Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 38: Chậm trễ 2



Nhiễm Tỉnh nhận được câu trả lời thì sửng sốt một chút.

Cô mất ngủ nên mới chịu đựng đến bây giờ, bởi vì không muốn tiếp tục mất ngủ, Nhiễm Tỉnh mới định lưu lại lời xin lỗi trấn an lương tâm mơ hồ đau đớn của mình rồi lại đi ngủ, không ngờ, trễ như như vậy rồi mà Phó Tuyết Thần vẫn ở đây, hơn nữa còn trả lời tin nhắn của cô.

Vô cùng ác độc mà từ chối lời tỏ tình của người khác, hơn nửa đêm không ngủ được đến xin lỗi rồi bảo đối phương xóa WeChat của cô, không chỉ vậy mà đối phương còn online trả lời mình nữa.

Đây là một tình cảnh vô cùng khó xử.

Xuyên thấu qua bốn chữ "rắc muối vào vết thương", Nhiễm Tỉnh cũng có thể cảm nhận được oán khí của đối phương đập vào mặt. Cô đoán chừng lúc này Phó Tuyết Thần đang hận không thể bò ra từ trong WeChat để bóp chết cô.

Hết lần này tới lần khác đều khó xử như vậy, Nhiễm Tỉnh đuối lý trước nên chỉ có thể kiên trì trả lời: "Không phải, là đến để xin lỗi. ”

Phó Tuyết Thần không thèm để ý hai chữ "cúng tế" chút nào, theo anh thấy, chuyện này hoàn toàn không thể gọi là độc miệng, anh chỉ là bị lời xóa WeChat này kí©h thí©ɧ một chút, anh thật sự rất sợ cô gái này sẽ trực tiếp xóa anh, dựa theo tính cách của Nhiễm Tỉnh, chuyện này cô tuyệt đối có thể làm được.

Anh vội vàng nói: "Cậu xin lỗi thì cứ xin lỗi đi, vì sao còn muốn tôi xóa WeChat của cậu.”

Nhiễm Tỉnh rất thành khẩn giải thích: "Tôi không có ý định yêu đương, cũng không có ý định bắt đầu một đoạn tình cảm với cậu, đã như vậy thì cậu xóa tôi đi, hoàn toàn quên tôi sạch sẽ, bắt đầu lại một đoạn tình cảm mới không phải sẽ rất tốt sao?"

Phó Tuyết Thần hiểu rồi, tính cách cô gái này chính là kiểu bụng dạ thẳng thắn, tuyệt đối sẽ không chơi trò mập mờ, từ chối thì quyết đoán từ chối, tốt nhất là đến già không qua lại với nhau, tuy rằng lãnh khốc vô tình một chút, nhưng cũng không mất quang minh lỗi lạc.

Quả nhiên, Nhiễm Tỉnh lại đánh một đoạn dài: "Tôi cảm thấy từ chối người khác hẳn là phải dứt khoát một chút. Chúng ta không đùa giỡn, tôi trực tiếp nói cho cậu biết, tuy rằng ác độc một chút, nhưng tôi thật sự không phải là loại người biết chơi mập mờ hoặc là cố ý ràng buộc cậu.”

"Cậu xóa tôi đi."

"Một lần nữa đi tìm cô gái khác."

"Đây cũng là vì tốt cho cậu."

"Tôi không muốn làm chậm trễ thanh xuân của cậu."

Phó Tuyết Thần nhìn đoạn tin nhắn dài này, thật không thể xác nhận cô gái này không có chút ý nghĩ mờ ám với mình.

Nhưng bạn lại cảm nhận rõ ràng được một mặt tính cách thẳng thắn, tốt bụng của cô gái này.

Khi một cô gái lương thiện, thẳng thắn, ngay thẳng, đáng yêu như vậy xuất hiện, Phó Tuyết Thần thật sự bắt đầu chậm rãi đắm chìm.

Sao cô lại có thể hợp khẩu vị của anh như vậy được chứ?

Ngực Phó Tuyết Thần nóng lên một hồi, trong l*иg ngực, trái tim "thình thịch" nhảy thật nhanh.

Cô gái Nhiễm Tỉnh này, thật sự dựa theo sở thích của anh mà lớn lên, từ diện mạo đến tính cách, từ bề ngoài đến linh hồn, đều chọc trúng toàn bộ điểm dễ thương của anh.

