Phó Tuyết Thần nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nhìn Nguyên Thiển vừa cảm kích vừa có chút bất đắc dĩ.
Nguyên Thiển nhìn ánh mắt này của Phó đại thần thấy thế nào cũng có chút chua xót, không hiểu sao còn có chút đồng tình với cậu ấy.
Đυ.ng phải Nhiễm Tỉnh, Phó đại thần thực sự có chút vất vả.
Nhiễm Tỉnh nhìn thấy bộ dáng muốn tác hợp cô với Phó Tuyết Thần của Nguyên Thiển, nhất thời không nói nên lời, nhưng nghĩ đến quả thật cô thiếu Phó Tuyết Thần hai cái đùi gà, nên vẫn đồng ý: “Vậy đi, tôi đi ăn đùi gà với cậu.”
Nói rồi đứng lên, sau đó còn vỗ vỗ bụi ở trên mông.
Điều bây giờ cô nghĩ chính là phải mau trả xong ân tình này càng sớm càng tốt, đỡ phải lại cùng xuất hiện với Phó Tuyết Thần, rồi khiến cho bạn cùng phòng suy nghĩ lung tung.
Nguyên Thiển liếc mắt nhìn một thân mồ hôi sau khi vận động của Nhiễm Tỉnh một cái, bộ dáng đội mũ lưỡi trai và khoác áo chống nắng, hơi trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn giống như lơ đãng mà nhắc nhở nói: “Tỉnh Tỉnh, mũ và áo chống nắng của cậu cũng đưa cho tớ đi, tớ giúp cậu cầm về kí túc xá.”
Nhiễm Tỉnh lắc đầu: “Không cần, trời vẫn còn nắng mà!”
Ngay sau đó, cô cảm thấy dáng vẻ Nguyên Thiển hiểu lầm cô và Phó Tuyết Thần như vậy không ổn nên đành thẳng thắn nói: “Tớ cũng không phải đi hẹn hò, sửa soạn xinh đẹp như vậy để làm gì?”
Nguyên Thiển: “…………”
Phó Tuyết Thần: “…………”
Tuy rằng Nguyên Thiển biết Nhiễm Tĩnh và Phó Tuyết Thần không phải loại quan hệ kia, nhưng nhìn thấy cô gái này không sợ lộ dáng vẻ cá mặn ngay trước mặt đại thần, cô nàng vẫn không chịu nổi.
Nhiễm Tỉnh, loại tính cách như cậu, có lẽ cả đời này sẽ chẳng tìm được tấm đàn ông nào!
Cô nàng cũng lười nói, Nguyên Thiển trực tiếp giơ tay, lấy mũ bóng chày của cô, sau đó nói có phần ghét bỏ: “Cứ cho là không phải hẹn hò, cũng phải ăn mặc đàng hoàng chứ! Cậu đi phố Sa Đọa dù sao cũng coi như là ra phố mà, có thể chú ý hình tượng một chút được không!”
Nói xong, cô nàng vươn tay, giúp Nhiễm Tỉnh vuốt thẳng tóc bị mũ làm rối lên.
Nhiễm Tỉnh thở dài một tiếng “haiz”, để mặc cho Nguyên Thiển giúp cô chỉnh trang.
Trong lòng có hơi ấm ức, lúc này Nguyên Thiển hoàn toàn có thể gọi là “Giấu đầu lòi đuôi”, cô dám cá, trong lòng Nguyên Thiển chắc chắn đang nghĩ rằng cô và Phó Tuyết Thần đi ra ngoài nên cần phải ăn mặc đẹp một chút.
Nhưng Nhiễm Tỉnh cùng không để ý, dù sao con gái ra đường vẫn phải chú ý hình tượng, sạch sẽ là chuyện không thể thiếu, để yên cho bạn tốt chỉnh sửa lại đầu tóc cho mình, cô thì lại cởϊ áσ khoác chống nắng ra.
Nguyên Thiển chỉnh trang cho Nhiễm Tỉnh xong lấy mũ bóng chày và áo khoác chống nắng bỏ vào túi canvas, dùng vận tốc ánh sáng tạm biệt rồi rời khỏi.
Nhiễm Tỉnh nhìn bạn cùng phòng chạy đi nhanh như chớp, trong đầu chỉ còn lại một loạt dấu chấm.
Cô và Phó Tuyết Thần rõ ràng là trong sáng vô tư, vì sao Nguyên Thiển lại có vẻ sợ bản thân làm bóng đèn.
Aizz.
Nhiễm Tỉnh thở một tiếng dài trong lòng, cho rằng bạn cùng phòng xem quá nhiều bài post trên diễn đàn 98, bị cuốn theo, cuối cùng cảm thấy Phó Tuyết Thần đang theo đuổi cô.
Khi Nguyên Thiển chỉnh tóc cho Nhiễm Tỉnh, Phó Tuyết Thần đứng một bên nhìn.
