Làʍ t̠ìиɦ thì cứ làʍ t̠ìиɦ, cô lúc nào cũng sẵn sàng.
Nhưng, lão Phó quá nhát gan!!!!!
Cô nghĩ mình đã ám chỉ rất rõ ràng, nhưng lão Phó chỉ có một lần hơi có động tác vào Tết Nguyên Đán, sau đó chuyển sang làm người hiền như tăng như Phật.
Bây giờ anh đến Thành Đô, mỗi ngày ở khách sạn, ngày nào cô cũng ngủ chung với anh, có rất nhiều cơ hội, nhưng anh lại giống như không có ham muốn.
Làm cho Nhiễm Tỉnh nghĩ rằng đêm giao thừa anh phát hiện dáng người của cô quá kém và không hấp dẫn, đương nhiên, suy nghĩ đó chỉ có trong giây lát, cô biết Phó Tuyết Thần là chàng trai trung thực và đáng tin, nên đối với chuyện này càng thêm cẩn thận.
Bây giờ, nhìn thấy Mục yêu thích trên Zhihu của Phó Tuyết Thần.
Nhiễm Tỉnh định làm bộ không nhìn thấy, nhưng nghĩ lại cô cảm thấy có lẽ lúc trước cô ám chỉ sεメ không rõ ràng, cô nghĩ cô nên nói rõ một lần, nếu không cô cảm giác đời này cô không thể ăn lão Phó được.
Nghĩ như vậy, Nhiễm Tỉnh chăm chú nhìn Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần bị ánh mắt sáng quắc của cô gái nhỏ nhìn chằm chằm, không hiểu gì một hồi, chợt nhớ đến cái gì, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, dừng ở Mục yêu thích của anh.
Lỗ tai của anh hồng hồng, nhưng gương mặt tỏ ra bình tĩnh, anh lười biếng hỏi: “Thấy rồi à?”
Nhiễm Tỉnh định nói rõ chuyện này, cố gắng nói rõ về sεメ, bình tĩnh gật đầu, “Ừm” một tiếng.
Phó Tuyết Thần mỉm cười, ánh mắt anh chăm chú nhìn Nhiễm Tỉnh, anh nói: “Tỉnh Tỉnh, em nên biết, bạn trai của em cũng không phải người đàng hoàng, muốn đi xa hơn là chuyện bình thường.”
Mặt Nhiễm Tỉnh đỏ bừng, ngoan ngoãn mà “Dạ” một tiếng.
Trong lòng lại khinh thường, anh thật là người tốt, cô trẻ tuổi xinh đẹp lại đáng yêu như thế mà anh không làm gì, anh là Liễu Hạ Huệ hay anh định học theo Khổng Tử cố gắng làm Thánh nhân?
Nhiễm Tỉnh thấy cô muốn ăn thịt một lần cũng quá khó.
Phó Tuyết Thần cảm thấy anh nên nói rõ chuyện này với cô, anh không muốn để lại ấn tượng trong mắt cô rằng anh chỉ muốn lật cô ở trên giường, vì thế, người giống như không xương cốt dựa vào trên giường, lúc này, dứt khoát ngồi dậy khoanh chân, nghiêm túc nói với cô: “Tỉnh Tỉnh, chúng ta cần nói rõ chuyện này.”
Nhiễm Tỉnh nghĩ thầm, đến rồi, cũng ngồi dậy, bắt chước Phó Tuyết Thần, ngồi khoanh chân.
Trên giường lớn mềm mại của khách sạn, hai người ngồi khoanh chân đối mặt với nhau, một lớn một cái một nhỏ, nhìn thấy ngọt ngào và êm dịu.
Phó Tuyết Thần suy nghĩ một lát, sau đó hỏi thẳng: “Tỉnh Tỉnh, em có muốn làʍ t̠ìиɦ với anh không?”
Nhiễm Tỉnh: “………………………”
Hả, câu hỏi thẳng này của lão Phó …… Có chút trực tiếp.
Nhiễm Tỉnh đang rất bình tĩnh lãnh đạm, không hiểu sao mặt đỏ lên, lập tức cảm thấy chủ đề này rất mờ ám và nguy hiểm.
Mong chờ ngà voi mọc ra từ miệng chó, là anh quá ngây thơ.
Gân xanh trên huyệt Thái Dương của Phó Tuyết Thần nhảy loạn xạ, cảm thấy cô gái nhỏ không hiểu đàn ông: “Tỉnh Tỉnh, bốn làm tròn thành năm cũng coi như chúng ta đã làm, anh được hay không chẳng lẽ em không biết?”
Nhiễm Tỉnh: “……………………”
Bốn làm tròn thành năm có vẻ quá xa, cô vẫn còn trong sạch mà!
Mặt của Nhiễm Tỉnh từ màu đỏ nhạt đã đỏ bừng, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Thì ra anh cẩn thận như vậy còn phải thử trước!!!!!!!
Tai của Nhiễm Tỉnh đỏ hồng, cô cúi mắt nhìn xuống, cảm giác bạn trai quá phô trương, cô suýt nữa không thể tiếp tục đề tài này.
Trong lòng cô la hét, Tỉnh Tỉnh, mày không thể nhát gan như thế, mày phải nói chuyện rõ ràng với anh ấy, chuyện này do mày bắt đầu, đây là sân nhà của mày, mày nhát gan như thế làm gì hả!!!
Cô ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời, quên mất những cảm xúc như ngại ngùng, lo lắng, ngượng ngùng, xấu hổ, giọng nói của cô rất rõ ràng và bình tĩnh, "Thật ra, lúc nãy em nói đùa thôi."
Phó Tuyết Thần ngạc nhiên “Sao?” Một tiếng, có chút không theo kịp suy nghĩ của bạn gái.
