Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 310: Sở Như Mộng biến hóa



Dư ba biến mất, Lạc Cảnh Thiên đứng trên không trung, Vận Mệnh Chi Trượng rơi khỏi tay.

Phốc!

Một ngụm máu phun ra, hắn trọng thương.

Không sai, uy năng một chiêu này đem hắn đánh trọng thương. Nếu không phải trước đó sử dụng ra tầng tầng lớp lớp phòng ngự, ngay cả không gian kính cũng tạo ra cả chục tầng ngăn các, sợ rằng hắn phải bỏ mạng dưới chiêu của hắn.

Mặc dù trọng thương nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng.

“Thiên nhi!”.

Phùng Nguyệt cùng Lạc Vũ Quân lao tới. Đám người Long chủ cũng bay theo phía sau.

“Ngươi… ngươi không sao chứ?”.

Lạc Cảnh Thiên xua tay ra hiệu mình không sao. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước. Đôi cánh kia vẫn ôm lấy Sở Như Mộng, không nhận bất kỳ tổn hại nào. Nhưng nếu như có thể nhìn xuyên qua, chắc chắn sẽ nhìn thấy Sở Như Mộng thân thể đã sớm hóa thành tro bụi, mà lúc này bên trong đay cháy lên một ngọn lửa nhỏ.

Sau một lúc…

Một quả trứng xuất hiện bên trong, Sở Như Mộng từ bên trong phá vỏ mà ra.

Xoạt!

Đôi cánh kia vung ra, hóa thành từng đạo quang mang chói mắt.

Sở Như Mộng hoàn hảo một chút tổn thưởng đứng trước mặt mọi người.

Đám người vốn cho rằng Sở Như Mộng chết chắc, nhưng mà khi thấy hắn đứng đó không chút tổn thương nào, họ đều giật nảy mình. Cái này mẹ nó không khoa học.

Chỉ là rất nhanh họ lại càng kinh hãi hơn.

Bởi vì trên thân Sở Như Mộng phát ra khí tức của một vị Thánh cảnh trung kỳ.

Không sai, chính là Thánh cảnh trung kỳ.

Hàng thật giá thật Thánh cảnh kỳ.

Đám người tại chỗ muốn thổ huyết. Ăn một đòn khủng bố như vậy, bản thân không bị thương coi như xong, còn mẹ nó nhảy lên một cái cấp bậc. Cái này có thiên lý sao?!

Hơn nữa, Sở Như Mộng không chỉ mạnh hơn, thân thể hắn da thịt cũng trắng hơn, giống như một đứa trẻ sơ sinh, da thịt không một chút tì vết, trắng như bạch ngọc. Mà lại, trên người hắn mị lực phát ra càng lớn, ngay cả người như Long chủ cũng nhịn không được nhìn nhiều một chút.

Đẹp!

Đẹp tới mức yêu nghiệt.

Nếu trước kia Sở Như Mộng rất đẹp, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Thì hiện tại so với trước đó càng đẹp hơn, không phải vẻ ngoài thay đổi, mà là một loại đẹp từ tận linh hồn phát ra.

Sở Như Mộng nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên khóe miệng chảy máu, lại vẫn nở ra nụ cười. Hắn nhịn không được cười một tiếng, bàn tay ngửa ra, một viên châu xuất hiện trên tay hắn. Sau đó viên châu từ từ bay ra, dung nhập vào cơ thể Lạc Cảnh Thiên.

Một lát sau, Lạc Cảnh Thiên thương thế biến nhẹ. Hiện tại nhiều nhất chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi vài ngày liền xong việc.

Nhìn thấy một màn thần kỳ này, dù rất tò mò, nhưng ai nấy cũng không có lên tiếng. Bởi vì một màn này quá mỹ lệ, giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, mà tiên nữ chính là dùng tiên đan trị thương cho tiên đồng.

Tiên đồng ngọc nữ cái rắm, ta nhổ vào.

Lạc Cảnh Thiên biểu thị: ta mẹ nó không chơi gay!

“Cám ơn!”. Âm thanh từ miệng Sở Như Mộng phát ra.

“Ơn nghĩa cái rắm. Ngươi mẹ nó tuyệt đối là một tên điên”. Lạc Cảnh Thiên lập tức bạo tục nói.

