“Vẫn là thôi đi, ta sợ ngươi tinh tẫn thân vong. Nhu cầu của ta cũng không phải một phút là đủ”. Mộ Thanh Tuyết lắc đầu nói.
Lạc Cảnh Thiên kém chút thì sụp đổ.
Cái này mẹ nó nhảy xuống sông cũng khó rửa sạch. Theo tính cách của Sở Như Mộng, đừng mơ con hàng này vì hắn nói cái gì.
Bất đắc dĩ, Lạc Cảnh Thiên liền tức giận rời đi.
Mà lúc này, Sở Như Mộng cũng đi ra, miệng còn đang ngậm lấy ngón tay. Nội tâm có chút bực bội, chỉ là một giọt máu, làm sao đau như vậy? Bất quá nghe thấy đám người cùng Lạc Cảnh Thiên nói chuyện, hắn nội tâm vui vẻ không thôi.
Hắc.
Để ngươi lôi kéo ta, hiện tại biết hậu quả đi?!
“Mộng tỷ, hắn lôi ngươi vào trong làm gì?”. Lam Khả Vi thấy Sở Như Mộng đi ra kỳ quái hỏi.
“Ngươi không nghe được?”. Sở Như Mộng kỳ quái hỏi.
“Nghe được, nhưng ta nghĩ đó là do ngươi cố ý a. Mặc dù không có tiếp xúc hắn nhiều, nhưng mà ta cũng hiểu đôi chút tính cách của hắn. Hơn nữa, giữa các ngươi, ta không thấy được tình cảm nam nữ, có chỉ là bằng hữu. Cho nên ta nghĩ với người cao ngạo như Mộng tỷ, hẳn là sẽ không chịu đựng loại… cưỡng ép này”. Lam Khả Vi nói.
“Không nghĩ tới, mặc dù nhỏ tuổi, nhưng sức quan sát lại rất tốt. So với mấy người trưởng thành nhưng đầu óc đen tối này mạnh hơn nhiều”. Sở Như Mộng thản nhiên thừa nhận, cũng không quên châm chọc mấy người còn lại.
“Sở nữ đế, chúng ta lại không phải người ngu, hoạt động một chút bầu không khí mà thôi. Tuy rằng ta rất kỳ quái lão đại thực lực mạnh như vậy, nhưng thân thể lại rất kém cỏi. Nhưng dù kém cũng đã tiếp cận mức độ thân thể Tử Linh cảnh đỉnh phong. Kém tới mức nào đi nữa cũng sẽ không chỉ có một phút”.
“Ta chỉ là thuần túy ác miệng, dù sao trước kia hắn hành hạ chúng ta cũng không ít. Nho nhỏ trả thù mà thôi”. Dạ Vũ từ dưới đất bật dậy cười nói.
“Nghĩ không ra, ngươi cũng có lúc biết dùng não suy nghĩ”. Mộ Thanh Tuyết châm chọc nói.
“Ta cũng nghĩ không ra, nhu cầu của ngươi lại cao như vậy. Nếu không ta tự đề cử mình thế nào? Đảm bảo phục vụ ngươi thỏa mãn”. Dạ Vũ lập tức đáp trả.
“Các ngươi tranh cãi đủ chưa? Không thấy phiền sao?!”. Tuyết Băng Tâm tức giận nói.
“Ta ngược lại là hiếu kỳ, rốt cuộc lão đại tìm Sở nữ đế làm cái gì”. Lam Khả Vi nói.
Cả đám quay qua nhìn Sở Như Mộng, Sở Như Mộng chỉ nhún vai nói.
“Ta cũng không rõ, hắn muốn một giọt máu của ta, có lẽ có tác dụng nào đó”.
Cả đám nhìn nhau đều không hiểu, Lạc Cảnh Thiên lấy một giọt máu của Sở Như Mộng làm gì? Có đam mê đặc thù gì sao?!
“Đừng nghĩ nhiều, hắn có suy tính của hắn, hơn nữa hẳn là có liên 1S3IH quan tới tăng trưởng thực lực, dù sao với tính cách của hắn, chỉ có điểm này có lẽ mới khiến hắn nóng vội như vậy”. Nhìn đám người khó hiểu, Sở Như Mộng liền lạnh nhạt nói một câu.
