Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 314: Ngưu Đại Lực ngu xuẩn



“Nhìn hắn thế nào cũng không giống, lão đại, ngươi sẽ không nhìn nhầm chứ? Lại nói, Ngưu Đại Lực hắn thân thể cường đại cỡ nào ngươi không phải không biết. Ngay cả ta cũng khó mà phá được phòng ngự của hắn, hắn chính là một cái vách núi khó mà xuyên thủng a”. Dạ Vũ cười nói.

“Đó mới là thứ ta lo lắng. Hắn lực phòng ngự rất mạnh, nhưng thân thể không đủ nhanh nhẹn, rất dễ trở thành bia ngắm”. Lạc Cảnh Thiên nói.

Trên võ đài, Ngưu Đại Lực cùng Đổng Dương đã bắt đầu động thủ.

Thân thể Đổng Dương nhẹ như yến, tránh thoát toàn bộ đòn công kích của Ngưu Đại Lực, tức giận, Ngưu Đại Lực vung chùy đập xuống sàn võ đài, nhưng là Đổng Dương đã nhanh chóng bay lên cao.

“Con rệp chết tiệt. Có gan đừng chạy”. Ngưu Đại Lực quát lên.

“Hắc, đầu trâu, ngươi có gan đừng đuổi”. Đổng Dương cười lạnh đáp.

“Chạy đúng không? Rất tốt”. Ngưu Đại Lực cười lạnh một tiếng, đại chùy trong tay giơ lên, hắn cả người bắt đầu xoay vòng tròn.

Đổng Dương hơi nhướng mày, không hiểu tên này đang làm cái gì. Nhưng mà rất nhanh hắn liền biến sắc. Bởi vì Ngưu Đại Lực xoay tròn tạo ra một cái lốc xoáy bay lên quấn lấy hắn.

Bị lốc xoáy quấn lấy, Đổng Dương vội vang muốn thoát ra, nhưng mà Ngưu Đại Lực không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắn, Đổng Dương phát hiện đã muộn, chỉ có thể vội vàng dùng kiếm đón đỡ.

Choang!

Đại chùy đem Đổng Dương đánh rơi xuống đất.

Ngưu Đại Lực từ trên trời rơi xuống, giống như một ngọn núi lớn. Đổng Dương vội vàng lăn lộn qua một bên tránh né. Nhưng mà hắn đánh giá thấp thể trọng Ngưu Đại Lực.

Võ đài này có thể chống cự Thánh cảnh đỉnh phong oanh kích, hiển nhiên Ngưu Đại Lực không thể phá hủy được. Mà dư ba một đòn này không có đem Đổng Dương làm bị thương, nhưng làm hắn tại chỗ bị dư ba nhấc bổng lên trên không. Ngưu Đại Lực nhân cơ hội một chùy oanh đi qua.

Phốc!

Đổng Dương bị đập một chùy phun ra máu. Nhìn qua bị thương không nặng, nhưng cũng đủ hắn đau vài ngày.

Bò dậy, Đổng Dương nhổ ra ngụm máu trong miệng, hắn nhếch miệng lên cười nói.

“Ta muốn nghiêm túc”.

Hắn cho rằng bản thân nói ra câu này vô cùng ngầu. Nhưng mà nhìn máu nơi khóe miệng của hắn, đám người nhịn không được muốn nói: ai cho ngươi lá gan?!

Đổng Dương giơ lên kiếm, ngón tay vạch qua lưỡi kiếm, máu từ tay hắn chảy ra thấm vào thanh kiếm. Thanh kiếm nhất thời đem máu tươi hấp thụ sạch sẽ, bản thân nó cũng bắt đầu sáng lên.

Lạc Cảnh Thiên ở bên dưới ánh mắt híp lại.

Hóa ra là thanh kiếm này.

Đây tuyệt đối không phải là kiếm của thế giới này. Mặc dù võ giả nơi này sử dụng binh khí rất mạnh, có thợ rèn gia cường vũ khí. Tuy rằng không hiểu rõ, nhưng bản chất kiếm cũng chỉ là kiếm. Nhưng thanh kiếm kia của Đổng Dương, hắn phẳng phất thấy được linh tính.

Rất mạnh.

Nhưng mà nói cho cùng nó cũng không sánh bằng Du Long Phiến của hắn, càng đừng nói là Vận Mệnh Chi Trượng.