“Hắc, nóng tính như vậy làm gì? Sau này ta ít hố ngươi vài lần là được rồi chứ?”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.

Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, đám người lấy lại tinh thần, mà Dạ Vũ lúc này cũng cười nói.

“Hắc, chị dâu, lão đại. Các ngươi rõ ràng quan tâm đối phương như vậy lại mỗi lần gặp đều ác miệng nói xấu lẫn nhau. Thật đúng là một đôi oan gia nha”.

“Ngươi mắng ai đây?!”. Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên đồng thời lên tiếng.

“... Ta nói cái gì sai sao?”. Dạ Vũ nhất thời ngẩn ra.

Ta mắng cái gì? Ta nói cái gì rồi?!

“Ha ha, thôi, để ta nói cho rõ ràng. Thực tế, ta không phải là nữ. Ta là nam. Ta cùng hắn là huynh đệ tốt, cho nên, các ngươi hiểu đi?”. Sở Như Mộng nở ra nụ cười xinh đẹp nói.

Đám người: …

“Chị dâu, ngại không dám nhận liền nói, gạt ngươi như vậy làm gì chứ? Thấy chúng ta rất ngốc sao?”. Cung Bắc Hải bĩu môi nói.

Sở Như Mộng không nói hai lời, xoạt một tiếng đem áo cởi ra. Lộ ra nửa thân trên.

Phốc!

Đám người kém chút nhịn không được phun ra một ngụm máu.

Thật là nam?!

“Thấy rõ ràng a. Hắn là nam! Còn nói chúng ta là một đôi nữa, coi chừng đầu chó của ngươi”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nhìn yrzTT Dạ Vũ nói.

Nhưng là lúc này, Dạ Vũ cũng không có như trong tưởng tượng của đám người kinh hô lắp bắp cái gì, mà trực tiếp hai tay che mặt khóc lên.

“... Ngươi lại thế nào?”.

“Ta… ta vậy mà… vậy mà đối với một cái nam nhân động tâm… ta… ta có phải hay không cong?”. Dạ Vũ âm thanh nghẹn ngào vang lên.

Đám người nhìn nhau, ai nấy cũng thấy trong mắt đối phương xấu hổ.

Không chỉ là ngươi, chúng ta cũng động tâm.

“Tiểu Mộng… ngươi… ngươi lại là nam?”. Phùng Nguyệt kinh hãi che miệng.

“Bá mẫu, thật xin lỗi, gặt ngươi lâu như vậy”. Sở Như Mộng cười nói.

“A… cái đó không sao. Chỉ là đáng tiếc…”. Phùng Nguyệt tiếc nuối nói.

Đẹp như vậy tại sao lại là nam đây?!

“Nói ngươi là yêu nghiệt không sai a, không chỉ là thiên phú, chỉ riêng… điểm này cũng đã cực kỳ yêu nghiệt rồi”. Mộ Thanh Tuyết chua chát nói.

Bản thân nàng đường đường là mỹ nữ lại không sánh bằng một cái nam nhân. Trên đời này bất công nhất cũng chỉ đến thế là cùng.

“Vừa rồi là thế nào? Hai người các ngươi vì cái gì liều mạng như vậy? Còn cả vừa nãy… hơn nữa ngươi bộ dáng này là…”. Long chủ nhíu mày hỏi.

“Long chủ, có một số việc ta không muốn giải thích. Ta vẫn là ta, sẽ không thay đổi”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“... Tốt a, giới trẻ các ngươi ý nghĩ ta đoán không được. Đúng, ngươi thân thể không có vấn đề chứ?”.

“Ta không sao, nghỉ ngơi vài ngày liền tốt. Mọi người hẳn là nên chuẩn bị cho cuộc đấu với Thánh địa đi. Thời gian này ta muốn bế quan vài ngày, cần từ từ thích ứng sức mạnh. Đúng, bộ dáng ta như này, hẳn là có thể xem như yêu tộc chứ? Ta xuất chiến không có vấn đề gì đi?”. Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.

“Có chút thiếu sót, nhưng vấn đề không lớn. Hẳn là được. Có ngươi, tỷ lệ thắng sẽ đề cao hơn, dù sao điều kiện kia ngươi nếu không xuất lực, thật sẽ khiến người ta không phục lắm”. Long chủ đáp.

