Trương Phúc Tá chỉ tay về phía trước nói lớn:
''Cai đội Tịnh đã bị thất thủ. Cai đội Tần đang ở phía trước đốc chiến, dưới thành dê ngựa chỉ còn hơn hai trăm binh sĩ, lo được chỗ này thì lại mất chỗ kia. Người hãy mau cắt cử thêm 300 quân thân vệ ra tiếp ứng''.
''Được''
Tôn Thất Xuân đáp nhanh, đoạn xoay người chạy xuống dưới thành. Lúc này hơn hai trăm tráng đinh xông ra thành dê ngựa, được một đội trưởng chỉ huy phân tán ra khắp tường thành. Những tráng đinh này chỉ là dân chúng bình thường, chưa được huấn luyện quân sự nên rất lúng túng. Sau khi nghe binh sĩ hướng dẫn, bọn họ cũng chẳng quản dưới thành có quân địch hay không, tìm được đá là ném ngay xuống dưới thành, khiến cho đám binh sĩ phải giậm chân tức giận.
Đám tráng đinh này cũng không biết cách tự bảo vệ bản thân, một người vừa ló đầu ra liền bị viên đạn bắn trúng ngực, hắn ta mắt trợn tròn ngã xuống. Những tráng đinh khác thấy vậy sợ co rúm cả người, mặc cho quan binh lớn tiếng quát tháo thế nào cũng nhất định không chịu ló đầu ra nữa.
Lúc này Tôn Thất Xuân vội vội vàng vàng đi đến phía bắc doanh trại. Cai đội vừa nhìn thấy Xuân thì liền hành lễ:
''Quận công, ngài có gì cần phân phó''
Xuân lớn tiếng nói: ''Quân sư cần cắt cử thêm 300 quân xông ra ngoài thành dê ngựa để tiếp ứng, binh linh ngoài đó liệu chừng không chống nổi nữa''
Viên cai đội lập tức vâng lệnh đi ngay, hắn dẫn theo 300 quân thân vệ men theo tường đất tiến ra ngoài thành.
Xuân lại hỏi một tướng lĩnh khác:
''Bên ngoài đang nguy biến, tại sao các người không ra ứng cứu mà lại còn ở nơi đây''
Một viên tỳ tướng chạy tới bẩm: ''Bẩm quận công, quân sư căn dặn bọn tiểu nhân ở lại nơi này để thủ, nếu như bọn giặc xông vào được thì lập tức khởi động bẫy rập.
Một số thì đang vận chuyển đá, dầu hỏa, tên đạn, thuốc nổ…lên trên thành''
Xuân lúc này mới hòa hoãn lại: ''Thì ra là vậy, quân sư còn có sự chuẩn bị khác''
Nói xong, Xuân quay người lại, nói với đám lính thân vệ theo bên mình:
''Các ngươi theo ta đi lấy thuốc nổ, sau đó lên thành, cùng với quân sư chống trả lại bọn giặc cỏ''
Quả nhiên lượng thuốc nổ đựng trong các quả cầu gang vừa được vận chuyển đến đã phát huy tác dụng rất lớn. Dưới thành chỗ nào có tiếng nổ là chỗ đó tử thương, đợt tấn công của quân Tây Sơn phải tạm thời đình chỉ.
Ngoài thành dê ngựa quân triều đình tử thương hơn 350 người, cộng với bọn tráng đinh không biết tự bảo vệ thành ra thương vong trên 450 người. Thầy lang quân sự và những thầy lang dân gian tạm thời được điều động đều bận bịu trị thương khắp nơi.
Cai đội Tần vừa tự tay chém chết mấy tay binh sĩ Tây Sơn, sẵn máu đang sôi, xách hai thanh trảm mã đao đầm đìa máu, lớn tiếng chửi bọn tráng đinh ngu xuẩn, thỉnh thoảng còn đá vào mông bọn họ, quát bảo bọn binh sĩ dạy bọn họ phải tác chiến ra sao.
Tôn Thất Xuân vịn bờ tường thành, thấy bọn giặc đã lui về hơn trăm trượng, đang chuẩn bị cho đợt công kích tiếp theo. Quân Tây Sơn bên ngoài hai cổng thành đông tây cũng bắt đầu kéo về tập kết ở đó, nhân số phải đến hơn bốn ngàn.
Xuân thấy bên ngoài thành vẫn còn nhiều quân địch như vậy, cho dù bọn Tây Sơn chỉ đơn thuần tấn công liều mạng chấp nhận hao quân đi nữa, quân thủ thành còn lại có chống chọi được với đợt công kích thứ hai hay không cũng rất khó nói. Hơn nữa, vũ khí thủ thành lợi hại nhất là ba cái trọng pháo và thuốc nổ cũng chỉ còn chưa tới bốn mươi quả. Y bất giác hơi lo lắng.
Nghe tiếng tù và, đám binh sỹ đều ào ào lao lên đầu thành, lo lắng nhìn xuống phía dưới. Lúc này kị binh Tây Sơn không còn phân tán công thành như một bầy ong vỡ tổ giống vừa rồi nữa. Đợt tấn công tiếp theo có lẽ quân địch sẽ tập trung đánh mạnh vào một chỗ.
Tường thành dê ngựa không quá cao, bắc được thang lên, cộng thêm hỏa khí yểm trợ, với số người ít ỏi trong thành như vậy, chỉ cần có một điểm bị công phá mạnh thì sẽ mất toàn bộ thế cuộc.
