Cô chưa bao giờ có sắc mặt tốt đối với hệ thống Tiểu Thất, vẫn luôn lạnh nhạt đối với nó, không nghĩ tới cuối cùng nó còn vì cô mà chiến đấu với Tạ Thiệu.
"Đừng nghĩ nhiều nữa."
Giơ tay sờ đầu cô, Chu Cảnh Diên nhỏ giọng nói.
Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên trong mắt đều là cô, tiến vào cái ôm của anh.
"Chu Cảnh Diên, có anh thật tốt."
Chu Cảnh Diên cười ôm lấy Lục Thanh Nghiên:
"Bà xã, những lời này nên là anh nói mới đúng."
Có thể gặp được cô, là may mắn lớn nhất đời này của anh.
"Em dẫn anh về nhà, ở thời không này một thời gian trước, chúng ta lại nghĩ cách trở về thời không của anh."
"Được!"
Giọng nói của hai người chậm rãi rời xa.
Một năm sau, chỗ hẻo lánh của đại đội Thịnh Dương đột nhiên xuất hiện ba người. "Chúng ta đã trở về!"
Nhìn cảnh tượng quen thuộc, trên mặt Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười vui vẻ.