Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 54: Ta chưa từng nhân từ với kẻ thù




Hai cánh quân của Nhạc từ từ hành quân trở về lại thành Mỹ Thị. Còn Dật thì cho quân chạy về đồn Phú Hòa, tập hợp lại tàn quân sau đó nhanh chóng lui quân về phía bắc dinh Quảng Nam. Hiện giờ binh lực của Dật bị thương vong thảm trọng, không thể nào ở lại cố thủ đồn Phú Hòa.

Trên đường hành quân, Dật liên tục thở dài tiếc hận. Quân sư đi bên cạnh vội hỏi:
''Tuy ta đã bại nhưng gốc rễ còn đó, chỉ cần giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt''

''Quân sư đừng an ủi ta nữa, ta là kẻ trãi nhiều trận mạc đâu dễ nản chí, ta chỉ buồn vì tài trí không bằng người mà thôi. Hai lần trước ta chơi đùa bọn giặc cỏ trong lòng bàn tay mình, xem thường bọn chúng chỉ là bọn thất phu vô năng, nào ngờ được hôm nay phải trúng liên hoàn kế thế này''

Quân sư lại hỏi:
''Liên hoàn kế, thuộc hạ chỉ thấy được chúng ta mắc phải kế phản gián thôi mà''

Dật lắc đầu:
''Không không là nhất tiễn hạ song điêu, vô trung sinh hữu, phản gián kế''

Sau khi trở lại thành Mỹ Thị, Nhạc cho mở tiệc khao quân. Những tướng lĩnh, đội trưởng, binh lính anh dũng lập công lớn đều được trọng thưởng. Lân này số đại bác, vũ khí thu về rất nhiều. Tuy vừa đánh trận xong như ai ai cũng sinh lực tràn trề không có dấu hiệu gì mệt mỏi.

Sáng hôm sau, từ rất sớm các huynh đệ của Lân đã tụ họp bên ngoài trại của Lân. Nhưng lính canh gác báo lại, tối hôm qua đô đốc có về nghỉ ngơi chốc lát thì ra ngoài rồi. Cả bọn nhìn nhau, trong nhóm lại không thấy đề đốc Tú đâu. Điểm lên tiếng:
''Có lẽ đại ca cùng Võ đề đốc có việc cần xử lý, chúng ta về thu xếp việc quân rồi trưa nay hãy tới''

Hòa, Nhất, Huy Đống gật đồng đồng ý, cùng nhau trở về doanh trại của mình.

Lúc này trong ngục thất, có hơn mười tên lính bị nhốt chung một phòng, còn phòng bên cạnh nhốt riêng một người.

Tú cùng Lân bước vào, kẻ kia ngước lên nhìn xong lại cúi đầu xuống

Lân lên tiếng:
''Ngươi có gì để nói với ta không''

Người kia không phải ai xa lạ, chính là Giáp, người đang làm chức phó tổng quản quản ký sổ sách cùng Phi Yến.

''Xin đại nhân hãy tha cho tiểu nhân một mạng, là tiểu nhân nhất thời hồ đồ, bị tiền bạc lợi lộc che mờ mắt''

Lân nghiêm sắc mặt nói:
''Tại sao lại muốn ám hại ta"

Giáp hơi run nhưng cố trấn an:
''Tiểu nhân không có, tiểu nhân làm sao có thể ám hại đại nhân được''

''Ngươi đừng có ngụy biện nữa, từ lúc nhóm sát thủ ám hại ta, ta đã nghi ngờ trong quân có nội gián. Những kẻ ám sát biết rất rõ về ta, từ tính cách, thói quen, sở thích, ta nghĩ mãi vẫn không ra kẻ nào, ta tuyệt nhiên không nghi ngờ gì ngươi. Ta đã lệnh cho đội trưởng Hòa bí mật điều tra những kẻ có khả nghi, kết quả làm ta khá bất ngờ, chính ngươi là kẻ đã mật báo mọi thông tin cho người của triều đình. Từ đó ta cho Phi Yến giám sát hành động của ngươi, nàng thăm dò được ngươi đã mang rất nhiều tiền tài để thưởng cho các huynh đệ dưới trướng của ngươi.

