn xem có người quen hay không, tiện thể khảo sát vấn đề thương nghiệp nơi đây, nên chuyện của tên tiểu tử kia ta cũng mù tịt, chỉ biết sơ qua là hắn ta bị đánh thôi. Cũng có thể là gây chuyện với ai rồi bị đánh cho bầm dập nên vội vàng thu dọn đồ mà bỏ chạy''
''Đệ muốn biết cũng không khó, bây giờ tỷ giao cho đệ một nhiệm vụ nhỏ, chỉ cần đệ làm xong thì tỷ sẽ nói cho đệ rõ'' Cúc vừa từ tốn ăn vừa lên tiếng nói.
Huy liền chạy ngay đến chỗ Cúc hỏi: ''Tỷ cần gì cứ giao phó, đệ sẽ nhanh chóng đi làm ngay''
Cúc liếc nhìn sang Lân, sau đó nói nhỏ với Huy ''Bây giờ đệ sang chỗ nhà đối diện kiểm tra giúp tỷ xem có người ở đó không, nếu có người thì xem là người nào, rồi quay lại đây''
''Cái này…làm sao được, nhà người ta sao có thể tùy tiện mà đi vào''
Cúc điềm nhiên nói: ''Ta chỉ có yêu cầu như vậy thôi, đệ làm được hay không thì tùy, nếu thấy khó quá thì thôi vậy, chuyện kia cũng nên quên đi''
Nói đoạn cô nàng khẽ mĩm cười, híp mắt đầy tinh quái nhìn Lân. Như đoán ra được chủ ý của cô nàng, Lân nháy mắt đáp lại, trong lòng thì nghĩ [Cô nàng này khi tinh nghịch trông cũng rất đáng yêu]
Huy vò đầu bức tai, ra chiều bức rức trong lòng. Lân nhìn mà cười thầm [dù sao Huy vẫn là một đứa trẻ đang trong độ tuổi mới lớn, độ tuổi này tâm lý phát triển mạnh nên dễ bốc đồng nổi loạn, chuyện gì nếu như đã muốn biết thì ắt hẳn sẽ phải làm ra lẽ mới thôi, huống hồ cả ta và Cúc muội cứ khơi dậy lòng tò mò của y thì làm sao mà y có thể bỏ qua được]
''Được rồi, đi thì đi, cùng lắm là mất mặt một phen thôi''
Nói rồi liền chạy vèo đi, Lân và Cúc không nhịn được nữa mà bật cười khanh khách.
Lão Hùng thấy vậy thì lắc đầu: ''trẻ nhỏ dễ dụ, thật là…hà hà''
Rất nhanh Huy đã trở lại, mặt có chút ngơ ngác: ''Tỷ, bên đó không có người nào cả, đồ đạc cũng dọn đi sạch cả rồi, căn nhà trống trơn''
Cúc gật đầu nói nhỏ: ''Như vậy mọi chuyện đã rõ, nơi này nhiều người không tiện để nói, để khi lên đường ta sẽ nói cho đệ nghe''
Lão Hùng đi thanh toán tiền phòng và tiền ăn với chủ quán xong thì mọi người chất hàng hóa lên xe cùng nhau rời đi. Đi được một đoạn thì Huy lên tiếng: ''Tỷ mau nói đi, đệ cứ cảm giác tò mò không thôi''
''Nơi đây cũng cách xa chợ rồi, để ta nói cho đệ được rõ. Tên thương nhân kia sở dĩ rời đi là do hắn bị lừa, mà người lừa là cả một đám người. Xét về cách ăn mặc cũng như hành động thì hắn ta có lẽ là con của một vị phú thương nào đó, lần này đi theo vận chuyển hàng hóa cốt để vui chơi mà thôi.
Đám người lừa đảo này ắt hẳn đã nắm được tính cách của tên thương nhân nên mới cố ý sắp xếp cô gái ra ngồi tựa cửa sổ để cho hắn ta nhìn thấy. Một khi con mồi đã bắt đầu nổi ý xấu với cô gái thì nhóm lừa đảo sẽ tìm mọi cách để cô gái tiếp cận với con mồi. Ba người đi vào ăn cơm lúc chiều cũng là đồng bọn của chúng, khi chơi đổ xúc xắc thì cố ý để thua, nhân đó mà trao tặng xúc xắc cho tên thương nhân.
