Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 319: Quyết tâm



Vừa mới gần 4 giờ sáng, Lạc Cảnh Thiên liền cảm nhận thấy một tia bất an, nhưng mà lại không hiểu nó từ đâu ra. Hắn chưa từng hoài nghi cảm giác của mình, nhất định có điều gì đó sắp xảy ra.

“Lão đại, thế nào? Mặt ngươi làm gì ngưng trọng như vậy?”. Cung Bắc Hải vốn ngủ không được, vừa đi ra ngoài liền thấy được Lạc Cảnh Thiên đang ngồi bên đống lửa trầm tư suy nghĩ.

“Ta cảm giác có chút bất an, chỉ là… ta không rõ ràng cảm giác này tới từ đâu”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

“Ha ha, lão đại, ngươi là lo lắng quá mức thôi, làm gì có chuyện xảy ra chứ”. Cung Bắc Hải cười nói.

“Không, ta thật có cảm giác không ổn. Sở Như Mộng đâu? Kêu hắn ra một chút, ta cần chuẩn bị chắc chắn, loại cảm giác này quá mức mãnh liệt”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Lão đại, ngươi đùa thật?”.

“Đùa em gái ngươi, mau kêu hắn ra đây”.

Rất nhanh, Sở Như Mộng liền đi ra.

Vốn dĩ con hàng này tính trốn đi, nhưng mà lại không biết đường nào trở về, đành phải thành thật trở lại.

“Ngươi sẽ không phải thù dai như thế đi? Cần thiết không?”. Sở Như Mộng bất mãn nói.

“Đưa tay ra”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

“Làm gì?”. Sở Như Mộng ngẩn ra khó hiểu hỏi nhưng vẫn phối hợp hắn.

Lạc Cảnh Thiên lấy ra một cái chủy thủ, đâm vào đầu ngón tay Sở Như Mộng một cái.

“Ngươi…”. Sở Như Mộng vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Cảnh Thiên hắn liền nuốt xuống.

Có chuyện!

Đây là ý nghĩ lúc này trong đầu hắn.

Lạc Cảnh Thiên dùng ma lực đem giọt máu đó nâng lên, tay đưa lên vẽ một đạo ma văn, sau đó từng tia ma lực truyền vào trong giọt máu. Rất nhanh, giọt máu liền hóa thành một con chim nhỏ. Lạc Cảnh Thiên tại bên tai nó thì thầm gì đó, sau đó tung nó lên. Con chim nắm giữ tốc độ cực kỳ khủng bố, thậm chí ngay cả không gian cũng bị xé rách.

“Có chuyện lớn?!”. Sở Như Mộng giật mình hỏi.

“Không chắc, nhưng chuẩn bị trước vẫn hơn”.

“Máu của ta có tác dụng đặc biệt?”.

“Không phải, ta không muốn dùng máu của mình”.

Nghe vậy, Sở Như Mộng hận đến nghiến răng. Hắn tuyệt đối đang trả thù.

Mặc dù tức giận nhưng Sở Như Mộng vẫn không có nói thêm, chỉ lấy ra một cái quả cầu nhỏ, đem linh lực truyền vào.

“Hai người các ngươi… đang làm cái gì?”. Cung Bắc Hải không biết hai người đang làm gì, thậm chí cũng không nghe hiểu hai người nói tới cái gì. Chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết tâm hữu linh tê?!

“Truyền tin”. Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đồng thời nói.

“Không phải, các ngươi sẽ không cho rằng thật sự có chuyện xảy ra chứ?”. Cung Bắc Hải sửng sốt hỏi.

“Ngươi không hiểu”. Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên đồng thanh lắc đầu nói.

Cung Bắc Hải: …

Nếu không phải biết Sở Như Mộng là nam, hắn tuyệt đối cho rằng hai người này là tình nhân. Loại ăn ý này cũng quá trùng hợp chứ?!



Hôm sau, Thất Thải Sơn chi đỉnh.

Hôm nay chính là ngày quyết đấu cuối cùng. Võ đài rất lớn, đủ để dung nhập hơn trăm người, chỉ có mấy chục người, hoàn toàn thừa sức. Cả hai bên phân chia theo hai hướng, mặc dù nói là đại loạn đấu, nhưng thực tế ai sẽ đi công kích bên mình chứ?.