Anh có thể cảm nhận được quan hệ thân thiết và tự nhiên của hai người, Nhiễm Tỉnh vô cùng yên lặng ngoan ngoãn để bạn tốt giúp cô chỉnh tóc thay quần áo, tản ra một loại thân mật khắng khít đã ngấm từ trong xương tủy.
Phó Tuyết Thần nhìn thấy cảnh này, trong lòng lộ ra một suy nghĩ vừa kì lạ vừa hơi ganh tỵ.
Suy nghĩ này kiểu: Tôi luôn sẵn sàng giúp Nhiễm Tĩnh chỉnh tóc thay quần áo đó nhaaa!
Ah, sao mình lại giống như cô bạn gái nhỏ đang ghen ghét vậy nè!
Đạo đức của mình đã xuống dốc đến thế sao!
Phó Tuyết Thần vội vàng lắc đầu, vứt những suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, khẽ nói: “Đi thôi, xe đạp tôi dừng ở bên ngoài.”
Nhiễm Tỉnh “Ừ” một tiếng, cùng đi ra sân tennis lấy xe đạp với Phó Tuyết Thần.
Xe Phó Tuyết Thần chạy là một chiếc xe rất bình thường, loại có yên sau, chỉ là vóc người anh cao, xe lớn, đương nhiên yên sau xe cũng sẽ hơi cao.
Anh cầm chìa khóa mở khóa xe, sau đó ném ổ khóa xe vào giỏ xe phía trước.
Nhiễm Tĩnh nhìn yên sau xe đạp có hơi cao, khuôn mặt nhỏ ngước lên khẽ hỏi: “Cậu có thể tìm chỗ bậc thềm hoặc bồn hoa được không?”
Phó Tuyết Thần có chút khó hiểu: “Cái gì?”
Nhiễm Tỉnh xấu hổ giải thích: “Tôi nhảy không tới, chỉ có thể ngồi lên yên sau xong rồi mới để cho người khác lên lái, cho nên cứ tìm chỗ có bậc thềm trước, có cậu chống chân, tôi mới có thể ngồi lên.”
Nói xong, cô có hơi ngượng ngùng cụp mắt, cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng.
Nhưng cũng không còn cách nào, về phương diện thể thao cô không quá giỏi.
Khi học cấp hai, lúc đó bạn thân cô cũng từng thử chở cô, nhưng mà nữ sinh trung học, sức lực không lớn, kỹ thuật lái xe cũng không đủ vững, luôn luôn chờ ngồi vững mới để người quá giang từ từ nhảy lên.
Nghe nói thì rất đơn giản, nhưng lần đầu tiên Nhiễm Tỉnh thử nghiệm, sau đó mông ngồi trên đất, té đến nỗi mông nở hoa, cô khóc “oa” “oa”, hình ảnh đó vừa buồn cười lại vừa tội nghiệp.
Trải qua lần đó để lại cho cô bóng ma tâm lý lớn, từ đó về sau Nhiễm Tỉnh cũng không dám thử nhảy lên xe đạp, cô ngồi xe đạp đều sẽ đòi ngồi lên trước.
Phó Tuyết Thần nghe xong cũng đã hiểu ý của cô, lập tức nói: “Không sao, tôi có thể trụ được trên mặt đất.”
Nói rồi, anh ngồi lên xe đạp, một chân giậm trên mặt đất, một chân đặt trên bàn đạp, nhắc nhở nói: “Lên đi.”
Phó Tuyết Thần cao, chân tất nhiên sẽ dài, khi một chân giẫm phần đầu gối có chỗ khuỵu xuống, chống xe đạp tất nhiên sẽ vững vàng.
Nhiễm Tĩnh nhìn thấy cảnh này, cảm động vô cùng.
Cô ngồi trên xe Nguyên Thiển, Nguyên Thiển luôn cố tình để xe gần bên cạnh bồn hoa hoặc bậc thềm, chống chân lên gạch men sứ của bồn hoa hoặc là bậc thềm, sau đó để cô lên xe.
Phó Tuyết Thần có chân dài, có thể giẫm thẳng lên mặt đất, chuyện này làm cho cô phải tạm biệt với cảm giác thẹn thùng của lần đầu tiên mình đã dồn hết tâm trí để tìm bồn hoa, tìm bậc thềm.
Cô thấy hơi phấn khích nhảy lên yên sau của xe.
Một lực lớn ập vào yên sau, xe vẫn vững vàng không nghiêng lắc chút nào, so với chiếc xe lắc lư của con gái thì đúng là một đẳng cấp khác.
Nhiễm Tỉnh giật mình, ngước mắt, nhìn lướt qua lưng Phó Tuyết Thần, dáng người anh tốt quá!
Phó Thần siêu quá!
Thét chói tai vì Phó Thần! Vì Phó Thần đánh CALL!