Cô quả thực chính là dáng vẻ người tình trong mộng của anh.

Muốn ngủ! Muốn ngủ! Cực kì muốn ngủ với cô!

Yết hầu Phó Tuyết Thần lên xuống, liên tục xuất hiện du͙© vọиɠ, anh vô cùng khát vọng muốn trả lời một câu: "Nhưng tôi muốn bị cậu chậm trễ mà!"

Đừng nói là chậm trễ thanh xuân, chậm trễ cả đời cũng được!

Tới đây nào, hãy chậm trễ lẫn nhau đi!

Phó Tuyết Thần có một đống lời cợt nhả muốn nói ra, nhưng lại sợ mạo phạm người đẹp, vì thế chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.

Nhiễm Tỉnh: “...”

"Tôi không muốn làm chậm trễ thanh xuân của cậu."

“Nhưng tôi muốn bị cậu làm chậm trễ mà!”

Câu trả lời này, rất trêu chọc người, rất mập mờ.

Chẳng lẽ Phó Tuyết Thần bị từ chối còn chưa từ bỏ ư?!

Chẳng lẽ Phó Tuyết Thần còn muốn trêu chọc cô nữa?!!

Chẳng lẽ Phó Tuyết Thần lại muốn đâm vào bức tường phía nam như vậy?!

"Sao có thể?"

Nhiễm Tỉnh không nhịn được cúi xuống lẩm bẩm lên tiếng: "Chắc là cậu ta người thích bị ngược đãi rồi."

Trong đầu chắc là nghĩ luẩn quẩn lắm mới có thể tiếp tục theo đuổi mình, cô rất khó ở chung hòa thuận với một ai đó, ở chung với cô chính là tự ngược.

Cô cảm thấy sau khi mình vô cùng lãnh khốc độc miệng từ chối lời tỏ tình của anh, kiểu học bá đẹp trai, kiêu ngạo và đầy tôn nghiêm như Phó Tuyết Thần tuyệt đối không thể còn chút suy nghĩ gì với cô.

Phó Tuyết Thần bị từ chối chắc chắn sẽ hận không thể lập tức kéo cô vào danh sách đen.

Về phần Phó Tuyết Thần nói theo đuổi cô, đó chỉ là lời nói xã giao, vì đẹp mặt mũi mà nói.

Ừm, nhất định là như vậy.

Phó Tuyết Thần càn rỡ nói một câu thì tiếp tục làm người, nhắc tới chuyện chính: “Yên tâm, tôi không sao, cũng không ngại cậu nói hai chữ cúng tế này.”

Ngay sau đó, lại nói: "Màn tỏ tình kia, tôi cũng có chút thiếu suy nghĩ.”

"Tôi thật sự cho rằng cậu thích tôi, nên mới có thể đi tỏ tình."

"Xin lỗi, tôi hiểu lầm cậu rồi."

Nhiễm Tỉnh: “...”

Đây thực sự là một hiểu lầm tai hại mà!

Nhiễm Tỉnh thật sự nhịn không được, dùng tốc độ ánh sáng đánh chữ gửi qua: "Con mắt nào của cậu thấy tôi thích cậu?"

Phó Tuyết Thần không hiểu sao lại buồn cười một lúc: "Xin cậu hãy hiểu cho tôi một chút, từ khi tôi còn nhỏ, các cô gái bên cạnh đều có chút ý tứ với tôi. Sau giờ học, cậu chủ động tìm tôi nói chuyện, tôi cảm thấy đó là bắt chuyện, hơn nữa lúc tôi giới thiệu bản thân, ngay cả tên tôi cậu cũng đã biết rồi. Sau đó chúng ta trò chuyện, cậu đã có đủ tất cả các loại biểu cảm kinh ngạc, dáng vẻ như muốn thu hút sự chú ý của tôi.”

Hoàn cảnh gia đình của Phó Tuyết Thần rất tốt, lại đẹp trai từ nhỏ, còn mang hào quang "Thiên tài" "Học bá" "Học thần" như vậy, có rất nhiều cô gái thích anh.

Rất nhiều cô gái anh tiếp xúc đều có ý tứ đó với anh.

