Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 62: Chỉ chờ gió đông




Sau khi cho quân hạ trại nghỉ ngơi không bao lâu, thì quân truyền tin phi ngựa về cấp báo với Nhạc
''Bẩm trại chủ, cánh quân của hai tướng Tài, Đình bị quân của tên quan Nguyễn Cửu Dật đánh cho tan tác, phải rút lui cách Câu Để 100 dặm về phía Tây Nam. Hiện nay đang tập hợp lại binh sĩ, quân đã tổn hao hết 3 phần ''

Nhạc thở dài:
''Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, tên quận công kia là kẻ có tài thao lược, tướng Tập Đình là tên hữu dũng vô mưu, tuy có Lý Tài kèm cặp nhưng khó lòng thắng được con cáo già kia''

Rồi Nhạc hạ lệnh:
''Ngươi về nghỉ ngơi trước, thay người trong đội thám báo đi báo tin với hai tướng Tập Đình, Lý Tài, sau khi tập hợp lực lượng thì nhanh chóng xuất phát tới hội quân cùng ta''

''Thuộc hạ tuân mệnh''

Còn về phía Lân, đang lúc xem bản đồ thì có Hòa đi vào
''Đại ca''

''Đệ ngồi đi, có việc gì tìm ta hay sao''

Hòa cầm lấy bình trà rót cho Lân rồi hỏi:
''Thực ra là không có gì, chỉ là đệ có chút thắc mắc nên ghé qua hỏi đại ca thôi. Nếu như đại ca bận việc xem xét bản đồ thì để lúc khác đệ đến''

Nói vừa dứt câu thì Điểm và Tú cũng đến, hai người vội chắp tay chào:
''Đại ca''

Lân ngước lên nhìn:
''Cả hai đệ cũng có việc tìm ta à, thương thế của đệ sao rồi''

Điểm cười nói:
''Đệ đã bảo là không sao mà, chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng gì, đại ca cứ yên tâm''

''Lúc nãy vừa tới, ta có nghe ngươi muốn hỏi đại ca việc gì à'' Tú lên tiếng hỏi Hòa

Hòa gãy gãy đầu:
''Ta có chút thắc mắc là vì sao voi chiến của quân ta không sợ tiếng đạn pháo nổ, còn voi của triều đình thì lại trái ngược, nghe tiếng đạn nổ cùng với thanh la của ba quân thì lại sợ chạy''

''Hề hề hê, tiểu đệ à, nếu muốn biết thì kính cẩn rót cho huynh đây một chung trà, huynh thong thả nói cho đệ hay''
Tú vẻ mặt đắc chí cười hề hề

''Đây, tiểu đệ xin kính Võ huynh một chung trà''

Lân ngồi nhìn hai tên này làm trò mà muốn gõ cho mỗi tên một cái vào đầu.

Nhấp một ngụm trà Tú thong thả nói:
''Phàm voi thấy đồ hỏa khí và tiếng súng thì chạy, khi chạy thì người không thể giữ nổi, khó bề rèn tập cho quen; phải đào một cái hố to có thể cho voi đủ đứng được, bề sâu chừng 5 thước, đuổi voi xuống đó, rồi sau đem đồ hỏa khí để tập, lúc đó voi dầu có sợ hãi cũng không thể chạy được. Tập cho quen dần thì khi ra trận voi không sòn sợ nữa''

Nói xong, Tú ra vẻ cao thâm như một ông lão, tay còn định vuốt râu nhưng khi đưa tay lên thì sực nhớ là mình không có râu dài để vuốt, nên vội bỏ tay xuống. Động tác này làm Lân buộc miệng phải phì cười
''Hắn ta ngày trước có ghé qua nơi Đại tổng lý Bùi Thị Xuân huấn luyện voi chiến nên mới biết đó thôi, đừng để bộ dáng cố làm ra vẻ cao thâm mạc trắc của hắn đánh lừa''

''Bị đại ca vạch trần rồi, haha. Đúng vậy, như đại ca nói, ta nhìn thấy cách huấn luyện voi ấy của Bùi sư phụ''

''À sau mấy ngày này sao không thấy Huy Đống, đại ca giao cho huynh ấy việc gì sao'' Điểm nhìn Lân hỏi