Tiếp đến là vai diễn ngây ngô của tên bán xoài, hắn ta biết rõ tên thương nhân kia sẽ cố gây ra động tĩnh để làm cô gái trên lầu chú ý đến, mà muốn thể hiện thì sẽ nghĩ ngay đến trò xúc xắc mà hắn đang có được vận may. Tay bán xoài là kẻ tinh thông về cờ gian bạc lận nên thương nhân kia chắc chắn sẽ không thể nào thắng được…''
Huy lên tiếng cắt ngang, cái này không đúng: ''Dù cho hắn ta có là cao thủ thì đổ xúc xắc cùng lắm là thắng nhiều thua ít, đâu thể nào thắng hết được''
Cúc mỉm cười lắc đầu nói: ''Trong giới cờ bạc thì mấy cái trò đổ thủy ngân vào trong hột xúc xắc vẫn thường có, sở dĩ ba tên kia tặng xúc xắc cho tên thương nhân chính là vì mấy hột xúc xắc đó đã bị giở trò. Chúng muốn được bao nhiêu điểm thì sẽ đổ ra được bấy nhiêu, chỉ có thắng hoặc hòa chứ không thua được. Sau khi tên bán xoài rời đi thì đến phần diễn của cô nàng kia, ả ta mượn cớ thấy thương nhân thua đau nên sai thị tỳ mang biếu xoài cho.
Điều này cốt để tạo mối quan hệ làm quen, nếu như ngày một không được thì ngày hai, ngày ba… nhưng có lẽ bọn lừa đảo quá may mắn khi tên thương nhân là một kẻ cực kỳ háo sắc, cô ả kia liền nắm lấy cơ hội mà đẩy nhanh tiến trình. Sau khi mê hoặc tên thương nhân kia đến mức thần trí lú lẫn thì cô nàng sẽ hẹn hắn ta ở một nơi nào đó để tình tự. Mỡ đã dâng tận miệng thì có con mèo nào lại chê.
Khi cả hai đang lúc mặn nồng âu yếm nhau thì một người đóng vai chồng cô ả xông đến bắt gian tại trận, buộc tên thương nhân phải giao tiền ra để im chuyện, nếu không thì giải lên quan trị tội. Hiển nhiên tên thương nhân kia sẽ chấp nhận chuyện lấy tiền ra đưa cho bọn chúng để thoát tội.
Nhận được tiền rồi thì bọn lừa đảo cũng sẽ nhanh chóng cao chạy xa bay, tránh cho chuyện bị phát giác.''
Huy à lên một tiếng rõ to: ''À…thì ra là vậy, chẳng trách tỷ bảo đệ sang nhà bên kia xem có người hay không là vì điều này. Ha ha ha cũng đáng đời tên háo sắc, lúc mới gặp, đệ đã không ưa gì hắn ta. Hì hì nay mới biết, không ngờ tỷ lại là người rất thông minh''
Lân lúc này mới lên tiếng "Trong giới giang hồ có đủ các thể loại lừa đảo, những kẻ chỉ dựa vào bản thân khôn khéo, ranh mãnh để lừa người thì chỉ là loại tôm tép, có lừa cũng chỉ là chút ít lợi lộc, còn những kẻ chuyên nghiệp thì chúng lập thành băng nhóm, phân công rõ ràng, thủ đoạn vô cùng tinh vi, chỉ cần con mồi sa vào lưới thì khó lòng thoát thân, đôi khi khổ chủ biết mình bị lừa nhưng vẫn phải chấp nhận ngậm bồ hòn làm ngọt, đó mới là thủ đoạn cao tay. Kế của bọn này là lấy sắc mà dụ, còn nhiều kế khác như làm bạn đồng hành, giả làm sai dịch…toàn là liên hoàn kế''
Đoàn người tiếp tục lên đường, khi đi vào đất quân Nguyễn chiếm đóng thỉnh thoảng vẫn bị chặn lại, nhưng với tài khéo ăn nói và hiểu ý bọn lính nên lão Hùng đã trót lọt thông qua được các trạm gác, số tiền hối lộ bọn lính sai dịch cũng tốn không nhiều lắm, có khi chỉ là vài tấm vải thô và mật ong.
