Mỗi bước như mộng như ảo, thực tế đang đi nhưng lại như nhảy múa.
Lạc Cảnh Thiên hơi nhướng mày, hắn nhận ra được loại khí tức trong thân thể Lạc Cảnh Điềm.
Vân Mộng Thiên Hương Quyết!
Loại hàn khí này…
Âm thầm gật đầu, mặc dù công pháp này không tính là đỉnh cấp, nhưng lại vô cùng phù hợp với Lạc Cảnh Điềm. Hơn nữa nhìn bộ pháp nàng thi triển, hắn cũng biết đó là gì. Công pháp mặc dù yếu một chút nhưng mà bộ pháp… thực sự là đỉnh phong.
Loại bộ pháp này có lẽ chỉ kém tứ đại ma thần mà thôi. Hơn nữa tứ đại ma thần là tự ngộ ra chiêu thức cho riêng mình, đương nhiên phải mạnh hơn.
Hàn khí làm cho người e ngại, nhưng Thiên Hương Nhiếp Hồn Vũ lại khiến người say mê. Quả thật chính là hoa hồng có gai a. Biết nắm vào sẽ đau nhưng lại không cưỡng lại được vẻ đẹp của nó.
Lạc Cảnh Thiên nhìn như say như mê.
Thật đẹp.
Lam Khả Vi chảy ra mồ hôi lạnh.
Kém một chút… kém chút nữa liền bị Lạc Cảnh Điềm quấn lấy. Vừa rồi nàng hoàn toàn bị Lạc Cảnh Điềm sử dụng bộ pháp làm lu mờ tâm trí. May mắn thoát ra kịp.
Khẽ cắn răng, nàng quyết định phải cắt đứt bộ pháp này của Lạc Cảnh Điềm, bởi vì duy trì lâu, nàng sợ rằng uy lực sẽ càng lớn.
Kiếm trong tay khẽ đảo, Lam Khả Vi vận linh lực vào kiếm, cách không chém ra một kiếm. Nhưng là Lạc Cảnh Điềm nhẹ uốn người né tránh, quả thật là cảnh đẹp ý vui. Như đứng múa trên lưỡi đao, nhìn như nguy hiểm nhưng thực tế lại không có tác dụng gì.
Nắm chặt kiếm, Lam Khả Vi hơi mím môi.
“Tam Ảnh Du Thiên”.
Lam Khả Vi hóa thành một đạo tàn ảnh, ba đạo tàn ảnh từ ba hướng lao về phía Lạc Cảnh Điềm.
Lạc Cảnh Điềm gương mặt vẫn như cũ lạnh như băng, Hàn Băng Kiếm khẽ nâng lên. Trong nháy mắt, ba đạo tàn ảnh của nàng liền hướng về phía tàn ảnh của Lam Khả Vi đánh tới.
Không chỉ dừng lại ở đó, ba đạo tàn ảnh của nàng sau khi đối kháng xong liền hợp lại đứng trên không trung. Mũi chiếm chỉ xuống, Lạc Cảnh Điềm như một ngọn giáo đang lao xuống dưới đâm về phía con mồi.
Xung quanh không khí bị tách ra, đều có chút vặn vẹo. Linh lực bao quanh cơ thể như một thác nước đổ xuống.
Cổ Nguyệt Tiên Hoàn Kiếm thức thứ nhất - Chiến Cổ Thác Nguyệt!
Lam Khả Vi giật mình, hai tay nắm chặt chuôi kiếm đặt trước người, xung quanh cơ thể nàng xuất hiện một vòng bảo hộ. Chiêu thức của Lạc Cảnh Điềm đánh xuống nhưng không có xuyên qua được tầng bảo hộ.
Ngay lúc này, Lam Khả Vi cơ thể khẽ khụy xuống, tay cầm kiếm hướng ra sau lưng, sau đó chân dùng lực lao thẳng lên. Nháy mắt liền xuất chiêu, thanh kiếm như hóa thành một con chim ứng xé gió mà lên.
“Thần Phong Vô Ảnh!”.
Lạc Cảnh Điềm hơi bất ngờ, nhưng mà trong nháy mắt liền phản ứng lại, nàng vận lực đạp không khí một cái né tránh, bàn tay hoa chưởng đánh. Ngay sau đó Hàn Băng Kiếm cũng bị nàng vận dụng, một chưởng đánh vào chuôi kiếm, một đạo chưởng lực, một đạo kiếm phách bắn về phía Lam Khả Vi.
