Anh choàng tay qua ôm lấy vai cô như một cách an ủi vợ mình.
Tại sao chứ?
Tại sao ông trời lại bất công với cô vậy chứ ?
Tại sao cô cần mà ông trời không cho?
Còn Hoàng Yến và Tử Khanh hiện tại chưa cần mà ông lại cho.
Người áp lực chuyện con cái là Yến Nhi cô mà ông trời không màn đến.
Người thảnh thơi không cầu xin như Hoàng Yến thì ông lại ban cho họ.
Sau một màn thăm hỏi thì ai về nhà nấy.
Về đến nhà thì trời cũng đã tối.
Thấy Yến Nhi buồn Minh Nhựt đến bảo cô :
"Em đừng buồn nữa, giờ thì chúng ta đi tạo em bé nào ".
Ngô Minh Nhựt vừa hôn lên trán, mũi, môi, rồi dọc xuống xương quai xanh, từng tấc da của cô vừa từ từ cởi dần từng chiếc cúc, ngón tay thỉnh thoảng như có điện, chạm vào khiến Yến Nhi trở nên tê dại...
Tất cả quần áo trên người cô đều đã bị cởi sạch, làn da trắng như ngọc tỏa ra khí nóng ngọt ngào.
Cơ thể mềm mại của cô đung đưa theo động tác của anh. Còn cơ thể cứng rắn và nóng bỏng đang phủ trên người cô đã trở thành sự so sánh đẹp đẽ....
Cảm giác viên mãn lấp đầy trái tim cô....
10 phút sau
Khắp căn phòng trở nên rạo rực hơn bao giờ hết cùng với âm thanh rên rỉ phát ra khiến thần hồn điên đảo.