Kể từ lúc đó mọi hành động của ngươi đều được giám sát chặt chẽ, ngay cả việc ngươi đi mật báo cho quân triều đình ta cũng nắm rất rõ''

Giáp thở dài:
''Nếu đại nhân đã rõ mọi chuyện thì còn cần tiểu nhân khai báo làm gì, không ngờ người mà ta ngày đêm mong nhớ, không đề phòng nhất lại là người đang âm thầm điều tra ta''

Lân nghe Giáp lẩm bẩm thì nhíu mày [tên này đã yêu thầm Phi Yến, vậy thì tất cả đã rõ, hắn ta muốn thăng quan tiến chức, nếu như triều đình có thể đánh úp được nghĩa quân thì hắn ta có thể trong lúc loạn lạc mà bắt nàng đi, vừa có được quan chức, vừa có người đẹp, quả thật là một cám dỗ lớn]

Lân chậm rãi nói:
''Ngươi đã có lòng ám hại ta, làm kẻ phản quân thì ắt đã nghĩ tới kết cục thất bại. Ta trước nay chưa từng nhân từ với kẻ thù''

Nói rồi Lân rút phăng ngọn côn của Tú, vận mười thành công lực đập vào đầu của Giáp, đầu hắn ta nát bét như quả dưa.

Tú đứng bên cạnh cũng kinh hãi, tuy rằng ra trận giết giặc đã nhiều nhưng đập cho người nát bét thế này thì Tú chưa làm qua. Trong lòng Tú dâng lên một nỗi sợ [ không ngờ đại ca ngày thường nho nhã, lịch thiệp, nhưng khi đã nổi giận, ra tay với kẻ thù vô cùng tàn nhẫn]

Giết xong Giáp, Lân hạ lệnh cho binh lính giết sạch bọn tay chân theo Giáp làm phản.

Lân nhẹ giọng hỏi:
''Có phải đệ thấy ta ra tay quá tàn nhẫn''

Tú lắc đầu lia lịa:
''Không, không, tội hắn đáng chết, nếu như hắn thành công đốt phá kho lương thì nghĩa quân chúng ta không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng''

''Ta có câu này nói với đệ, đệ hãy nhớ cho rõ, nhân từ với kẻ thù chính là tự diệt''

Trở về doanh trại, Lân ngồi trên ghế thiu thiu ngủ thì có lính vào báo

''Bẩm đô đốc, có mấy vị đội trưởng, cơ trưởng đến yết kiến''

Lân dụi dụi mắt cho tỉnh rồi ra đón các huynh đệ

''Đại ca đang buồn ngủ à, hay là để chiều các đệ đến'' Điểm lên tiếng hỏi

Lân lắc đầu:
''Không sao đâu, đã đến rồi thì cùng ta uống vài chung trà, các đệ có thắc mắc gì thì cứ hỏi, người làm đại ca ta đây sẽ giải thích cặn kẽ''

Nhất cười nói:
''Trước tiên thì để cho tên Hòa này thay đại ca nói trước, bọn đệ hỏi mãi nhưng hắn không chịu nói, phải đợi đại ca trở lại xin ý kiến mới được''

Lân cười nói:
''Mọi việc đã qua rồi, nội gián cũng đã trừng trị, nói ra cũng không sau, các huynh đệ đều rõ thì sẽ thuận tiện hơn cho sau này''

Hòa bấy giờ mới chịu kể ra:
''Hôm ấy, đại ca lệnh cho ta mang theo 500 quân du kích, trang bị đầy đủ súng và hỏa dược, chia thành 5 đội mà bí mật xuất quân, mỗi đội giả trang thành các nhóm người khác nhau, từ thương nhân cho tới ăn xin. Khi ta đến Hội An, thì cho đội người đóng giả ăn xin đi thám thính tình hình của 2 chiếc tàu kia, quân ngụy trang làm dân chạy nạn thì thám thính việc người dân theo cờ chống nghĩa quân Tây Sơn.