“Vậy là tốt rồi. Cha, mẹ, trở về thôi. Ta từ từ nói cho các ngươi biết”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Tốt, đi thôi”.

“Lão đại ngươi về nghỉ ngơi cho tốt, chừng nào xuất phát ta tới nói cho ngươi”. Dạ Vũ cười vẫy tay nói.

Long chủ khẽ lắc đầu cảm thán, mới vừa nói không muốn giải thích cho mình, hiện tại lại muốn cùng cha mẹ nói. Chênh lệch này… nhưng mà rất nhanh ông ta liền để ý thấy Lam Khả Vi đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng mấy người Lạc Cảnh Thiên, ông ta liền khó hiểu hỏi.

“Khả Vi, thế nào?”.

“Sở Như Mộng nàng…không, hắn… hắn thật là nam?”. Lam Khả Vi sững sờ hỏi.

“Đúng thế, mặc dù có chút khó tin, nhưng hẳn là nam. Thật đúng là không nghĩ tới, một cái nam nhân lại là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Nói ra ai sẽ tin đây”. Long chủ cảm thán nói.

“Ta… ta giống như… động tâm”. Lam Khả Vi thấp giọng nói.

Long chủ giật nảy mình, đám người Dạ Vũ cũng ngẩn ra nhìn Lam Khả Vi.

“Ngươi… ngươi nói cái gì?”.

“Gia gia, ta giống như yêu thích Sở Như Mộng…”. Lam Khả Vi cúi đầu xấu hổ nói.

Nghĩ tới cảnh Sở Như Mộng xuất thủ đánh ra từng chiêu thức hoa mỹ, hùng vĩ cùng vẻ ngoài đẹp tới mức tận cùng. Lam Khả Vi trái tim nhỏ nhảy lên liên tục. Nàng cũng đã 18 tuổi, đương nhiên biết cảm giác này là gì.

Mặc dù trước kia nàng còn đối với Sở Như Mộng không có quá nhiều hảo cảm, nhưng là từ khi Sở Như Mộng lộ chân thân, lại thêm thực lực mạnh mẽ không kém gì nàng. Nàng động tâm.

“... Yêu thích liền đuổi theo. Ta ủng hộ ngươi. Nhưng là cẩn thận, nghe nói nha đầu… không, nghe nói tiểu tử này bên người cũng có mấy cái hồng nhan tri kỉ, nếu ngươi không tiếp thu được, ta nghĩ cũng không cần theo đuổi làm gì. Ngược lại ta cũng không phải lão cổ hủ, hắn cũng có thiên phú xứng với ngươi. Chỉ cần ngươi thích liền đi làm đi”. Long chủ sửng sốt một chút, sau đó cười nói.

“Ta vẫn cảm thấy nàng… hắn có chút quái dị. Trên thân có một loại lực hấp dẫn rất mạnh, rất khó để không khiến người khác yêu thích”. Đại trưởng lão Bách Long Sơn nói.

“... Đại trưởng lão, cái đó người ta gọi là mị lực. Ngài nếu bây giờ là 30 tuổi, nếu hắn là nữ, ngài muốn có được… hắn không?”. Dạ Vũ châm chọc nói.

Muốn!

Đại trưởng lão trong lòng nói một câu, nhưng ngoài mặt lại xụ xuống một đống, ánh mắt hung ác nhìn Dạ Vũ, nở ra nụ cười đầy tàn nhẫn.

“Ách… ta còn có việc, đi trước”. Phát hiện tình thế không đúng, Dạ Vũ liền tìm cớ chạy.

“Sư tử con, đừng chạy, cha ngươi mặc dù mất sớm, nhưng không sao, để lão phu cho ngươi biết thế nào là tình thương của cha”. Đại trưởng lão hung ác đuổi theo nói.

“Cái gì? Không nghĩ tới ngài lớn tuổi như vậy lại còn muốn làm cha ta? Ta nhất định muốn đi nói cho mẹ ta, ngài muốn tán tỉnh nàng”. Dạ Vũ lớn giọng đáp.

Phốc!

Đám người phía sau bật cười.

Quả nhiên là Sư tộc, nam nhân dưới 50 tuổi, đều là một cái thiếu niên tâm a. Thật đúng là dám nói đâu.

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.