Cổ Nguyệt Tiên Hoàn Kiếm thức thứ hai - Ấn Cổ Già Nguyệt.
Cổ Nguyệt Tiên Hoàn Kiếm thức thứ ba - Độc Cổ Táng Nguyệt
Lam Khả Vi nhất thời kinh hãi, vội vàng đưa kiếm lên đỡ, nhưng mà uy lực kia không phải nàng có thể ngăn đón. Cho nên Lam Khả Vi trong nháy mắt bị kích bay lên trời.
Nhịn xuống phun ra một ngụm máu, Lam Khả Vi ánh mắt lóe lên sự điên cuồng. Nàng dùng linh lực áp chế thương thế, kiếm đổi sang tay trái. Cơ thể phát ra uy năng vô cùng khủng bố. Mà nháy mắt đó, phía sau lưng nàng, một đạo linh lực hóa thành một con Sư Ưng.
Nàng… mở ra huyết mạch lực.
“Sư Chiến Huyền Hoàng”. Lam Khả Vi hét lớn.
Phía sau lưng nàng, con sư ưng kia lao thẳng xuống.
Lạc Cảnh Điềm thầm hô không ổn.
Thức thứ tư - Linh Cổ Kiến Nguyệt bộc phát. Linh lực hóa thành một cái mặt trăng ngăn cản trước người. Con Sư Ưng va vào, sau đó phát ra một tiếng nổ lớn. Bụi mù bay lên.
Lam Khả Vi nhíu mày, nàng không cho rằng Lạc Cảnh Điềm có thể đối cứng một chiêu đó của mình, chỉ là rất nhanh nàng liền biến sắc. Bởi vì từ trong bụi mù bay ra ba đạo kiếm khí bắn về JfB9o phía nàng. Lam Khả Vi vội né tránh, nhưng mà… chuyện kỳ lạ xuất hiện.
Ba đạo kiếm khí như được gắn định vị, đuổi theo sau lưng nàng không dứt.
Thức thứ năm - Tâm Cổ Truy Nguyệt!
“Hừ!”. Lam Khả Vi hừ lạnh một tiếng, nàng bay thẳng lên trời, giữ một khoảng cách với ba đạo kiếm khí, sau đó kiếm trong tay phát sáng, nàng khoảng không chém ra một kiếm. Cũng ba đạo kiếm khí xuất hiện đối kháng cùng kiếm khí của Lạc Cảnh Điềm.
Mà lúc này, Lạc Cảnh Điềm khóe miệng khẽ nhếch lên. Cánh tay đưa lên, khẽ xoay một cái.
Thức thứ sáu - Tình Cổ Đảo Nguyệt!
Ba đạo kiếm khí đột nhiên đảo một cái, bắn thẳng vào người Lam Khả Vi.
Phốc!
Lúc này, Lam Khả Vi đã không có cách nào né tránh, trực tiếp bị ba đạo kiếm khí xuyên qua cơ thể. May mắn là không trúng chỗ yếu hại, hoặc là nói rằng, Lạc Cảnh Điềm nương tay.
“Thua! Đáng tiếc”. Ở bên dưới, Dạ Vũ thở dài một cái.
“Còn chưa kết thúc đâu”. Lạc Cảnh Thiên khẽ cười một tiếng nói.
“Lão đại, ngươi nhìn ra cái gì sao?”.
“Lam Khả Vi còn một chiêu nữa chưa dùng, uy lực rất khủng bố. Hơn nữa, Điềm Điềm nàng cũng còn át chủ bài. Kịch hay mới ở phía sau, nếu thi triển ra, các ngươi lúc đó mới biết đáng sợ cỡ nào”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Trên võ đài, Lam Khả Vi biết Lạc Cảnh Điềm lưu thủ, cho nên lúc này nàng cũng lấy lại bình tĩnh. Mặc dù hiện tại nàng sắp thua, nhưng cảm thấy không phục lắm, cho nên nàng bình tĩnh nhìn Lạc Cảnh Điềm nhẹ giọng nói.
“Đa tạ, nhưng mà… ta còn một chiêu. Ngươi tiếp được, ta sẽ nhận thua”.
Lạc Cảnh Điềm không đáp, nhưng kiếm trong tay khẽ nâng lên cũng đủ biết đáp án của nàng.