Phó Tuyết Thần nhìn thấy cô nàng nhảy lên yên sau, lười biếng hỏi: “Cậu có muốn nắm lấy áo của tôi không!”
Nhiễm Tỉnh khó hiểu: “Hả?!”
Phó Tuyết Thần nhếch mép cười nói: “Bây giờ là giờ cao điểm của buổi chiều, trong trường có rất nhiều xe đạp, cậu nắm lấy áo tôi sẽ an toàn hơn.”
Anh cảm thấy cô nàng lười vận động như vậy, ngồi xe đạp, mặc dù vì an toàn, thì cũng phải ôm eo anh đi!
Nhưng trong thời gian mập mờ của hai người mà nói, ôm eo có hơi khó xử, lấy lùi làm tiến sau đó anh đề nghị cô nắm áo mình.
Thế là ….. Nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô nàng.
Nhiễm Tỉnh thấy lời đề nghị này, dù ít hay nhiều thì cũng có chút mờ ám.
Nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy có lẽ bởi vì cô không nhảy lên xe đạp mà bị Phó Tuyết Thần ghét bỏ, trong lòng Phó Tuyết Thần, cô chắc hẳn giống như con nít, phải ôm anh mới ngồi vững được.
Lúc này, Nhiễm Tỉnh nhanh chóng tỏ vẻ kiên cường: “Cậu yên tâm, tôi không cần phải nắm áo cậu đâu.”
Ngay sau đó, cô lại cảm thấy không thể làm anh khinh thường cô, nhấn mạnh thêm: “Tuy tôi phải nhảy lên xe đạp, nhưng ngồi xe vẫn rất vững, cậu cứ việc chạy đi tôi chắc chắn sẽ không nắm lấy áo cậu đâu.”
Chắc chắn sẽ không nắm lấy áo cậu, chắc chắn sẽ không nắm lấy áo cậu, tôi chắc chắn sẽ không nắm lấy áo cậu.”
Phó Tuyết Thần: “.....”
Cô em này độc thân bằng thực lực!!!
Trong lòng phản bác liên tục, nhưng Phó Tuyết Thần cũng chỉ có thể nhận lệnh đạp xe.
Nam sinh bình thường, chở một cô gái hiển nhiên không thành vấn đề, Phó Tuyết Thần học Tae Kwon Do từ nhỏ, tố chất cơ thể chuẩn cmnr, chở thêm một cô gái trên xe đạp cũng không có cảm giác gì nhiều.
Chẳng qua, giờ cao điểm của buổi chiều trong trường học, bọn học sinh về phòng ngủ về căn tin, trên đường có rất nhiều xe đạp.
Anh lo cô nàng ngồi yên sau không được, cho nên cố gắng đạp chậm một chút, nên phanh lại cũng sẽ vô cùng vững vàng.
Nhưng cho dù anh đạp chậm, cũng rất nhanh đã đến gần phố Sa Đọa.
Anh biết cô gái nhỏ trên yên sau yếu ớt, bèn đặt một chân xuống đất, xe đã ngừng hẳn, anh để cô xuống trước.
Nhiễm Tỉnh nhảy xuống xe, cùng đi đỗ xe với Phó Tuyết Thần, sau đó đi đến phố Sa Đọa mua đùi gà khổng lồ.
Có vẻ ở cửa sau của mỗi trường đều có một cái phố đồ ăn, phố đồ ăn ở của sau trường họ tên là Sa Đọa.
Trên phố Sa Đọa, quán món cay Tứ Xuyên, hàng cá hầm cải chua, mì qua cầu (*), BBQ nướng…. muốn món nào có món đó.
(*) Mì qua cầu: món mì nổi tiếng của Vân Nam, bắt nguồn từ câu chuyện truyền thuyết về cây cầu ở phía nam Vân Nam.
Nhiễm Tỉnh muốn mời Phó Tuyết Thần ăn đùi gà khổng lồ, tùy ý tìm một tiệm đồ nướng mua hai cái.
Phó Tuyết Thần trả bằng Wechat, sau khi mua được đùi gà thì đưa một cái cho Nhiễm Tỉnh.
Nhiễm Tỉnh lắc đầu theo bản năng: “Cậu cứ ăn đi”
Giọng nói Phó Tuyết Thần hờ hững như gió giữa trời thu: “Mỗi lần tôi chỉ có thể ăn một cái đùi gà khổng lồ, ăn hai cái có hơi ngán.”
Thật ra, nếu bạn cùng phòng của Phó Tuyết Thần nghe được câu này, hẳn sẽ xem thường đến tận trời.
Loại tham ăn như Phó Tuyết Thần, đừng nói hai cái đùi gà, ba cái cũng hết.
Con trai mười tám mười chín tuổi, khi cơ thể phát triển, ăn rất nhiều, không chỉ như vậy, còn dễ đói.