“Ngươi hiểu rõ lão đại như vậy? Nhưng theo ta biết, lão đại cũng không phải loại người vì thực lực mà bất chấp tất cả chứ?”. Dạ Vũ khó hiểu hỏi.
“Ngươi nói không sai, nhưng mấu chốt là, đừng quên hai tháng sau là ngày nào”. Sở Như Mộng nói.
Đám người ngẩn ra, sau đó đều bừng tỉnh đại ngộ.
Liên quan tới điểm này họ đều hiểu, chỉ là ban đầu không có nghĩ tới mà thôi.
“Nhưng nếu như máu có thể tăng lên thực lực, vì cái gì chỉ lấy một giọt? Hơn nữa, máu thật có thể tăng lên thực lực sao?”. Mộ Thanh Tuyết nghi ngờ hỏi.
“Hẳn là… đáng chết!”. Sở Như Mộng hơi ngẩn ra, nhưng sau đó nghĩ tới cái gì, lập tức lao ra ngoài.
Đám người giật mình, vội vã chạy theo. Mặc dù không hiểu, nhưng từ gương mặt hoảng hốt của Sở Như Mộng có thể nhìn ra, nhất định là xảy ra chuyện.
Rất nhanh, đám người liền trở lại nơi Lạc Cảnh Thiên vẫn hay ở. Mà lúc này, cả đám đều trừng lớn con mắt, bởi vì hiện tại Lạc Cảnh Thiên cả người đều đang bốc cháy, mà hắn thì đang quằn quại trên mặt đất, âm thanh rên rỉ từ miệng hắn phát ra làm đám người cực kỳ kinh hãi.
Quen biết lâu như vậy, họ chưa từng thấy Lạc Cảnh Thiên thống khổ như thế, dù là Sở Như Mộng, trước kia mặc dù thấy qua, nhưng so với hiện tại, thật sự là kém xa.
“Đừng… đừng tới đây”. Lạc Cảnh Thiên phát hiện đám người, hắn vội vàng đưa tay lên ngăn cản, âm thanh cực kỳ thống khổ làm đám người đều có chút tê cả da đầu.
Rốt cuộc là chịu đựng loại đau đớn nào mới phát ra loại âm thanh này?!
“Ta liền biết. Ngươi mẹ nó chán sống rồi đúng không?”. Sở Như Mộng lo lắng tức giận quát lên.
Lạc Cảnh Thiên lúc nào làm gì còn khí lực đi trả lời hắn. Lúc này hắn sớm đã đau đớn nói không ra lời, toàn thân trên dưới như hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn, loại kia đau đớn không phải thường nhân có thể chịu đựng.
“Lão… lão đại hắn… hắn thế nào?”. Phong Nhiên kinh hãi hỏi.
“Ta nên sớm đoán ra, nếu có thể tăng lên thực lực nhanh chóng, ngươi làm sao lại không nói cho ta biết chứ. Nhất định là có tồn tại nguy hiểm, nếu không ngươi cũng sẽ không như vậy. Ngươi tên khốn này, ngươi cũng thật là dám chơi”. Sở Như Mộng nghiến răng nói.
Mặc dù thực lực của hắn, Lạc Cảnh Thiên không có trợ giúp gì nhiều. Nhưng mà đôi khi Lạc Cảnh Thiên đều vô tình hay cố ý nhắc nhở hắn vài câu. Nhất là sau khi xuất hiện Mị Thể.
Hắn biết Lạc Cảnh Thiên có rất nhiều bí mật, cũng hiểu rất nhiều thứ. Nhưng trước giờ hắn chưa từng hỏi, dù là chí thân, cũng có điểm bí mật. Đây là điểm mấu chốt, không có người nào ngu đi lôi nó ra để phá hư tình huynh đệ.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng, Lạc Cảnh Thiên lại điên cuồng đến mức này.
