Nhận được tin báo Lân liền cho quân tăng cường bảo vệ ở các vị trí tường chắn, mỗi đội 40 người, chia làm 10 tổ nhỏ. Các công sự, lô cốt cũng được bố trí đầy đủ người, sẵn sàng chiến đấu. Trong thành Mỹ Thị, quân của Nhạc và Lý Tài phân chia ra bảo vệ các nơi hiểm yếu, quân tuần tra canh phòng được tăng cường thêm.
Về phía quân Trịnh, các thám báo thăm dò trở về bẩm lại cho quận Việp về tuyến đường hành quân:
''Bẩm quận Việp đại nhân, người của thuộc hạ đi thăm dò về báo lại tất cả các tuyến đường đến Mỹ Thị đều bị các tường chắn cản lại, chắc có lẽ bọn Tây Sơn làm vậy để làm chậm bước tiến quân của chúng ta. Những tường chắn này cao độ chừng gần 1 trượng cách nhau độ chừng hai dặm, càng về sau thì khoảng cách càng ngắn hơn. Do bị ngăn trở bởi những thứ này và quân lính tuần tra nên bọn thuộc hạ không thể thăm dò được địa thế của thành Mỹ Thị''
Hoàng Ngũ Phúc ngồi trên cao phất tay: ''Chỉ cần thăm dò được như vậy là đủ rồi. Những thứ kia chỉ làm giảm đi tốc độ hành quân của chúng ta, không đáng lo ngại''
Nguyễn Nghiễm lên tiếng: ''Hiện tại chúng ta còn một ngày đường nữa là đến nơi đóng quân của giặc Tây Sơn, Việp quận công có kế sách gì cho trận này''
Các tướng lĩnh còn lại cũng lặng im chờ chỉ thị của chủ tướng
Hoàng Ngũ Phúc không vội trả lời mà nâng chung trà lên uống một hơi, sau đó từ từ hỏi lại:
''Theo như người nhận thấy, bọn giặc cỏ kia có thể thủ được thành hay không''
Nguyễn Nghiễm nghe Phúc hỏi thì có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã trấn tỉnh trở lại: ''Bẩm đại tướng quân, sau hai lần giao chiến với bọn chúng, mạc tướng thiết nghĩ trận này chúng ta có thể nhanh chóng phá được thành''
Đình Đống cũng lên tiếng nói: ''Bọn giặc cỏ chỉ là đám ô hợp, chúng dựa vào thanh thế, sức lực mà đánh bừa, dù đông cũng không vô dụng, bọn quan quân nhà Nguyễn đã quá hủ bại nên mới để thua chúng. Quân ta thiện chiến, kỷ luật nghiêm minh chỉ cần lấy nghìn quân tinh nhuệ là có thể phá được vạn quân giặc cỏ''
Hoàng Ngũ Phúc lắc đầu:''Không, không, dù biết bọn giặc cỏ yếu hèn nhưng không vì thế mà khinh địch, ta đã dạy các ngươi như thế nào. Khinh địch, tự mãn, kiêu căng là điều đại kỵ của binh gia, mọi việc cần phải thận trọng từng bước, đừng để bị lật thuyền trong mương cạn.
Ta sẽ chia quân ra làm hai đạo, một đạo sẽ đánh thẳng vào thành, một đạo từ hướng Đông Nam đánh lên, bao vây không cho chúng có đường lui, đồng thời ngăn chặn đường tiếp tế lương thực từ thành Quy Nhơn. Cánh quân mặt Đông Nam sẽ do Thể Trung hầu Hoàng Đình Thể, Dĩnh Vũ hầu Nguyễn Đình Đống chỉ huy, còn ta sẽ cùng Xuân Quận công Nguyễn Nghiễm và Xán Trung hầu Bùi Bá Cầu đánh mặt Đông Bắc. Chúng ta sẽ dùng chiến thuật hành quân thần tốc, lên đường ngay trong đêm, đánh úp cho bọn chúng không kịp trở tay''.
Hai ngày sau, thời gian vừa điểm canh 4, bỗng có tiếng đại bác nổ vang trời. Hai mặt Đông Bắc và Đông Nam đồng loạt tấn công, đèn đuốc sáng bừng hai phía. Mặt Nam do đô đốc Lân phòng vệ, mặt Bắc do quân của Tổng lý Võ Văn Tú trấn giữ.
Tiếp đến là tiếng súng nổ, tiếng la hét của binh lính, tiếng ầm ầm của của đá lăn.
Lân đứng cạnh Huy Đống từ trên đồi cao nhìn xuống nói:
''Quả nhiên lời đệ nói không sai, bọn chúng muốn nhân đêm tối mà đánh úp quân ta''
''Đệ nhìn thấy phương xa từng đàn chim bay lên cao, ắt hẳn là có đại quân kéo đến, nhưng sau lại không thấy động tĩnh gì nữa nên đoán quân địch đang án binh chờ đêm đến mà nhanh chóng hành quân đánh úp. Quân ta vừa đại bai, tinh thần chưa sốc lại nếu như bị tấn công bất ngờ ắt hẳn sẽ càng thêm hoang mang''
Lân gật gù ''Để ta xem thành quả huấn luyện của các huynh đệ trong mấy tháng nay như thế nào''
Sau một hồi bắn phá tường chắn nhưng vẫn không phá được thì các các tướng lĩnh đi đầu của quân Trịnh nhìn nhau khó hiểu.
