Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 135: Chiêu dụ





Mấy ngày nay liên tục bị bọn binh lính trong thành quấy nhiễu không yên, làm cho Thanh căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, lần này được dịp trả thù nên hắn ta ra sức đuổi thật nhanh, thề phải giết sạch bọn này.

Cai đội Tần bỏ chạy thục mạng, những tên lính không theo kịp bị tụt lại liền bị kỵ binh chém chết. Tần Lập thấy mình không thể thoát thân, nên đành dừng lại định bụng liều một phen với quân Tây Sơn, nếu như bắt được tướng lãnh làm con tin thì có cơ may thoát thân, mắt thấy người đi đầu vô cùng hung hăng chém giết, Trần Lập liền nhắm vào kẻ đó mà lao tới. Hắn ta búng người bay lên cao, đại đao trong tay nhắm đầu Văn Thanh mà bổ.

Thanh phản ứng cũng hết sức mau lẹ, vội vung đao lên đỡ, lưỡi đao va vào nhau tóe lửa. Hổ khẩu cả hai người đều tê nhức, kỵ binh phía sau Thanh tiến lên tiếp ứng, vung giáo dài đâm vào Trần Lập. Hắn ta xoay đao gạt phăng mấy mũi giáo đi, lại tiếp tục nhằm Văn Thanh mà lao tới, miệng hét lên:

''Tên giặc có gan thì cùng ta giao đấu''

Văn Thanh cười lớn: ''Ha ha ha, ta không có ngu dốt như ngươi tưởng. Tất cả xông lên giết hắn cho ta''

Nói đoạn giục ngựa vung đao chém tới. Trần Lập bị bốn năm kỵ binh vây lấy, hắn ta điên cuồng chống trả, nhưng thân đơn thế cô, dù võ nghệ có cao cũng đành bó tay, bó chân. Một mũi giáo xuyên qua vai phải hắn, cương đao trong tay rơi xuống, trong nháy mắt lưỡi đao của Văn Thanh đã lướt qua cổ hắn, máu tươi ào ào tuôn ra, hắn đưa tay trái lên ôm cổ, mắt trợn to rồi ngã xuống chết ngay.

Văn Thanh cho quân truy đuổi đến cách thành hơn trăm trượng thì dừng lại, thu quân trở về. Cai đội Tần may mắn thoát chết nhưng binh lính hắn mang đi gần như bị diệt, 200 người chỉ chạy về được có hơn 20 người. Trương Phúc Tá thấy tình cảnh đó thì giậm chân đấm ngực:

''Ta lầm mắc phải kế thất phu rồi…aaaa…''

Quay trở về doanh trại, vừa nhìn thấy Từ Văn Tú, Thanh liền nhảy xuống ngựa cười ha hả nói lớn:

''Từ tiên sinh cho người diễn kịch thật khéo, làm ra động tĩnh náo loạn y như thật, khiến bọn chúng đắc chí mà rơi vào bẫy…trả được cái thù quấy nhiễu mấy hôm nay thật là thống khoái…ha ha ha''

Đặng Xuân Phong cũng cười lớn mà rằng: ''Thất bại lần này ta xem chúng còn dám bén mảng tới nữa không ha ha''

Từ Văn Tú vuốt râu nói: ''Kế hoạch của ta đã được tiến hành, giờ chết của chúng không còn xa nữa đâu''

Một tuần trôi qua, sau khi tập kích thất bại, quân triều đình không dám vọng động cử người tập kích nữa, vẫn cố thủ trong thành.

Doanh trại quân Tây Sơn

''Còn mấy ngày nữa là tết, năm nay chúng ta đón giao thừa trên chiến trường rồi'' Người lính tuần tra lên tiếng nói với đồng đội

''Đành chịu thôi, bây giờ ta chỉ mong sớm hạ được thành trì, còn tết thì cũng chẳng quan tâm tới, ngày nào được ăn no thì đối với ta là tết rồi…hà hà…

''Ngươi nói cũng đúng, ta nghe mọi người đồn nhau dân chúng nơi này đang bị mất mùa, nạn đói khắp nơi…haizz biết bao giờ mới thái bình đây''

Đang lúc tuần tra thì từ xa có một đoàn người ngựa đi đến, theo sau là những chiếc xe chở hàng. Một tên lính lên tiếng nói:

''Hình như là quân lương, mau đi thông báo cho đội trưởng, tướng quân''

Người dẫn đầu đoàn người ngựa tiến lên trước, hắn ta xuống ngựa chắp tay chào đám lính tuần tra:

''Tại hạ là Lê Văn Lợi, đội trưởng dưới quyền Huệ tướng quân, ta được lệnh áp tải quân lương tới đây, nhờ các huynh đệ thông báo cho cấp trên giúp ta''
Vừa nói dứt lời thì một người chạy nhanh tới, hắn ta cười ha hả: ''Huynh đệ của ta, ngươi cũng được cử đến à, hay lắm, hay lắm''

Lợi định thần nhìn kỹ thì té ra là Thanh, người huynh đệ thân thiết của mình. Nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá qua một lượt, Lợi gật gù:

''Cứng cáp hơn nhiều rồi, xem ra đoạn thời gian này ngươi chịu không ít cực khổ, thôi tạm gác chuyện riêng qua một bên đi. Ta đang áp tải lương thực đến, ngươi nhanh cho người ra tiếp nhận đi''

Thanh xoay người lại chỉ tay vào nhóm người đang đi tới: ''Chẳng phải người tiếp nhận đã đến rồi đó sao, ngươi ở đây bàn giao quân lương, ta vào trong pha sẵn một ấm trà chờ ngươi. Này đầu trọc, chốc lát nữa nhờ ngươi dắt vị này tới chỗ của ta''

