Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 77: Suýt chút nữa thì đã làm hỏng đại sự của ta




Nhạc cho quân của mình hạ trại nghỉ ngơi, sau đó nhân đêm tối mà hành quân, khi còn cách nơi đóng quân của triều đình 10 dặm thì tiến hành cho quân hạ trại. Nhạc cử đô đốc Lê Văn Hiếu mang theo 2 nghìn quân, trang bị đầy đủ súng, hỏa nổ bất ngờ tập kích quân triều đình. Sau một phen quấy nhiễu làm cho quân triều đình hoang mang thì rút quân trở về.

Lúc này các tướng lĩnh của quân triều đình đều đang ở trong trạng thái lo lắng, binh lính phải chạy đông chạy tây suốt nên đâm ra chán nản, mất hết ý chí chiến đấu. Hoàng tôn Dương thấy quân Tây Sơn đã tiến tới thì lòng như lửa đốt, muốn nhanh chóng bỏ chạy nên bèn họp bàn với đội trưởng Nguyễn Cửu Thận, Ngoại tả Tôn Thất Tĩnh, Chưởng cơ Tôn Thất Chí lại

''Nay quân Tây Sơn đã đến đây, liệu chúng ta có chống đỡ nổi không, ta muốn nhanh chóng lui quân xuống Nam hoặc theo đường biển mà chạy vào Gia Định hội quân với hoàng thượng, theo ý của các vị thì nên làm thế nào''

Tôn Thất Chí lên tiếng nói:
''Bẩm Thế Tử, trước khi rời đi, hoàng thượng đã lệnh cho người và chúng thần ở lại chống quân giặc Tây Sơn, nếu như chúng ta chưa đánh mà đã tháo chạy thì sau này gặp lại biết tâu trình với hoàng thượng ra sau. Hạ thần thề chết ở lại chống giặc đến cùng, quyết không lui bước''

Đội trưởng Nguyễn Cửu thận phản bác lại:
''Hiện nay chúng ta ở lại chẳng khác nào tự tìm đường chết, vừa tối qua chỉ là một đội kỵ binh tiến đến thăm dò mà đã làm cho quân ta rối loạn, lòng quân hoang mang thì làm sao có thể tiếp tục chiến đấu. Nơi đây không có thành trì kiên cố, chúng ta cũng chỉ mới vừa tới trong thời gian ngắn chưa thật sự am hiểu về địa thế nơi này, muốn phòng thủ cũng là chuyện không dễ dàng. Thần xin Thế Tử nhanh chóng rời đi, đợi khi quân Trịnh tiến đánh bọn Tây Sơn thì chúng ta thừa cơ mà tập kích bọn chúng''

Tôn Thất Tĩnh cũng góp lời:
''Ý của Thế Tử rất đúng đắn, hạ thần cũng nghĩ là chúng ta nên nhanh chóng rút đi. Bọn giặc Tây Sơn đang trong lúc khí thịnh, lại có thêm hỏa lực, chúng ta khó có thể giữ được nơi này''
Những đội trưởng đứng phía sau nghe được chủ ý rất lui thì ai nấy đều mừng rõ, vội vàng quỳ xuống đồng thanh khuyên hoàng tôn Dương rút quân đi.

Dù đã nhanh chóng thu dọn các trang bị, lương thực để tháo chạy nhưng vẫn không kịp, quân Tây Sơn đã tiến tới tấn công. Tiếng hò hét vang dậy làm cho quân lính triều đình sợ đến vỡ mật, đội quân được cử ra ngăn cản chưa kịp đánh đã quăng khí giới mà tháo chạy thoát thân. Quân của Nhạc dẫn đầu là đội tượng binh ra sức giày xéo, theo sau là quân lính được trang bị hỏa khí yểm trợ. Khi binh lính triều đình không còn ý chí chống trả nữa mà ra sức tháo chạy thì đội quân người thượng hung hãn xung trận ra sức chém giết.

Tôn Thất Chí xuất lãnh một đội vệ quân đi sau liều chết ngăn cản quân Tây Sơn, tranh thủ thời gian cho hoàng tôn Dương tháo chạy. Tôn Thất Chí hét lớn:
''Vệ quân triều đình chỉ được tiến không lui, kẻ nào rời hàng ngũ, chém không thaaaa!!!