“10 người cuối cùng còn đứng, bên nào nhiều hơn bên đó thắng”. Đại trưởng lão âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Hắc hắc, Lam Khả Vi đâu? Không có nha đầu đó, các ngươi cho rằng mình thắng được sao?”. Tô Kiệt cười nói.

“Có lẽ bị đánh trọng thương đi, chậc chậc, chiến thắng này có chút không có ý nghĩa a”. Tôn Quân Hàn cũng lên tiếng.

“Xem ra các ngươi là muốn từ bỏ”. Thiên Nhất Tiếu cười nói.

“Bắt đầu được chưa? Nói nhảm nhiều như vậy cẩn thận bị đánh mặt”.

“Tốt, bắt đầu đi”. Trần Tuệ Dung đáp.

Đám người hai bên leo lên võ đài, sau khi nghe được lệnh, đám người liền bắt đầu động thủ. Chỉ có Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm là không có hành động, vẫn đứng yên tại chỗ.

Hai người họ giống như là hai vị thống soái đang chỉ huy tam quân, dù bên người chiến đấu có kịch liệt tới đâu vẫn đứng bình chân như vại.

Lạc Cảnh Điềm thấy Lạc Cảnh Thiên không có động thủ, nàng hơi nhíu mày lại. Nhưng thời gian không cho phép nàng suy nghĩ quá nhiều, bởi vì hiện tại Thánh địa đã lâm vào thế yếu. dl215 Nếu tiếp tục kéo dài, nàng chắc chắn phải thua.

Ngay sau đó, Lạc Cảnh Điềm đột nhiên lấy ra một chiếc cổ cầm, toàn thân bằng băng, vừa nhìn thấy cây cổ cầm kia, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt liền co rút lại.

Tương Âm Huyền Băng Cầm!

Chí bảo do tộc người lùn đúc tạo, mặc dù so ra kém bảo vật như Vận Mệnh Chi Trượng, nhưng tuyệt đối có thể xếp vào hàng ngũ đỉnh cấp vũ trụ. Đây tuyệt đối là một món thần khí có thể chống đối lạo bất kỳ đối thủ nào.

Bản thân Băng Cầm ẩn dấu băng quy tắc. Có thể khiến cho người nắm giữ nó có thể bộc phát ra lực lượng cực kỳ cường đại.

Lạc Cảnh Điềm cứ thế ngồi xuống võ đài, sau đó...

Tưng!

Tiếng đàn vang lên, đám người Dạ Vũ đang chiến đấu bỗng nhiên cảm nhận được một tia hoảng sợ, sau đó tất cả đều bị lâm vào một vòng xoáy vô hình. Cả đám đều quỳ trên mặt đất ôm đầu.

Đây là Tương Âm Băng Vân Phổ!

Động Đình Yên Vũ!

Hắn quá quen thuộc với loại âm thanh này, ác niệm từng ăn quả đắng với nó. Hắn dung hợp ký ức với ác niệm, đối với thứ này làm sao có thể không nhận ra?!

Lạc Cảnh Thiên gương mặt âm trầm. Cũng không phải hắn sợ thua, mà là vì Băng Cầm cũng không phải Lạc Cảnh Điềm hiện tại có thể điều động. Cưỡng ép sử dụng chỉ có thể khiến nàng bị thương.

Đột nhiên hắn đối với Thượng Cổ Chi Linh dâng lên nộ khí.

Xoát.

Lạc Cảnh Thiên tay đưa ra, một cây sáo xuất hiện trong tay hắn, sau đó hắn đưa lên bắt đầu thổi.

Bất Hủ Chương Nhạc – Táng Mộ Khúc!

Vốn dĩ bên phía Thánh địa thấy Lạc Cảnh Điềm đánh đàn, yêu tộc đột nhiên ôm đầu kêu gào, họ định tiến lên nhân cơ hội đánh gục chúng, nhưng mà đột nhiên tiếng sáo truyền vào tai họ, cả đám nội tâm dâng lên sợ hãi, không có ai dám nhịch một bước.

Lạc Cảnh Điềm cũng cảm nhận được sự cường đại thông qua âm thanh, nàng có chút kinh ngạc nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên.

Nữ nhân này rốt cuộc là ai?!

Khẽ nhíu mày, nàng bàn tay tăng lên tiết tấu, sau đó kít một tiếng, âm thanh cổ cầm bắt đầu biến chuyển.