Cả đám chỉ có thể đứng quan sát lo lắng, không có ai giúp gì được cho Lạc Cảnh Thiên. Nhất là trên thân Lạc Cảnh Thiên xuất hiện ngọn lửa kia, họ dù muốn tiếp cận cũng không được. Bởi nó thực sự quá nóng, nóng tới mức họ đứng cách tận 10m vẫn cảm thấy làn da đau đớn bỏng rát. Hơn nữa còn là vận dụng ra linh lực hộ thuẫn mà vẫn cảm thấy đau.
Nghĩ cũng biết ngọn lửa kia khủng bố đến lức nào.
Mà Lạc Cảnh Thiên lúc này trên thân đã không có chỗ nào hoàn hảo. Da thịt bắt đầu cháy khét, ngay cả mùi thịt nướng cũng truyền vào mũi đám người. Cả đám vừa buồn nôn lại kinh hãi.
“Hắn nhất định có thể chịu được. Nhất định sẽ được”. Sở Như Mộng hàm răn cắn chặt, hai tay nắm chặt hình nắm đấm. Ánh mắt một khắc cũng không rời Lạc Cảnh Thiên.
Tuyết Băng Tâm há miệng muốn nói gì, nhưng lại nói không ra lời. Người mù cũng nhìn ra được Sở Như Mộng chỉ là đang an ủi bản thân mà thôi. Với tình trạng hiện tại của Lạc Cảnh Thiên, muốn sống sót… thật quá khó khăn.
Qua một lúc lâu, Lạc Cảnh Thiên cuối cùng chống không được, cả người ngã trên đất không động đậy. Chỉ là ngọn lửa kia vẫn đang cháy hừng hực…
Sở Như Mộng ánh mắt vô thần, rất khó đối diện với cái chết của Lạc Cảnh Thiên. Hắn chậm rãi đi tới, không để ý tới ngọn lửa đã bén lên trên người mình. Mấy người Dạ Vũ kinh hãi muốn kéo hắn lại, nhưng tay vừa đưa ra liền bị ngọn lửa đốt bị thương.
Nhưng là, khi vừa bước vào trong phạm vi ngọn lửa, Sở Như Mộng thần kỳ phát hiện, mình cũng không có cảm thấy đau đớn. Ngược lại là cảm thấy cực kỳ phấn khích, giống như ngọn lửa này vốn đang bồi bổ mình như thế.
Đám người vốn đang chìm trong sự bi thương liền thấy được một màn này, cả đám đều trợn mắt há mồm. Bởi vì hình ảnh trước mắt thật sự quá mỹ lệ, ngọn lửa như đi theo bước chân của Sở Như Mộng vây quanh hắn, giống như một vị thiên sứ đang bước về phía ánh bình minh.
Mà thần kỳ rằng, Lạc Cảnh Thiên lúc này trên thân thể sinh cơ lại bắt đầu tỏa ra, một sức mạnh vô hình đem cơ thể hắn nâng lên trên không trung. Cũng trong lúc này, Sở Như Mộng bị lực lượng vô hình đẩy ra ngoài. Một nguồn năng lượng màu trắng đem Lạc Cảnh Thiên bao bọc lại, giống như một cái kén, chờ ngày hóa bướm.
Sở Như Mộng bị đẩy ra, lúc này hắn cực kỳ kinh ngạc, bởi vì trong thân thể hắn linh lực tăng trưởng theo cấp số nhân. Thậm chí có một nguồn sức mạnh thần kỳ nào đó vốn ẩn nấp trong thân thể hắn đang dần được thức tỉnh.
Trong đầu hiện lên một số ký ức không phải của hắn, cũng giống như trước kia, nó dạy cho hắn một số chiêu thức vô cùng kinh khủng…
Đám người Dạ Vũ bị dọa lùi lại phía sau vài bước, hết nhìn Lạc Cảnh Thiên lại nhìn Sở Như Mộng. Bởi vì lúc này cả hai người trở lên vô cùng thần thánh, trên thân quang mang làm họ nổi lên ý nghĩ xúc động muốn quỳ xuống cúng bái.
Loại cảm giác này thật sự là hỏng bét!
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