Đội vệ binh hưởng ứng liền hò hét vang trời:
''Giết, giết...thề…chết không lui''

''Giết…''

Quân triều đình càng đánh càng hăng. Tôn Thất Chí đốc chiến ở phía sau, binh lính nào không quyết chiến thì chém ngay để răn đe. Các tướng sĩ không còn nghĩ gì đến tính mạng mình nữa mà liều chết xông lên. Quân Tây Sơn vấp phải sự chống cự mãnh liệt của đội vệ quân này rơi vào thế giằng co, không thể tiến lên được.

Đúng như câu nói ''Giặc cùng chớ đuổi'', khi binh lính rơi vào thế đường cùng thì sức chiến đấu sẽ tăng lên mãnh liệt, thương địch một vạn thì thương mình 800.

Dù sau thì phía trước có đạo quân của Lân đang chờ đón đánh nên Nhạc cũng không thúc quân liều chết với bọn vệ quân triều đình. Nhạc cho nổi lên 1 hồi trống chậm, cho quân vừa đánh vừa lui dần, sau đó phối hợp đội tượng, đội kỵ, hỏa binh, bộ binh phân chia ra thành trận bát quái nhị biến, từng bước ép dần bao vây. Trung quân lấy đội tượng tiến công với sự yểm trợ của hỏa binh, cánh tả là đội quân người thượng, cánh hữu là kị binh. Vừa đánh, hai cánh tả hữu vừa di chuyển xéo lên, hình thành cánh cung.

Nhịp trận chiến bắt đầu chậm lại, trận này phối hợp vừa thủ vừa công, lấy số lượng vượt trội mà từng bước bao vây lấy địch. Đội vệ quân triều đình sau một phen kịch chiến đã tổn hao nhiều khí lực, nay lại bị quân địch từng bước ép dần thì rơi vào thế bị động. Qua hơn hai canh giờ thì số lượng vệ quân triều đình đã tử thương quá nửa.

Một vị phó tướng giục ngựa tới gần Tôn Thất Chí nói:
''Đại nhân, tình hình này e là quân ta không chống chọi được bao lâu nữa, Thế Tử chắc đã thoát đi xa rồi, xin đại nhân mau chóng rời đi, thuộc hạ sẽ theo sau đoạn hậu''

Tôn Thất Chí thấy mục đích đã đạt được, nếu còn ở lại thì toàn quân sẽ bị diệt nên đã dẫn theo hơn 20 lính thân binh giục ngựa chạy đi. Viên phó tướng đợi cho Chưởng cơ chạy đi một lúc mới nổi trống rút quân.

Nhạc cho quân truy đuổi hơn 20 dặm đường thì cho quân dừng lại nghỉ ngơi. Đào Văn Hổ đi đến trước mặt trại chủ hỏi:
''Trại chủ, sao chúng ta không tiếp tục truy đuổi mà dừng lại''

Nhạc cười nói: ''Lần này chúng ta cốt yếu là vây bắt những kẻ trong hoàng tộc và người chủ chốt là hoàng tôn Dương. Hiện tại đã để hắn ta chạy thoát, nếu có đuổi theo cũng không kịp, giết một đám nhãi nhép này chỉ làm cho quân ta thêm mệt mỏi mà thôi. Phía trước là đội quân của Lân đô đốc đang chờ sẵn, con cá này không dễ lọt đâu. Ta và ngươi cứ thong thả mà hành quân, chờ tin vui của hai đạo quân kia''

Hổ nghe xong thì gật gù: ''Mạc tướng đã rõ''

Về phía hoàng tôn Dương sau khi thoát khỏi cuộc tấn công của Nguyễn Nhạc thì ngày đêm ra sức hành quân gấp gáp, chỉ mong sớm đến được bờ biển để chạy vào Gia Định, nhưng vừa mới chạy hơn một ngày đường thì gặp sự phục kích của đạo quân do Lân chỉ huy. Đội trưởng Nguyễn Cửu Thận xuất lĩnh gần 2 nghìn quân cảm tử liều chết ngăn chặn quân Tây Sơn.