Tên lính tuần tra chắp tay kính cẩn đáp: ''Vâng thưa đội trưởng''

Một lúc sau thì Đặng Xuân Phong và Từ Văn Tú cũng đến. Nhìn lương thực được kiểm kê đưa vào trong kho lương, Từ Văn Tú khẽ mỉm cười:

''Bấy nhiêu đây có lẽ sẽ giúp được phần nào cho người dân vùng này. Quân được cử đi thu thập hộ tịch, thống kê hộ nghèo đói, dân tị nạn cũng đã ghi chép xong, phiếu nhận gạo cũng đã được phân phát, ngay sau khi nhập kho xong thì tiến hành tính toán số lượng để phân chia cứu tế cho dân nghèo''

Phong gật đầu tiếp lời: ''Vừa cứu giúp người dân, vừa có thể phá thành, đúng là nhất cử lưỡng tiện''

Phong gọi người đội trưởng trông coi kho lương đến hỏi:

''Trong bao lâu thì ngươi tính toán xong số lượng gạo để phân phát cho người dân''

Người đội trưởng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: ''bẩm tướng quân, trong hôm nay sẽ xong. Sáng ngày mai là có thể phân phát, bây giờ xin tướng quân cử người đi thông báo cho người dân trong vùng để sáng mai tụ họp, còn về sân bãi tiểu nhân đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi''

''Tốt lắm, nếu có trở ngại gì thì đến hỏi quân sư để giải quyết sớm, việc phát gạo vào ngày mai rất quan trọng, phải chuẩn bị cho thật chu toàn''
''Tiểu nhân đã rõ''

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn thì người dân đã có mặt ở bãi đất trống. Gương mặt họ, những gương mặt mệt mỏi và gầy guộc, ánh mắt nhòa đi do đói khát và lo sợ. Các bà, các ông, các anh các chị đều nắm chặt lấy túi vải thô, nhìn chăm chú vào căn lều trại chất đầy những bao gạo.

Quân lính hướng dẫn cho người dân xếp thành từng hàng, ổn định trật tự. Đến giữa giờ mẹo thì lương thực bắt đầu được chuyển ra. Khi các bao gạo được mở ra đổ vào những thùng gỗ lớn, một mùi thơm dịu nhẹ dần dần lan tỏa, tạo nên một khoảnh khắc hi vọng giữa cảnh đói đến tột cùng. Nụ cười mong manh nhưng chân thành bừng lên trên khuôn mặt mọi người, như là một tín hiệu cho hy vọng và niềm tin. Gạo, nguồn sống, nguồn cơ bản, là ánh sáng duy nhất trong bóng tối khó khăn mà họ đang phải đối mặt.

Đặng Văn Long đi lên bục cao, đưa mắt nhìn qua một lượt, sau đó lớn tiếng nói:

''Chúng tôi là người của nghĩa quân Tây Sơn, lần này xuất binh ra đây là để đánh dẹp bọn quan quân triều đình nhà Nguyễn. Nhìn thấy tình cảnh người dân nơi đây đang phải chịu đói rét, khốn cùng, cho nên nghĩa quân ta liền mở kho lương ra để phân phát cho mọi người, hy vọng với sô lương thực ít ỏi này sẽ giúp mọi người qua được cơn nguy khốn.

Chúng ta ở đây ai cũng biết rõ triều đình hủ bại ra sao, chính vì sự tham lam vô độ của bọn chúng, chế độ thuế khóa hà khắc mới đẩy người dân chúng ta đến bước đường cùng, nay chúng lại muốn lần nữa nổi dậy thống trị nơi đây, các hương thân, phụ lão, các vị có cam lòng không''

Mọi người bên dưới nghe lời này thì trong lòng dâng lên lửa hận, đồng thanh hô to:

''Đánh đuổi bọn chúng đi, đánh đuổi bọn chúng đi…''

Đặng Xuân Phong giơ tay lên ra hiệu cho người dân im lặng, tiếp tục nói:

''Nếu như mọi người đã có lòng căm thù bọn chúng, không muốn lần nữa tra cổ vào gông cùm thì hãy giúp nghĩa quân ta ra sức khuyên nhủ con em, chồng mình trở lại quê nhà, đừng tiếp tay cho bọn cẩu tặc kia nữa. Những ai trong số các vị có người thân đi tòng quân cho triều đình thì sau buổi phát gạo hãy nán lại đôi chút, ta có đôi lời cần nói. Còn bây giờ sẽ tiến hành phân phát gạo cho mọi người''

Ngày hôm sau, hàng loạt các mũi tên mang theo giấy bắn vào thành, phía xa xa là hàng hàng lớp lớp người dân, từ người già cho đến phụ nữ, trẻ em đồng loạt gọi tên người thân của mình.

Quân tạm trong thành bắt đầu nao núng, ai nấy đều muốn xông ra ngay, để được trở về với vợ con, cha mẹ của mình. Trong số những tráng đinh, có người đọc được chữ, hắn ta mở giấy được cột trên mũi tên ra đọc:

''Tèo à về nhà đi con, Tí ơi đừng tiếp tay cho kẻ thù, Đen ơi nhà ta chết đói hết cả rồi...nghĩa quân đang cứu đói nhà ta Chuột à về nhà thôi…''

Trương Phúc Tá nhìn thấy tình thế không ổn liền quát lớn: ''Không được đọc thư trên mũi tên, quân tạm lùi về trại hết cho ta, kẻ nào làm loạn chém ngay tức khắc…''
Cai đội Tần chỉ huy quân chính quy ra sức trấn áp bọn tráng đinh, không cho bọn chúng làm loạn. Tình thế trong thành lúc này vô cùng rối ren.


Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.