Trương Phúc Tá sát khí đằng đằng nói:
''Dựng đại pháo lên nếu như chúng tụ tập đông một nơi thì lập tức ngắm bắn''
Vài binh sỹ và dân tráng lập tức chạy tới, giúp các pháo thủ mau chóng điều chỉnh lại vị trí của đại pháo.
Xa xa, một cái đài hình thù kì quái, xung quanh dùng gỗ đan chéo lại với nhau được dựng lên, từ từ được đẩy tới.
Trương Phúc Tá lên tiếng giải thích:
''Đó là thang mây hai tầng. Trước đặt tầng thứ hai trong tầng thứ nhất, đầu thang lại dùng gỗ bền làm chốt ngang, đục lỗ xuyên qua hai thang để kết liền với nhau làm một. Ở đầu dưới thang thứ hai lại đóng móc sắt. Như muốn lên thành, trước phải đặt hai tầng thang kết làm một dựa vào bên thành, trước lên thang tầng thứ nhất, đến đầu thang thì lật dựng tầng thứ hai đem móc sắt ở đầu thang móc vào đầu thành, rồi như kiến bám mà leo lên, không đâu là không tới. Đó là cách làm thang mây nối nhau''.
Mặt trời đã lên cao, nhưng lấp lóe khắp nơi lại là ánh sáng lạnh của đao thương, chói lòa khắp cả một vùng. Tá vung kiếm chỉ về phía một cái thang mây hai tầng đi đầu quát lớn:
''Mau bắn tan chiếc xe đó cho ta!''
Nòng của đại pháo đã được nhắm chuẩn vào chiếc xe kia. Nhìn gã pháo thủ cầm bó đuốc châm lên kíp nổ, gò má Xuân không khỏi giật giật.
“Ầm” một tiếng, đại pháo giận dữ gầm lên, đạn pháo chuẩn xác rơi vào trên chiếc xe thang khiến cho phần bệ nổ tung thành từng mảnh. Mấy tên lính Tây Sơn đang ở dưới bệ đẩy đều bị bắn tan xác, máu thịt bay tứ tung, cái khung lắc lư rồi đổ sập.
Đại pháo lại bị bật ra khỏi vị trí. Khói thuốc súng tan đi, chỉ thấy tên lính tay cầm cây đuốc, cả người run lẩy bẩy. Mặt y bị khói hun đen thui, mở cặp mắt đỏ kè chậm rãi xoay người nhìn về phía bọn người Tôn Thất Xuân
Trương Phúc Tá trợn mắt lên, quát lớn:
'' Điều chỉnh lại đại pháo, tiếp tục khai pháo, bắn nát hết thang gỗ của quân Tây Sơn đi!''
Nhưng lúc này quân lính Tây Sơn dưới thành đã tránh cổng chính, phân làm hai cánh dựng thang lên tường thành, bắt đầu tấn công mạnh mẽ, vì vậy tác dụng của đại pháo đã giảm đi.
Cai đội Tần như phát điên, cầm lấy song đao múa tít, đao tới đâu máu văng tung tóe tới đó. Thuốc nổ trên thành cao đã dùng hết không còn yểm trợ mạnh cho dưới thành, những dân tráng vốn nhát gan sợ chiến dường như cũng đã bị kích động khiến cho sự dũng cảm ẩn giấu trong người trỗi dậy, ném đá, lăn gỗ, rải tro than, tất cả đều được sử dụng, không ít người còn nhặt lấy đao thương của quân sỹ đã chết tham gia giáp chiến.
Không khí chiến trường lúc này nồng nặc mùi máu tanh. Binh lực trong thành dê ngựa cũng bị tản ra để chặn đánh quân Tây Sơn. Một đoạn tường lớn bị đại bác bắn sập, quân Tây Sơn ùa vào nhanh chóng.
Nhin thấy tình thế không ổn, cai đội Tần dành phải cho quân vừa đánh vừa rút lui vào trong thành.
Ở không xa, trên một chiếc thang đã có bốn gã lính Tây Sơn đã xông lên thành lớn, đang kịch chiến với quân triều đình, phía sau còn có người không ngừng leo lên. Viên tỳ tướng tên Thanh Vũ đứng bên cạnh Tôn Thất Xuân sử dụng một cây côn sắt lớn, luôn để mắt tới Xuân, thấy y không ngờ lại lượm thương xông về phía quân Tây Sơn thì sợ đến kinh hồn bạt vía.
Quận công là người tôn quý, thân thể xương cốt lại yếu ớt, đánh với một tráng hán bình thường sợ đã không nổi rồi, sao có thể là đối thủ của những tên giặc cỏ giết người không chớp mắt này chứ? Hắn vung côn đập lên vai một tên lính Tây Sơn vừa mới nhảy tót lên đầu thành, quét gã rơi xuống, đoạn co chân phóng đi.
Hai bên giáp chiến trên chiến trường không hề màu mè hoa lá, hoàn toàn đều là những động tác chém, bổ, đâm, đơn giản và trực tiếp nhất. Song vừa mới giao thủ, Xuân mới biết hoàn toàn không chỉ là như vậy, sức lực và tốc độ của hắn căn bản không cách nào so được với những kẻ quanh năm rong ruổi trên chiến trường này. Một gã giặc cỏ vừa cầm đại đao cứa qua cổ một binh sỹ, thuận thế khều một cái đã hất văng cây thương trong tay Tôn Thất Xuân đi.
Một tiếng quát vang lên chói tai, đại đao bổ xuống ngay đầu, Tôn Thất Xuân nhìn thanh đại đao ập xuống mà trong lòng chỉ nghĩ: "Mệnh ta nguy rồi?"
Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.