Những tưởng sẽ dễ dàng bắt được hoàng tôn Dương, nhưng Lân không ngờ đội vệ quân này quá anh dũng, thà chết không lui bước nên đã để hoàng tôn Dương thoát vây. Hai bên giằng co quyết liệt, binh sĩ ngã xuống ngày càng nhiều. Hai mắt Lân đỏ ngầu, sát ý trong lòng dâng lên cuồn cuộn, giăng lưới đợi sẵn vậy mà để lọt mất. Một tiếng gầm lớn vang vọng cả núi sông:

''Đồ sát…không để tên nào sống sót…''

Lân xuất lãnh một đội kỵ binh xông trận, binh sĩ lúc đầu còn bị khí thế liều chết của địch làm cho hoảng sợ thì nay thấy chủ tướng dũng mãnh giết địch, sĩ khí liền tăng lên, liều mạng chém giết. Một trận đồ sát ghê rợn diễn ra, đội quân cảm tử 10 phần chết hết chín phần, chỉ có Nguyễn Cửu Thân cùng vài thân tín là chạy thoát.

Nhảy xuống ngựa, Lân nhìn chiến trường thở dài:
''Không bắt được kẻ đầu sỏ, thì máu binh sĩ sẽ còn chảy, chiến loạn sẽ còn kéo dài…''

Tú đứng bên cạnh nhẹ giọng an ủi: ''Binh lực còn lại của triều đình chỉ còn ít ỏi, chắc không thoát được cửa ải cuối cùng đâu, đại ca đừng quá tự trách''

Lân nhìn lên bầu trời mà đáp: ''Lần này ta chỉ định bắt sống được hoàng tôn Dương, càng ít giết chóc càng tốt, nhưng không ngờ chính sự nhân từ của ta mà để lọt mất kẻ cầm đầu. Chúng ta thu dọn chiến trường thôi, ngày mai lên đường truy đuổi bọn chúng''

Hai lần chạm trán quân Tây Sơn đều phải nhờ vào các nghĩa sĩ liều chết ngăn cản hoàng tôn Dương mới thoát thân được. Dù ai nấy đều đã mệt mỏi rã rời nhưng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, cư thấp thỏm truy binh sẽ đuổi tới.

''Ông trời ơi, ông muốn diệt triều Nguyễn ta sao…''

Hoàng tôn Dương ngẩn mặt lên trời mà than. Tình cảnh của Dương lúc này vô cùng thê thảm, phải chạy suốt mấy ngày, ăn uống chỉ qua loa rồi tiếp tục chạy, cả người đầy bụi bặm vô cùng hôi hám. Từ bé tới giờ Dương chưa phải chịu cảnh khổ thế này.

Tôn Thất Tĩnh thấy Thế Tử khóc thì nói lời an ủi:
''Thế Tử đừng quá bi quan, chúng ta sẽ thoát được thôi, còn hơn 50 dặm đường nữa là chúng ta đi ra bến bờ biển rồi, chỉ cần ra được biển là chúng ta an toàn''

''Chỉ mong lần này thoát được, cầu trời phù hộ…hu...hư...hư''

Nói được vài câu, Thế Tử lại òa khóc không sao ngăn lại được.

Đang trên đường tiến đến phủ Thăng Bình thì quân triều đình lại bị đạo quân do Lý Tài và Tập Đình chặn đánh, lần này binh lính đã không còn sức lực để chiến đấu, chỉ chống cự yếu ớt rồi bỏ chạy hoặc ném binh khí đầu hàng. Lý Tài dễ dàng bắt được Thế Tử Nguyễn Phúc Dương.

Tập Đình là kẻ hiếu sát nên dù quân triều đình đã đầu hàng, hắn ta cũng không tha, xuất lãnh binh lính chém giết. Lý Tài phải hết sức can ngăn, Tập Đình mới thôi.
Khi nhìn thấy hoàng tôn Dương thì Tập Đình nổi giận đùng đùng, vác đại đao sấn tới muốn giết ngay:

''Tên cẩu tặc, ta phải chém ngươi ra mười tám mảnh''

Lý Tài phải ra sức ngăn cản kịch liệt mới giúp được Dương thoát chết.