Hít sâu một hơi, Lam Khả Vi hơi nhắm mắt lại, xung quanh cơ thể nàng phát ra khí tức so với trước đó mạnh gấp đôi. Phía sau lưng nàng, một cái hình chiêu đầu sư tư xuất hiện, nó rống to lên, đám người bên dưới vô thức che tai lại.
“Đây… đây là… nàng… huyết mạch của nàng… lại đã đạt tới mức này!!!”. Đại trưởng lão trừng lớn con mắt, kích động vô cùng.
Điều này đại biểu cho việc huyết mạch của Lam Khả Vi lúc này đã đạt tới trạng thái viên mãn.
Bao nhiêu năm? Yêu tộc xuất hiện hơn 2000 năm, nhưng trong suốt chiều dài lịch sử, chưa từng xuất hiện việc này. Điều này chỉ nằm trong giả thuyết, ngay cả tiên tổ yêu tộc huyết mạch cũng chỉ mới tiếp cận mức độ này.
Mà hiện tại, Lam Khả Vi lại khiến cho huyết mạch đột phá cực hạn, bước vào hoàn mỹ.
Thử hỏi có yêu tộc nào mà không kích động?!
Lạc Cảnh Điềm hơi kinh ngạc một chút, nhưng ngay sau đó, bàn tay nàng đưa ra một bên, từ trên tay phát ra hàn khí cường đại tới mức đáng sợ. Toàn bộ võ đài đều bị đóng băng, những người bên ngoài cũng cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương kia.
Mấy người đại trưởng lão kinh hãi không thôi.
“Ta… con mẹ nó, yêu quái sao? Làm sao khủng bố như vậy?!”. Dạ Vũ run cầm cập nói.
Hàn khí trực tiếp xuyên thấu qua trận pháp ảnh hưởng tới bên ngoài. Loại uy lực này… ông trời ơi!
Cái này sao có thể?!
“Đã tu luyện tới mức này rồi sao?”. Lạc Cảnh Thiên khẽ lẩm bẩm.
Băng Chi Lĩnh Vực!
Lạc Cảnh Điềm lại bước vào Vực cảnh giới tối cường. Loại thiên phú này…
Vân Phong Tinh Hà - Uyển Đế Sinh Hoa - Sư Chiến Cửu Thiên - Kinh Thiên Nhất Kiếm!
Lam Khả Vi trong đầu hiện lên một đạo hình ảnh cùng một câu nói, nàng bản năng nắm chặt thanh kiếm trong tay, khí tức càng lúc càng cường đại. Mà Lạc Cảnh Điềm thì giống như đang tụ lực xuất một kích toàn lực.
Rống!
“Sư Nộ Cửu Thiên!”.
Lạc Cảnh Điềm nhìn thấy Lam Khả Vi lao xuống, khí thế thôn thiên. Nàng bình tĩnh nâng lên kiếm, chân đạp một cái như tên bắn ra. Kiếm khí phát ra vô cùng kinh khủng, thân kiếm phát sáng tới mức người khác nhìn vào cũng không thể nhìn ra hình dạng thật của nó.
“Bách! Cổ! Phá! Nguyệt!”.
Oanh!
Trên không trung, một vụ nổ kinh thiên vang lên, ngay cả trận pháp cũng bị rung chuyển một cái. Mặc dù còn chưa tổn thương được trận pháp, nhưng uy lực này cũng quá đáng sợ.
Kết quả cuối cùng, Lam Khả Vi nằm trên đất, mà Lạc Cảnh Điềm thì bị thương nặng, nhưng vẫn đứng đó.
“Ta… thua không oan”. Lam Khả Vi mệt mỏi nói, sau đó liền ngất đi.
Trước khi bất tỉnh, nàng chỉ nhớ được một kiếm kia của Lạc Cảnh Điềm trực tiếp đem nàng đánh tan. Thậm chí khí kiếm của Lạc Cảnh Điềm đã sắp đâm xuyên cơ thể nàng thì đột nhiên thu kiếm lại, cũng chính vì vậy mà bản thân Lạc Cảnh Điềm mới bị thương nặng.
Lam Khả Vi thua không oan.
Có thể chưởng khống chiêu thức tới mức độ thu phát tự nhiên như này, thậm chí còn vì không muốn giết mình mà tự làm bản thân bị thương. Nàng… chịu phục.