Phó Tuyết Thần thấy, Nhiễm Tỉnh nói vậy, thà rằng không nói.
Cái gì mà “Cho dù có một ngày em rất muốn, anh làm em không hài lòng, cũng không sao, em có thể tìm chồng nhỏ”, hơn nữa “Chồng nhỏ” là gì.
Phó Tuyết Thần không hiểu hỏi: “Chồng nhỏ?”
Đây là muốn nɠɵạı ŧìиɧ sao?!
Nhiễm Tỉnh xấu hổ run rẩy, nói: “Mua đồ chơi đó!”
Phó Tuyết Thần: “……………………”
Phó Tuyết Thần tức giận nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt, rất muốn mổ xẻ cô để biết cấu tạo của cô là gì, anh bất lực nhé trán, nói: “Em có biết bây giờ anh muốn làm gì không?”
Nhiễm Tỉnh ngước mắt nhìn, ánh mắt mơ màng, đôi môi hé mở nhìn anh, sau khi điền cuồng ổn định tâm lý trong lòng mình, Nhiễm Tỉnh bằng mọi giá, mở miệng nói lời cợt nhả: “Làm em?”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Phó Tuyết Thần: “Thật sự bây giờ anh không muốn lên giường với em, anh muốn đá em xuống giường.”
Rất, rất tức giận.
Tại sao cô có ấn tượng xấu về anh như vậy, không phải thân thể mỏng manh thì cũng yếu ớt, bây giờ còn cảm thấy anh không được.
Nhiễm Tỉnh hiểu sai ý, xấu hổ cúi đầu.
Hình như bạn trai không thấy hứng thú với cô.
Dù cho cô đã mở lời, anh vẫn không làm gì.
Cảm giác bây giờ tình thế đảo lộn, nhớ trước đây, lúc anh tán tỉnh cô, cô là người bình tĩnh, bây giờ, anh là người bình tĩnh.
“Hơn nữa, Tỉnh Tỉnh, anh yêu em nghiêm túc, anh muốn được ở bên em trọn đời, cho nên, chuyện này, anh để em quyết định.”
Nhiễm Tỉnh có thể cảm nhận được sự chân thành của Phó Tuyết Thần, có trách nhiệm và thẳng thắn, cô không chỉ một lần cảm động, lão Phó nhà cô là đàn ông tốt hiếm có.
Cô ngước mắt cười nhẹ, buồn cười hỏi lại: “Vì sao anh còn hỏi ý của em? Không phải em đã nói với với anh rồi sao?”
Phó Tuyết Thần hoang mang không hiểu.
Giọng nói trong trẻo của Nhiễm Tỉnh vang lên: “Dù anh hay em, đều chuẩn bị cho tình huống xấu nhất và quyết định bĩnh tĩnh chấp nhận nó. Dù có tồi tệ thì cũng không tệ đến đâu, nếu thế, còn lo lắng gì nữa?”
“Em cũng không nhát gan yếu ớt đến mức không chịu nổi trách nhiệm nào như anh nghĩ.”
“Ở bên anh, em cũng nghiêm túc, thậm chí em còn nghĩ đến chuyện anh không được và định chấp nhận, còn lại chỉ là chuyện nhỏ.”
Phó Tuyết Thần: “…………………………”
Anh có thể!
Đâu phải em chưa thử!!!
Nhiễm Tỉnh nghiêm túc nói vài câu, lại nhịn không được bắt đầu chỉ trích: “Hơn nữa, Phó Tuyết Thần anh đẹp trai như thế, cho dù ai ngủ cũng đều không lỗ!”
Dưới hàng mi dài như cánh bướm, cô gái xinh xắn đáng yêu như búp bê Tây Dương lộ vẻ lưu manh và thổ phỉ hiếm thấy: “Hiện tại em rất muốn ngủ với anh!”
Phó Tuyết Thần: “……………………”
Sau một lúc im lặng, biết Nhiễm Tỉnh là cô gái dịu dàng nhưng mạnh mẽ, ở khía cạnh nào đó cô rất giống anh, nếu quyết định cùng nhau đi tiếp, sẽ không dễ dàng buông tay.
Tuy rằng cách cô thể hiện thật sự phản cảm, nhưng nội dung cô muốn thể hiện vẫn làm người yêu thích.
Phó Tuyết Thần nhịn không được thò đầu qua, Nhiễm Tỉnh hiểu ý anh, thò đầu qua hôn anh.
Trên chiếc giường lớn trắng như tuyết và mềm mại của khách sạn, đôi bạn trẻ thân mật tự nhiên..
Hôn xong, Phó Tuyết Thần hỏi với giọng hơi khàn: “Có biết bây giờ anh muốn làm gì không?”
Lại là câu hỏi này……
Nhiễm Tỉnh cảm thấy đây là đề toán dù cho cô làm thế nào cũng sai, cũng may lúc trước cô đã làm một lần, chắc là không trả lời sai, cô thở hổn hển thật cẩn thận nói: “Lại muốn đá em xuống giường sao?”
Ngừng một lúc, lại thở dài nói nũng nịu, “Anh muốn đá thì cứ đá, dù sao em cũng rất muốn ngủ với anh.”
Nếu như, nếu bạn trai không thể chấp nhận ý xấu của cô, chuyện này cũng không có cách nào.
Giọng nói của Phó Tuyết Thần thô ráp: “Không phải.”
Nhiễm Tỉnh không mở miệng, Phó Tuyết Thần nhẹ nhàng mυ"ŧ một chút trên vành tai cô, động tác này làm thân thể Nhiễm Tỉnh nhanh chóng mềm như một cục bông, chỉ có thể mềm như bông dựa vào trong lòng ngực của Phó Tuyết Thần.