Gấp lại tờ bản đồ Lân chậm rãi nói:
''Lần trước ta có giao cho đệ ấy một nhiệm vụ quan trọng, chắc bây giờ đang ở đâu đó gần doanh trại thôi''

Tuy rằng Lân biết Huy Đống đang ở đâu nhưng để an toàn và không bị người khác quấy rầy nên Lân không nói ra.
[Có lẽ mình nên sang chỗ Huy Đống một chuyến xem thế nào]

''Các đệ nếu không có việc gì cần hỏi thêm thì về lại doanh trại của mình đi, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, trong nay mai trại chủ sẽ cho công đánh Câu Để, lần này có tên quận công kia tiếp ứng sẽ có chút khó khăn đấy''

Cả ba người chắp tay:
''Vâng thưa đại ca''

Sau khi đợi mọi người rời đi một lúc thì Lân cũng lặng lẽ rời đi. Nơi Lân đến cách doanh trại hơn 3 dặm đường, bên trên một ngọn đồi có một cái lều nhỏ, phía ngoài là hơn 20 người lính canh gác.

''Đệ quan sát sao rồi'' Lân lên tiếng hỏi

Huy Đống xoay người lại nhìn Lân nói:
''Đại ca, mấy ngày nay đệ quan sát thiên tượng cùng với cột cờ nhưng không mấy khả quan, gió vẫn rất yếu và thổi theo từng đợt ngắn, trong vòng 3 ngày tới e là không có thay đổi gì khác''

Lân quan sát thấy Huy Đống dựng một cái cột cao, trên đầu cột đặt một cái bánh xe cùng một con diều bằng gỗ, có một cái cờ nhỏ như hình cột bườm. Lại có thêm một bó lông đuôi gà kết làm một sợi dây dài bằng cái cột, buộc vào sau đuôi diều gỗ, đầu dây thò xuống, còn đầu mỏ diều gỗ thì có buộc bằng một sợi dây kết bằng lông ngan, đầu dây thò xuống dưới buộc một hòn sắt.

Quan sát qua một lượt Lân hỏi:
''Đệ dùng cái này để xem hướng gió và sức gió à''

Huy Đống gật đầu:
''Cái này gọi là cờ xem hướng gió, nếu như có gió thì con diều gỗ chuyển động theo mà dây lông bay lên. Muốn biết hướng gió thì dùng một sợi dây tơ nhỏ buộc vào dưới búp lông hoa cúc của dây lông, buộc qua sang gặp cái dây có hòn bi sắt ở mỏ diều. Rồi dùng địa bàn có kim chỉ nam đặt ở dưới cái dây ngang ấy thì biết hướng gió bốn phương tám mặt''

Nghe Huy Đống giải thích qua, Lân cũng cơ bản nắm được cách sử dụng cột cờ xem hướng gió này.

''Sau khi hoàn hoàn thành xong việc này ta muốn đệ trở về thành Mỹ Thị, nhóm thợ mộc và thợ thủ công sẽ giao toàn quyền cho đệ quản lý, tiến hành đi thu mua hoặc chặt cây ở rừng mang về thành Mỹ Thị, loại gỗ thì phải chọn loại bền cứng, số lượng càng nhiều càng tốt. Chi phí cho việc này đệ cứ đến chỗ Phi Yến lấy là được''
''Đệ sẽ hoàn thành tốt việc đại ca giao phó''

''Khi nào có tin tốt thì nhanh chóng báo cho ta, mọi sự chuẩn bị của đại ca trông cậy vào đệ''

Huy Đống nghiêm túc chắp tay:
''Đệ sẽ không phụ sự kỳ vọng của đại ca''

Sau vài ngày nghỉ ngơi, chấn chỉnh lại đội hình, Nhạc lệnh cho tất cả tướng lĩnh cùng ba quân tiến đến công thành Câu Để. Đạo quân vẫn chia làm 5, gồm Trung, Tiền, Tả, Hữu và Hậu quân. Vũ khí công thành có hỏa cầu, hỏa nổ, đại bác, thang mây nối nhau...Quân triều đình cố thủ, tên đạn bắn ra như mưa làm quân Tây Sơn không cách nào tiến công lên được, binh lực tổn hao ngày một nhiều, Nhạc đành phải cho quân lui về.

