Chu Đình cắn môi không dám do dự, cô ta đi giày cao gót bước đến chỗ Lý Chiến.
Cộp cộp cộp. Tiếng giày cao gót vang lên làm Lý Chiến càng thêm sợ hãi. “Đừng, đừng mà."
“Chu Đình, cô không thể làm vậy với tôi, không phải cô muốn gả vào nhà họ Lý hay sao, bây giờ tôi gọi điện cho cha tôi, bảo ông ấy đồng ý cho cô vào nhà.”
Lý Chiến run rẩy nói.
Chu Đình đi đến trước mặt Lý Chiến, dừng chân, nhưng vẫn chưa trả lời.
“Xin lỗi, Lý thiếu”
Cô ta hít sâu, nhấc chân, dùng mũi chân đá mạnh vào giữa hai chân Lý Chiến.
Trong cơn đau thống khổ này, mặt của Lý Chiến đã vặn vẹo đến mức biến hình, thân thể đau đến mức cực hạn không phát ra được âm thanh.
Một chân này hoàn toàn đánh mất tư cách làm đàn ông của gã. “Chu Đình, con tiện nhân, chờ tao trở về, tao sẽ không tha cho mày.”
Lý Chiến nghiến răng nghiến lợi, gã không thể ngờ hạnh phục của đời mình sẽ bị Chu Đình hủy hoại.
Đêm qua cô ta còn chỉ là một con chó cái nằm dưới thân gã.
Nghe thấy Lý Chiến uy hiếp mình, Chu Đình càng thêm sợ hãi, loại sợ hãi này làm cô ta càng thêm điên cuồng.
Chỉ thấy sắc mặt Chu Đình trắng bệch, lại nhấc chân đá tiếp vào đũng quần của Lý Chiến.
“AI” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lý Chiến hoàn toàn biến thành một phế nhân.
Một lúc sau, Chu Đình lấy lại lý trí, nói với Diệp Phong: “Diệp thiếu, có thể tha cho tôi không?”