Thiên Quang Vân Ảnh!

Âm thanh vang lên trực kích tâm linh của đám người, toàn bộ cảm xúc mặt trái của họ đều bị âm thanh này làm lộ ra, không có người chạy khỏi. Thậm chí phía bên ngoài, cả người của Thánh địa lẫn yêu tộc đều bị ảnh hưởng.

Mặc dù có trận pháp làm suy yếu, nhưng vẫn không ngăn được sự khủng bố của nó.

“Nha đầu này thật khủng bố!”. Đại trưởng lão hít vào một ngụm khí lạnh lẩm bẩm nói.

Ông ta chưa từng nghĩ tới âm thanh lại có thể sử dung làm công kích, càng không nghĩ tới lại đáng sợ như vậy.

Lạc Cảnh Thiên nheo mày, tiết tấu cũng biến đổi.

Bất Hủ Chương Nhạc - Trấn Hồn Khúc.

Trấn Hồn Khúc không chỉ tịnh hoá linh hồn, mà còn có thể an ủi tâm linh.

Đám người tâm tính dần bình ổn, Lạc Cảnh Điềm gương mặt hiện vẻ khó coi. Nàng bàn tay gảy đàn càng lúc càng nhanh.

Thủy Tiếp Thiên Ngưng!

Lần này nàng dùng toàn lực, một đạo linh lực bay ra hoá thành một dòng suối nhỏ lơ lửng trên không trung, bay qua bay lại bao vây lấy đám người yêu tộc. Ngay sau đó...

Tách!

Toàn bộ không gian bắt đầu kết băng. Đám người Dạ Vũ có thể cảm nhận được hàn khí xâm nhập cơ thể. Dạ Vũ lúc này cũng hiểu được câu nói trước đó của Lạc Cảnh Thiên, cái này... thật đáng sợ.

Họ ngày cả phản kháng cũng không làm được.

Lạc Cảnh Thiên sắc mặt khó coi. Bởi vì hắn nhìn ra Lạc Cảnh Điềm đã bắt đầu có dấu hiệu suy yếu. Hắn không muốn nàng phải bị cây cổ cầm kia làm bị thương, thế là hắn quyết định muốn phóng đại chiêu.

Bất Hủ Chương Nhạc – Thống Khổ Thiên Khúc!

Rống!

Ma lực ngưng tụ, phẳng phất như có một bóng đen quái vật xuất hiện trên không trung, nó như là viễn cổ ma thần, tản ra uy năng vô cùng khủng bố, đứng tại vị trí cao tuyệt đối nhìn xuống chúng sinh tự diệt.

Lạc Cảnh Điềm nhất thời kinh hãi, bởi vì nàng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp đang lao qua, đem toàn bộ âm thanh nàng tạo ra nghiền thành phấn vụn.

Vô tận tuyệt vọng cùng thống khổ dâng lên trong lòng những người nghe thấy. Thậm chí ngay cả mấy người đại trưởng lão đều sợ hãi lùi lại một bước.

Họ không bao giờ nghĩ tới, vẻn vẹn chỉ là một cái âm điệu lại khiến họ chùn bước. Trên đời này làm sao có loại âm thanh đáng sợ như vậy?!

Mà Lạc Cảnh Điềm lúc này hai tay run rẩy, nàng rất muốn phản kháng, nhưng mà nàng lại không có cách nào thoát khỏi loại âm điệu khủng bố vừa rồi.

Nó đem kiêu ngoạ của nàng đánh nát, đem hi vọng của nàng diệt tuyệt, đem mọi nỗ lực của nàng biến về số không.

Nhìn Lạc Cảnh Điềm vẻ mặt thất lạc, Lạc Cảnh Thiên nội tâm áy náy, nhưng hắn buộc phải thắng. Chỉ có thắng mới có thể đem nàng cứu ra.

Sau đó, một đoạn nhạc âm vang lên, đám người Dạ Vũ lúc này cũng trở lại bình thường. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, họ sinh ra một chút e ngại cùng sợ hãi, nhưng sau đó lại dâng lên niềm vui vô tận.

“Lão đại, ngươi quá đỉnh!”. Dạ Vũ kích động nói.

Hắn chẳng những không bị âm thanh khủng bố ảnh hưởng, ngược lại càng thêm phấn khích, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên tràn đầy sùng bái.

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.