Hoàng Đình Thể hỏi tên tỳ tướng bên cạnh:
''Tại sao đại bác lại không phá được bức tường kia, nếu như xây lên bằng gạch thì chỉ cần vài phát đạn đại bác là có thể đánh sập, chẳng lẽ bức tường kia rất dày, nhanh cho người tới trước thăm dò''
Viên tỳ tướng đáp: ''Mạc tướng cũng không rõ là chuyện gì, nhưng muốn tiến lên thăm dò cũng không dễ, phía sau tường chắn có quân phòng vệ, bọn chúng đưa súng ra từ các lỗ trên tường mà bắn, đạn từ các lỗ ấy liên tục bắn ra không ngừng, đội quân tiên phong đã có hơn 30 người bị trúng đạn''
''Truyền lệnh của ta, mau ghép các tấm thuẫn lại với nhau, dàn thành hàng ngang tiến lên thăm dò tường chắn đó cho ta''
Một đội mang theo thuẩn che kín người nhanh chóng tiến lên. Khi đội quân này còn cách tường chắn hơn 30 trượng thì Lân cho quân bắn tên lửa lên không trung làm hiệu, lập tức từ trên các đồi núi cao có những tảng đá lớn hình cầu ầm ầm lăn xuống.
Quân Trịnh hốt hoảng phải gấp rút lui về sau né tránh, những binh lính không kịp lui bị đá đè nát bét, hoặc gãy chân, gãy tay. Đoàn voi chiến đi đầu sợ hãi chạy ngược về sau giẫm đạp lên quân lính, hai con voi không kịp tránh bị va vào khối cầu đá chết tươi.
Đội quân cầm thuẫn lúc rối loạn bị quân Tây Sơn bắn chết quá nửa. Huy Đống kích động hét lên:
''Hay lắm, hahaha''
Những tảng đá lớn này Lân đã chuẩn bị từ rất lâu. Trước tiên dùng sắt đan thành khối cầu sau đó tạo hình thành một quả cầu lớn, đổ bê tông thành khối. Mỗi quả cầu chờ ra ba cái móc sắt, dùng dây xích để neo lại. Bên dưới mỗi quả cầu là một cái bệ, phía ngoài có lắp lan can để cố định quả cầu đá. Cách quả cầu hơn 1 trượng là một ụ bê tông cao hơn 3 thước. Một thân cây muồng đen được đặt lên trên ụ bê tông, đầu kia thì nằm dưới cầu đá, tạo thành một cái đòn bẩy lớn. Phía cuối của thân cây là một hàng dựng các tấm bê tông được xếp theo thứ tự nhỏ dần, tổng cộng có 5 tấm, được neo vững bằng các xích sắt.
Lân bố trí ở mỗi chỗ cầu sắt là ba người lính. Khi thấy tên hiệu hoặc cờ hiệu thì lập tức tháo xích sắt và thành lan can. tấm bê tông phía cuối chỉ cần dùng lực của 1,2 người là có thể đẩy ngã, khi tấm bê tông đó ngã sẽ làm nên hiệu ứng domino làm ngã các tấm tiếp theo. Tấm bê tông cuối cùng sẽ đập lên một đầu thân cây tạo thành một lực đòn bẩy, bẩy cầu đá khổng lồ kia lăn xuống.
Quân Trịnh khi thấy các tảng đá khổng lồ lăn thì ai nấy đều cả kinh, việc này nếu như sức người thì khó có thể làm được. Với kích thước to lớn như vậy thì làm sao có thể vận chuyển lên được đồi núi cao. Những quả cầu đá này rất tròn trĩnh nên tốc độ lăn đi rất nhanh.
Sau một lúc náo loạn thì quân Trịnh cũng đã điều chỉnh lại được đội hình. Một đội nữa tiếp tục tiến lên thăm dò. Sau khi thăm dò xong thì nhanh chóng rút về báo cáo tình hình.
''Bẩm tướng quân, bức tường này không phải xây bằng gạch đá hay đất sét mà nó là một khối liền nhau, vô cùng cứng chắc, bề dày cũng chỉ độ chừng nửa thước mà thôi''
Đình Thể tức giận quát lớn: ''Vô lý, thật là vô lý, chỉ là một bức tường mỏng manh làm sao có thể chống đỡ được đạn đại bác của ta, các ngươi có nhìn lầm hay không''
Người lính kia mặt mày xanh mét vội giải bài: ''Bẩm tướng quân, tiểu nhân nào dám, đội của tiểu nhân có vài người phải liều chết đến các lỗ kia để thăm dò, không thể sai được. Những vị trí bị đại bác bắn phá chỉ làm bức tường ấy bong tróc một lớp mỏng bên ngoài, lộ ra những thanh sắt''
Hoàng Đình Thể khẽ chau mày, miệng lẩm bẩm ''Bên ngoài là đá, bên trong là sắt à, cái thứ quái quỷ gì đây''
Lúc này cánh quân do Đình Đống chỉ huy cũng đi sang bên này
''Bên chỗ của ta cũng không công phá được, bọn giặc bên trong liên tục bắn tên đạn ra, làm cho binh lính tử thương rất nhiều, phía sườn đồi còn có quân mai phục, bọn chúng thoắt ẩn thoắt hiện, khi bắn bên này, lúc bắn bên kia, ta cho quân đuổi đến thì chúng lẩn mất theo các rãnh đào, chỉ bắt giết được vài tên nhưng quân ta thì bị tử thương vô số''
Hoàng Đình Thể siết tay tức giận nói: ''Chúng ta tạm thời lui quân thôi, đợi bàn bạc kỹ kế sách rồi tiếp tục công phá, theo tình hình này quân ta thiệt hại ngày càng nhiều, lối đánh của chúng lại quỷ dị khó lường, không thể tiếp tục ở được nữa''
Đình Đống cũng gật đầu ưng thuận, lập tức cho nổi trống thu quân. Quân Trịnh lui về phía sau, cách thành hơn 15 dặm thì dừng lại hạ trại.
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với