Cho nên, anh ít nhiều sẽ cảm thấy Nhiễm tỉnh cũng có ý đó.

Cuối cùng lại bị vả mặt.

Nhiễm Tỉnh nhìn đoạn tin nhắn này, khóe môi co giật một hồi.

Thật không nhìn ra, Phó Thần còn có tiềm năng làm tổng tài bá đạo Phó gì đó: "Nữ nhân, cô thành công khơi dậy sự hứng thú của tôi!"

Đáy lòng Nhiễm Tỉnh chửi bới liên tục.

Nhưng mà cô nghĩ lại, Phó Tuyết Thần có một gương mặt thịnh hành như vậy, chỉ dựa vào mặt anh cũng có thể khiến một đống nữ sinh nhào tới, huống chi thành tích học tập của anh xuất sắc như vậy, còn là người nổi tiếng nhất trường.

Người con trai có ngoại hình và tài hoa cùng tồn tại như Phó Tuyết Thần, đã định trước sẽ đào hoa không ngừng, bản thân cũng định trước sẽ rất ngạo mạn.

Cho rằng cô có ý với anh, cũng là điều đương nhiên.

Nhưng Nhiễm Tỉnh vẫn chịu không nổi dáng vẻ ngạo mạn tự đại của anh, nhịn không được oán giận một câu "Hồi cấp hai cậu cũng tự luyến như vậy sao?"

Sau khi oán giận xong lại khó tránh khỏi lo lắng tâm lý của đối phương không thoải mái.

Rõ ràng cô đến xin lỗi, nhưng trên con đường lãnh khốc độc miệng này đã một đi không trở lại nữa được nữa rồi.

Cũng may dường như tính cách Phó Tuyết Thần cũng không phải kiểu mỏng manh này, anh bình tĩnh trả lời "Cậu mới phát hiện ra sao?"

Nhiễm Tỉnh: “...”

Nhưng mà cô phát hiện, Phó Tuyết Thần này, không hiểu sao có thể nói chuyện được với cô.

Chính là cái loại cho dù cô độc miệng như thế nào anh đều có thể chống đỡ được ấy.

Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh nói chuyện tỏ tình lúc trước ra, không nhịn được thúc giục nói: "Không lảm nhảm với cậu nữa, mau ngủ đi, đã muộn lắm rồi, sáng mai cậu còn có lớp học. Hơn nữa bớt thức đêm đi cô gái!”

Trái tim Nhiễm tỉnh bỗng dưng ấm áp.

So sánh với cô không tim không phổi, Phó Tuyết Thần có vẻ ấm áp và thiện lương.

Nam sinh ưu tú như Phó Tuyết Thần, phần lớn đều không dễ ở chung, bất luận là bề ngoài hay là học hành đều cho anh tự do tùy hứng, kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng thái độ của Phó Tuyết Thần rất khiêm tốn, hoàn toàn không giả bộ, dáng vẻ như một đứa trẻ lớn lên bình thường.

Nhưng bình thường như vậy lại cực kỳ không bình thường, đó là tính cách và đạo đức của anh.

Nhiễm Tỉnh cũng rất thưởng thức Phó Tuyết Thần như vậy.

Rất nhanh sau đó, cô nhớ lại suy nghĩ của mình đối với Phó Tuyết Thần, muốn mắng một câu, cái rắm nha.

Phó Tuyết Thần không phải không có giá, cái giá của anh rất lớn rồi, chỉ là anh ở trước mặt cô không có giá mà thôi.

Lập tức, hảo cảm của Nhiễm Tỉnh đối với Phó Tuyết Thần tất nhiên là "xoẹt xoẹt xoẹt" tăng lên, giọng điệu trả lời cũng trở nên chân thành và nhu hòa hơn rất nhiều: "Cậu cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Tôi cũng muốn đó, nhưng cậu không ở trước mặt tôi thì tôi không ngủ được!

Phó Tuyết Thần cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể khẽ cười nói: "Tôi sẽ cố gắng.”

Nhiễm Tỉnh trả lời "Ừ", lại lễ phép nói một tiếng: "Chúc ngủ ngon.”

Phó Tuyết Thần cười trả lời: "Chúc ngủ ngon.”

Tác giả có lời muốn nói: Ting, bạn bè của Phó Trêu Trọc đang online.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.