Đoạn đường càng rời xa Diên Khánh thì càng xấu đi, việc buôn bán cũng ít nhộn nhịp hơn. Lân tiến lên nói chuyện với lão Hùng
''Có lẽ sau này chúng ta phải tiến hành xây dựng lên một mạng lưới giao thông thuận tiện, có như vậy thì việc vận chuyển hàng hóa đường bộ mới có thể dễ dàng''
Lão Hùng suy ngẫm một lúc rồi nói: ''Việc con nói quả thật ta cũng từng nghĩ qua. Theo như kinh nghiệm bao năm thương trường thì ta nhận thấy việc vận chuyển hàng hóa đường bộ có một số ưu điểm nhất định, nhưng để làm thì cần có thời gian rất dài và cũng không dễ, đòi hỏi quốc khố phải đủ mạnh''
Lân tiếp lời: ''Đúng như cha nói, điều đó không hề dễ, nhưng nếu thật sự xây dựng được mạng lưới giao thông thuận tiện khổng lồ thì tài nguyên của cả nước bắt đầu được huy động, những vùng có nhu cầu cấp thiết về những vật tư sẽ có thể phát triển một cách nhanh chóng. Chúng ta sẽ đề ra chính sách triều đình và nhân dân cùng làm, từng bước xây dựng, tròng vòng mấy mươi năm sẽ có thể cơ bản hình thành nên một hệ thống giao thông thuận tiện.
Trong khi đó, vì lưu thông thuận lợi, các vùng miền vốn chỉ dựa vào việc cung cấp tài nguyên để đầu cơ trục lợi sẽ dần dần mất đi ưu thế của mình. Khi đó, bị thôi thúc bởi lợi ích kinh tế, dân chúng sẽ tự động mưu cầu thủ đoạn kiếm lời hoành tráng và lợi hại hơn.
Chính sự phát triển của thương nghiệp có tác dụng lớn nhất trong sự thúc đẩy phát triển công nghiệp. Dựa vào chuỗi phản ứng dây chuyền tác động bởi giao thông thuận lợi, vô hình chung việc giao thông thuận lợi sẽ thúc đẩy tiến trình công nghiệp hoá của đất nước.
Đây không phải là một quá trình có thể thấy ngay kết quả trong một ngày một tháng. Nhưng trong cái quá trình diễn biến một cách chậm rãi, nó lại có thể sản sinh ra một sức mạnh khổng lồ, kết nối lợi ích của nó với đông đảo người thuộc tầng lớp quyền quý, quan viên cao cấp''.
Lão Hùng nghe vậy thì lắc đầu: ''Cái này nó thuộc về tầm nhìn rộng lớn, ta chỉ là một thương nhân nhỏ, không dám bàn luận sâu thêm, nhưng lợi ích mà con nói thì không sai''
Khi đi đến được Thạch Thành thì lão Hùng liên hệ được với nghĩa quân của bà chúa Thị Hỏa và được người của nghĩa quân dẫn đi đường rừng đến nơi của Kế Pù Tá.
Mặc dù được Kế Pù Tá chiêu đãi rất nồng hậu, nhưng việc chính sự còn chưa giải quyết được nên Lân đề nghị được gặp ông phú hào kia để bàn việc thuyết phục ông ta về với nghĩa quân Tây Sơn, tham gia vào việc đóng tàu.
Trưa hôm ấy, đoàn người của Lân đi đến nhà của ông phú hào kia. Kế Pù Tá nói với gia nhân canh cửa:
''Nói với chủ ngươi, có khách quý ghé thăm''
Kế là người có danh vọng của vùng, ai ai cũng đều biết đến, nên tên gia nhân kia không dám chậm trễ mà vội vàng đi thông báo ngay
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với