Tối hôm ấy, vào lúc canh 5, một toán quân triều đình hơn 300 người do quận công Nguyễn Cửu Dật phái đi, mang theo dầu hỏa và thuốc nổ bất ngờ tấn công vào doanh trại Tây Sơn, đội canh phòng do Hòa thống lĩnh kịp thời phát hiện nên không bị tổn hao nhiều, nhưng cũng làm cho lòng quân hoang mang.

Liên tiếp mấy ngày, Nhạc tiếp tục cho quân công thành. Hai tướng Cửu Dật và Tôn Thất Chí xuất lãnh binh ra khỏi thành nghênh chiến, hai bên đánh nhau bất phân thắng bại.

Lúc này ở doanh nghị sự
''Bọn chúng chỉ là đám tàn quân chạy nạn vậy mà quân ta lại không thể hạ được chúng, thật tức chết ta mà, nếu tiếp tục như thế này e là lòng quân chán nản, lương thảo cạn kiệt''

Nhạc đi tới đi lui, lòng như lửa đốt, đã đánh nhau nhiều ngày vẫn không hạ được thành Câu Để. Chúng tướng ngồi trong doanh im lặng, nét mặt ai nấy đều khó coi.
''Trại chủ, hay là chúng ta chờ cánh quân của hai tướng Tài, Đình đến rồi hãy tiếp tục tiến công''

Nhạc lại càng bừng bừng lửa giận:
''Hai tên chết tiệt kia, đã nhiều ngày trôi qua vẫn không thấy tăm hơi đâu, chẳng lẽ bọn chúng chờ ta bại trận rồi mới tới à, hừ''

''Trại chủ…''

''Lại muốn nói cái gì'' đang trong cơn bực tức nên vừa nghe có người lên tiếng Nhạc liền quát, đến khi trông thấy người nói là đô đốc Lân thì Nhạc dịu giọng
''Đô đốc có gì muốn nói''

Lân chậm rãi lên tiếng:
''Quân ta nhiều ngày không đánh hạ được Câu Để, lòng quân rất dễ sinh ra chán nản. Nay mạc tướng kiến nghị với trại chủ, hãy tạm thời án binh bất động chờ cánh viện quân của hai tướng Lý Tài và Tập Đình, một mặt quân ta có thể nhân đó mà nghỉ ngơi dưỡng sức, một mặt khi viện quân kéo đến cũng làm cho lòng quân thêm vững''

Nhạc trầm ngâm suy nghĩ, cân nhắc thiệt hơn

Mọi người cũng đồng thuận với ý kiến của Lân nên Nhạc quyết định chờ viện quân đến mới tiếp tục tấn công.

Cuộc nghị sự kết thức, tất cả tướng lĩnh lần lượt rời đi. Nhạc giữ lại Lân cùng Tham tán Từ Văn Tú tiếp tục cùng nhau bàn về kế sách đánh hạ.

Từ Văn Tú nói:
''Muốn phá được Câu Để chúng ta chỉ có thể đốc chiến quyết liệt, cho quân luân phiên nghỉ ngơi mà đánh, không quá 3 ngày chúng ta có thể hạ được thành''

Nhạc ngẫm nghĩ rồi nói:
''Nếu như vậy thì giết địch một nghìn ta cũng sẽ phải tổn hại tám trăm''

''Còn Lân đô đốc có kế sách gì không'' Nhạc quay sang Lân hỏi

''Mạt tướng đang chờ gió'' Lân không suy nghĩ mà đáp ngay

''Hiện tại chúng ta đang có được lợi thế lấy nhàn mà đánh nhọc, quân triều đình phải chạy từ Phú Xuân vào đây, quân lính chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức đã bị quân ta tấn công, thêm việc triều đình bị uy hiếp ở mặt Bắc bởi quân Trịnh, dân chúng quanh vùng nơi đây cũng không ủng hộ triều đình. Bây giờ chúng ta chỉ cần thêm thiên thời là có thể phá được quân triều đình'' Lân giải thích thêm

Nhạc gật gù:
''Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì''

Lân thở dài:
''Bây giờ thì tạm thời chúng ta… chờ thôi''


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.