Minh Hiểu Khê bị Đoàn Trường Sinh kéo đi một đường.
Hai người đi đến căn hộ ở bên ngoài trường của Đoàn Trường Sinh.
Đây là một khu chung cư cao cấp.
"Em ở đây chờ anh, anh đi thay đồ."
"Ồ!"
Minh Hiểu Khê ngồi ở trên sô pha, ánh mắt quan sát khắp căn nhà một lượt.
Căn nhà có màu sắc chủ đạo là nâu lạnh. Phòng khách ngăn nắp, bên kia quầy bar là nhà bếp...
Nhìn ngôi nhà, có thể thấy được chủ nhân của nó khá ngăn nắp, quy củ, cũng có chút buồn tẻ.
Đoàn Trường Sinh rất nhanh đã đi ra. Anh thấy Minh Hiểu Khê đang đứng ngoài ban công nhìn xuống bên dưới.
"Em đang nhìn gì vậy?"
Minh Hiểu Khê quay người lại. Hai má đột nhiên nóng bừng.
Người đàn ông trước mặt vừa tắm xong, mái tóc còn có chút nước, ngũ quan đẹp như điêu tạc, lại không phải cứng ngắc như thường ngày mà thay vào đó là một sự tùy hứng...
Mà Minh Hiểu Khê lại thích cái tùy hứng này mới chết chứ...
Trái tim trong lồng ngực như con ngựa đứt cương mà phi nước đại.
Đoàn Trường Sinh nghiêng người ghé lại gần, khoé môi hơi mỉm cười...
"Mỹ nhân, hôm nay anh lại cứu em, em có suy xét đến việc báo đáp anh hay không?"
Bị anh hỏi, Minh Hiểu Khê ngượng ngùng hồi thần.
"Anh muốn thế nào?"
Đoàn Trường Sinh đưa tay muốn xoa đầu cô.
Minh Hiểu Khê đã có kinh nghiệm, thấy động tác của anh đã phản ứng ngăn lại.
"Anh nói thì cứ nói, cấm không được xoa lung tung..."
Đoàn Trường Sinh bị phản ứng của cô chọc cười.
Anh nhìn cô đáng yêu như vậy lại càng muốn trêu chọc cô hơn, tay nhanh chóng đổi chỗ, nhéo mũi cô một cái.
"Anh không cần gì nhiều, chỉ cần em hôn một cái..."
Minh Hiểu Khê sắc mặt không đổi, khoé môi tà tứ cong nhẹ.
"Anh thực sự muốn hôn?"
"Muốn..."
Đoàn Trường Sinh đầu óc mụ mẫm cả, thật không nghĩ đến cô gái nhỏ có thể đồng ý.