''Tại sao ngươi lại cản taaa, ngươi quên là do ai đã ép chúng ta tới con đường cùng à. Là bọn này, là tên cẩu tặc này, cả nhà ta suốt bao năm chịu đói rách, bị chà đạp là nhờ ơn đức của bọn hoàng tộc triều đình ban cho, ngươi còn cản ta trả thù à. Mau tránh ra…''

Lý Tài thấy Tập Đình nổi giận như thế thì ra sức khuyên
''Đệ nghe ta nói đã. Người này không thể giết được, chúng ta phải trình lên Nhạc trại chủ để người quyết định. Nếu như đệ giết đi, làm phật ý trại chủ thì hậu quả e là không gánh nổi. Bây giờ đệ cứ bình tĩnh lại, chuyện này giao cho ta giải quyết''

Không đợi Tập Đình nói thêm, Lý Tài cho người áp giải hoàng tôn Dương rời đi ngay, đồng thời cho gọi quân thám báo đến nhanh chóng thông báo việc này cho Nhạc.
Trong lòng Lý Tài nổi lên một suy nghĩ [giữ lấy con bài này cũng là điều rất hay, trước tiên mình cứ đối đãi với tên Thế Tử này thật tốt, khẩu hiệu phò tá hoàng tôn Dương hiện đang rất được lòng các sĩ phu, nếu như tên Nhạc không trọng dụng ta nữa thì ta sẽ dựa theo tên thế tử này mà tự mình lập nên nghiệp lớn, ta cũng muốn làm một Tào A Man. Tập Đình là kẻ lỗ mãng, hành sự không suy nghĩ, đi cùng vớn hắn ta e có ngày phải chịu sự liên lụy từ hắn, nhân dịp này mình sẽ cho hắn ta một bài học, làm đá kê chân cho ta đi tên thất phu…haha]

Nghĩ vậy, Lý Tài liền căn dặn kỹ càng cho quân hỏa tốc nhanh chóng đi báo với trại chủ việc đã bắt được hoàng tôn Dương

Trong lúc hạ trại nghỉ ngơi thì có quân truyền tin đến, Nhạc cho gọi đến ngay
''Bẩm trại chủ, hai vị tướng Lý Tài và Tập Đình đã bắt được hoàng tôn Dương. Phó tướng Tập Đình khi ấy liền xông đến toang giết đi…

Câu này, người lính báo tin cố ý nói chậm lại theo như ý của Lý Tài đã căn dặn. Quả nhiên Nhạc vừa nghe thấy chuyện Tập Đình xông đến giết hoàng tôn Dương thì nhảy bật dậy quát:
''Khốn kiếp, cái tên lỗ mãng ấy dám tự ý quyết định…''

"Bẩm trại chủ, rất may là Lý Tài tướng quân đã kịp thời ngăn cản lại, hiện đang áp giải về phủ Thăng Bình, chờ mệnh lệnh của trại chủ''

Nhạc nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm ''Suýt chút nữa thì hắn ta đã làm hỏng đại sự của ta. Ngươi trở về báo với hai tướng Tài, Đình hãy áp giải Thế Tử trở về Hội An''
''Thuộc hạ tuân lệnh'' người lính tuyền tin chắp tay lui ra.

Đào Văn Hổ nhẹ giọng hỏi:
''Trại chủ muốn dùng tên kia vào việc gì sao''

Nhạc cười nói: ''hahaha hắn ta là người của hoàng tộc, sẽ có tác dụng rất lớn với quân ta, ngày trước ta mượn danh hắn để chia rẽ nội bộ triều đình, nay ta một lần nữa mượn danh hắn mà phá cánh quân phía Nam''

Hổ nghe Nhạc nói thế thì trong lòng mù mịt, không hiểu ý tứ ra sao, nhưng trại chủ đã không nói rõ thì Hổ cũng không dám hỏi thêm.
''Truyền lệnh của ta, nhanh chóng rút quân trở về Mỹ Thị''


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.