Sau khi thu thập đầy đủ các thông tin, ta liền cho tập hợp quân lại, nhân đêm tối mà dùng chiến thuật đánh du kích làm tiêu hao nhân lực của bọn người Hoa kia, phần đông chúng chỉ là các hộ vệ theo bảo vệ hàng hóa chứ không phải quân lính, nên gặp bọn ta thì như những con dê non chờ chết. May mắn là người dân theo tụ hợp chỉ mới tham gia, còn chưa huấn luyện nên khi vài tên bị trúng đạn, hỏa cầu thì tan rã nhanh chóng.

Người của hai chiến thuyền ngày càng hoảng sợ, co cụm nhau cố thủ thì ta mới theo kế hoạch của đại ca, bắt đầu chiêu hàng và thương lượng với bọn họ. Ta theo lời của đại ca nói lại với bọn chúng:

''Các ngươi chỉ là người kinh thương, nên lợi ích là việc đặt lên hàng đầu, nay nghĩa quân Tây Sơn người đông thế mạnh, các ngươi từ phương xa tới không rõ tình hình mà đã vì muốn có một chút lợi từ triều đình dám ngang nhiên lôi kéo người dân, giương cờ chống nghĩa quân.

Với số quân ta mang theo đủ để giết sạch người của các ngươi, nhưng ta sẽ không làm vậy. Nghĩa quân và triều đình tuy nội chiến nhưng việc giao lưu buôn bán với các nước vẫn phải đảm bảo. Nghĩa quân còn khuyến khích thêm việc thông thương. Nay ta sẽ cho các ngươi nhìn rõ bộ mặt người mà các ngươi đang ra sức giúp đỡ.

Nội trong 7 ngày tới đây, bọn ta sẽ cử đại binh tiến đến, giả như tên quận công kia có lòng bảo vệ các ngươi thì ắt sẽ mang quân qua đây ứng cứu. Khi xuất binh chúng ta sẽ phao tin khắp nơi là đại quân sẽ cướp phá toàn bộ cảng Hội An này, hiển nhiên việc đó là giả, muốn cướp phá nơi này chẳng cần đến đại quân, ngay bây giờ ta đã đủ sức làm việc đó. Nếu như tên quận công kia chỉ xem các ngươi như một con tốt thí thì hắn sẽ bỏ mặc mà quay sang công thành của bọn ta.

Sau việc này, nếu như đúng như lời ta đã nói thì các ngươi có hai con đường lựa chọn. Một là không lôi kéo người dân, thương gia, ủng hộ quân triều đình, giữ thế trung lập mà làm ăn buôn bán. Hai là các ngươi lôi kéo các thương gia, người dân ủng hộ nghĩa quân, chúng ta sẽ cử quân đến đây để đảm bảo an toàn cho các ngươi và tạo mọi điều kiện tốt để hàng hóa được thông thương''

Nhóm thương gia đứng đầu của hai thuyền sau một lúc thảo luận với với nhau thì cử một lão già ra trả lời:
''Trước tiên bọn thảo dân xin tạ ơn tướng quân đã rộng lượng tha chết, nhưng bây giờ đám thảo dân đang đứng ở thế giữa khó lòng quyết được, đợi khi mọi việc xong xuôi, thảo dân sẽ đích thân tới nơi các ngài bái phỏng''

Lúc đó ta thầm nghĩ [bọn này rất khôn khéo, trả lời như vậy có thể tránh được ta nghi ngờ, nếu như trả lời quy thuận ngay ắt làm cho ta không tin tưởng, còn nếu vạch rõ ranh giới với triều đình, làm ra động tĩnh không ủng hộ nữa thì như đặt cược, nếu quân ta thua bọn chúng sẽ lâm nguy, chi bằng chờ mọi chuyện xong xuôi, ai thắng thì sẽ ngã về người đó, nhưng cách nói giống như quân ta sẽ thắng]

Nhưng theo như kế hoạch đại ca giao phó, ta chỉ cần thương lượng với bọn chúng không tiếp tục lôi kéo người cho triều đình và nói rõ lợi ích khi ủng hộ nghĩa quân. Đồng thời cho bọn họ thấy được vị trí của mình đối với quân triều đình là như thế nào. Nên ta đã đã chấp nhận ý kiến của chúng, chúng cũng hứa sẽ không tiếp viện sức người sức của cho tên quận công kia''


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.