Bóc trứng gà xong, Đại Bảo và Đại Nha cùng chia trứng gà thành hai, đưa một nửa cho Bạch Hoa bên cạnh.
Chóp mũi của Bạch Hoa hơi chua xót, lắc đầu với Đại Bảo và Đại Nha: "Dì Bạch thực sự không đói bụng, các cháu ăn đi."
"Di Bạch ăn đi."
Đại Nha đứng dậy, nhét nửa quả trứng gà vào miệng Bạch Hoa.
Bạch Hoa chỉ có thể bị bắt ăn hết, ôm Đại Nha đôi mắt hơi ướt át.
"Chị, có phải chị rất đói bụng hay không?"
Đại Bảo thấy Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm bọn họ, lại không lấy hộp cơm ra, cho rằng cô không ăn, đói bụng muốn ăn trứng gà.
Tuy không nỡ trứng gà trong tay, nhưng Đại Bảo vẫn đưa nửa quả trong tay cho Lục Thanh Nghiên.
"Chị không đói bụng."
Lục Thanh Nghiên khẽ lắc đầu, lộ ra tươi cười dịu dàng với Đại Bảo.
Đại Bảo rất rối rắm, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Chị còn có bánh quy, các em ăn đi."
Lục Thanh Nghiên lấy một hộp bánh quy trong hành lý ra, đặt lên bàn.
Bạch Hoa vừa thấy hộp bánh quy, thì khiếp sợ.
Hộp bánh quy này vừa nhìn là biết rất đắt, bà ấy đâu dám bảo Đại Bảo và Đại Nha ăn.
Trương Thải Vân cũng bị Lục Thanh Nghiên dọa sợ, dù sao niên đại này người nào cũng không có khả năng cho người ngoài ăn bánh quy tốt như vậy. "Túi của bà rơi kìa."
Lục Thanh Nghiên đột nhiên khom lưng, nhặt túi xách của Bạch Hoa không biết rơi xuống đất từ khi nào.
Bạch Hoa vội vàng nhận lấy, nói cảm ơn Lục Thanh Nghiên.
"Đến trạm rồi."
Lục Thanh Nghiên cầm hành lý của mình, gật đầu với mấy người xong cũng không quản chuyện bánh quy nữa, theo dòng người rời đi.
"Đồng chí, cô còn chưa cầm lấy bánh quy này?"
Bạch Hoa cầm lấy bánh quy, nhưng cuối cùng không thấy được bóng dáng của Lục Thanh Nghiên.
"Nếu người ta cho bà, bà cứ nhận lấy đi."
Trương Thải Vân thu dọn đồ của mình, không xuống xe trước tiên.
Cô ta muốn đợi người khác đi xong, cô ta lại đi, tránh chen chúc với những người khác.
"Bánh quy đắt như vậy, tôi đâu dám nhận?"
"Vị đồng chí kia vừa nhìn là biết không thiếu tiền, người ta không thèm để ý một hộp bánh quy đâu."
Trương Thải Vân không rõ Bạch Hoa đang rối rắm chuyện gì, người ta đều đã đi, không nhận thì có thể làm gì.
Bạch Hoa biết đạo lý này, nhưng vẫn không có biện pháp nhận lấy.
Thấy người rời đi gần hết, bà ấy chuẩn bị dẫn Đại Bảo và Đại Nha rời đi.