Đổng Dương vung kiếm lên chém xuống. Một đạo ánh sáng bắn ra lao về phía Ngưu Đại Lực.

Ngưu Đại Lực nhướng mày, giơ chùy lên đỡ. Nhưng mà một giây sau, đạo kiếm khí kia trực tiếp xuyên thủng đại chùy của hắn, đâm thẳng vào ngực hắn, xuyên qua người.

Trọng thương.

Một kiếm này, không nghi ngờ gì đem Ngưu Đại Lực đánh trọng thương.

Nhưng… trên đời luôn có chữ nhưng.

Mặc dù hắn trọng thương, nhưng dưới sự huấn luyện ma quỷ của Lạc Cảnh Thiên, hắn rất bình tĩnh. Không giống như trước kia, động một chút liền tức giận. Vận dụng linh lực kiềm chế thương thế, Ngưu Đại Lực ném đại chùy xuống đất. Ánh mắt nhìn Đổng Dương lộ ra vẻ hung ác nói.

“Đây là vũ khí theo ta mấy chục năm. Ngươi đem nó phá hủy. Như vậy cũng đừng trách ta”.

Lạc Cảnh Thiên: …

Đám người Dạ Vũ: …

Mẹ nó, huấn luyện hai năm, mặc dù khiến hắn trưởng thành rất nhiều, nhưng hiện tại hắn mới biết, hắn sai. Đây mẹ nó là một cái lắm lời, hơn nữa còn không có đầu óc.

Bản thân trọng thương lại còn thích nói nhảm nhiều như vậy, giống như ngươi đã sắp thắng không bằng. Ngươi mẹ nó làm sao không tổ chức hôn lễ cùng cái đại chùy của ngươi luôn đi? Bản thân ngươi trọng thương không coi trọng, lại còn vì cái trùy mạnh miệng? Đây là logic gì?!

Huyết mạch kích phát, toàn thân Ngưu Đại Lực biến đổi, trở lên to lớn vô cùng. Nhìn qua hắn phải cao chí ít ba mét.

So với lần trước phải cao hơn gấp đôi.

Đổng Dương trừng lớn con mắt. Đánh không lại liền chơi biến thân? Ngươi làm sao không nói mình là người khổng lồ xanh đâu? Đương nhiên nếu hắn biết người không lồ xanh, hắn chắc chắn sẽ cho rằng Ngưu Đại Lực có huyết mạch với tên to con đó.

Rống!

Ngưu Đại Lực hét lớn một tiếng, một quyền to gấp đôi cái đầu Đổng Dương đánh tới hắn.

Đổng Dương híp mắt lại, một kiếm đâu đi qua.

Cứng đối cứng, ai sợ ai?!

Mũi kiếm đâm thẳng vào nắm đấm của Ngưu Đại Lực, nhưng mà khi chạm vào khung xương liền bị ngăn cách lại.

Ngưu Đại Lực cánh tay còn lại một quyền oanh đi ra. Đổng Dương không kịp đề phòng bị đánh bay ra ngoài. Kém chút liền rơi xuống dưới võ đài, chỉ là…

Hình ảnh kế tiếp làm mấy người Lạc Cảnh Thiên trợn mắt há mồm, bởi vì Ngưu Đại Lực không nhân cơ hội kết thúc trận đấu, mà là đưa tay rút ra thanh kiếm, ném mạnh xuống đất, sau đó nhấc lên bàn chân khủng bố của mình đạp xuống.

Nhưng bất ngờ là, thanh kiếm như có sự sống, nó đột nhiên lật mình, hướng mũi kiếm đi lên. Và thế là Ngưu Đại Lực bàn chân bị thanh kiếm xuyên thủng, mặc dù vết thương này chỉ là ngoài da, nhưng làm hắn đau nhịn không được nhảy cẫng lên.

Sau đó…

Không có sau đó.

Bởi vì Ngưu Đại Lực trong lúc ôm chân nhảy, lại nhảy xuống dưới võ đài. Đổng Dương trở thành người chiến thắng.

Thao tác này làm đám người ngẩn ra rất lâu, sau đó…

Ha ha ha.

Cả Thánh địa lẫn mấy người Lạc Cảnh Thiên đều cười lớn vô cùng.

Cái này quả thật là… nhân tài.

Cái này gọi là gì? Dùng từ nghệ thuật thì là thua trận không thua người. Nói trắng ra chính là tự mình hại mình.

Họ thật sự là bị sự ngu xuẩn của Ngưu Đại Lực đánh bại hoàn toàn.

“Ngươi… trâu. Thật, ta trước giờ không phục ai ngoài lão đại, nhưng ngươi là người thứ hai”. Dạ Vũ nhịn cười, đi tới trước mặt Ngưu Đại Lực nói.

“Lăn!”. Ngưu Đại Lực tức giận quát một tiếng, nhưng mà nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đang nhìn mình, hắn liền nhịn xuống không dám nói tục.

“Đi xuống dưỡng thương đi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Biết, lão đại”. Ngưu Đại Lực ủ rũ cúi đầu.

Những trận đầu này không quá quan trọng, nhưng chỉ có thể thua một hai trận. Bởi vì thua quá nhiều, như vậy kế quả chắc chắn sẽ bại bởi Thánh địa. Đây là điều không ai muốn thấy.

Kế tiếp, bên phía Thánh địa cùng yêu tộc tiếp tục tỷ thí. Kết quả hiển nhiên là ngang nhau. Dù sao ngoài tên ngu xuẩn Ngưu Đại Lực ra thì mấy người Dạ Vũ đều rất nhẹ nhõm đánh bại đối thủ. Đương nhiên, còn có một người khác trong Bách Long Sơn, thuộc về Sư tộc. Nhưng mà khi cùng Lạc Cảnh Điềm đối chiến người này trực tiếp nhận thua.

Dù sao với thực lực của hắn cũng đánh không lại Lạc Cảnh Điềm, lại thêm hắn cũng biết Lạc Cảnh Điềm là người nào, bản thân hắn cũng tự mình hiểu lấy, sở dĩ chọn đối thủ sức lạnh không ngang bằng cho hắn là do đám người không muốn Lạc Cảnh Điềm bị thương, tất nhiên đây là điều Lạc Cảnh Thiên muốn.

Kết quả này cũng không có gây nên bất mãn nào. Dù sao Lạc Cảnh Thiên hiện tại uy vọng đủ để sánh bằng những người như đại trưởng lão.

Nhìn thấy thời điểm Lạc Cảnh Điềm đứng trên đài, Lạc Cảnh Thiên ngẩn người ra rất lâu. Nhưng rất nhanh liền thu lại ánh mắt, bởi vì trận đấu kế tiếp chính là hắn.

Đối thủ của hắn là một tên nam tử, thực lực là Thánh cảnh sơ kỳ, nhìn qua mới vừa đột phá không lâu. Người này tên là Tần Thiên Bảo, dáng vẻ cũng bình thường, không có gì xuất chúng.

“Hắc, yêu tộc từ lúc nào có thêm nữ tử xinh đẹp như vậy, lại còn phái ra chiến đấu? Tiểu cô nương, nếu không ngươi đi theo ta? Ta đảm bảo FwKtf đem ngươi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Hàng đêm để ngươi dục tiên dục tử”. Tần Thiên Bảo vừa lên đài liền bắt đầu mở miệng trêu ghẹo, nói đầy lời nói ô ngôn uế ngữ.

Nghe vậy, đám người đại trưởng lão nhíu mày, mấy người Dạ Vũ cũng nhịn không được muốn động thủ. Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên lại chỉ giơ tay lên ngăn lại họ.

Không sai, chính là nữ tử.

Lạc Cảnh Thiên hiện tại vẫn đang nữ trang, không phải vì hắn nghiện nữ trang, mà là vì muốn che giấu bản thân. Mặc dù nói phương thức chiến đấu của hắn rất khác người, nhưng mà Trần Tuệ Dung lại không biết điều này, mà dù Lạc Cảnh Điềm có biết cũng sẽ không đem thân phận hắn lộ ra.

Cho nên hắn nữ trang, che giấu giới tính của mình để không ai biết hắn là Lạc Cảnh Thiên.

Đối mặt với lời nói của Tần Thiên Bảo, Lạc Cảnh Thiên không có đáp. Trên tay cầm Vạn Pháp Chi Thư, hắn cúi đầu đọc nội dung bên trong, không mảy may để ý tới tên kia.

Ngay khi trận đấu bắt đầu, Lạc Cảnh Thiên cũng không hề động, chỉ lẳng lặng xem sách. Mà tên kia dùng lời nói lại không gây được chú ý, cho nên hắn liền tức giận. Rút kiếm lao về phía Lạc Cảnh Thiên.

Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.