Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 339: Thực lực của ngài… rốt cuộc là ở cấp độ nào?



Nhìn thấy cảnh phía sau, Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc tới ngây người. Bởi vì đây là một tòa… thiên không thành. Nó lơ lửng giữa vực sâu rộng lớn, trên không rất nhiều phương tiện di chuyển bằng máy móc, mặt trời trên cao chiêu xuống cả tòa thiên không thành tạo lên cảm giác vô cùng hùng vĩ.

“Đây đều là luyện kim thuật tạo ra?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc nói.

“Không sai, đây là do toàn bộ luyện kim thuật sĩ của Đông Long Thanh Nguyệt Thành cùng toàn bộ người dân dùng 20 năm để tạo ra. Thế nào? Rất hùng vĩ chứ?”. Long Nhã cười nói.

“Mặc dù người chế tạo cổng vào vô cùng ngu xuẩn, nhưng mà những người tạo ra tòa thành thị này rất đáng kính nể”. Lạc Cảnh Thiên gật đầu nói.

“Khẩu khí thật lớn!”.

Ngay lúc này, một âm thanh già nua vang lên.

“A! Long gia gia!”. Long Nhã giật mình, sau đó vui vẻ chạy tới cười nói.

“Tiểu Nhã, người này là ai?”. Lão giả kia hỏi.

“Long gia gia, người này là từ bên ngoài tới. Hắn gọi Lạc Cảnh Thiên”. Long Nhã đáp.

“Hừ! Tuổi không lớn, khẩu khí lại không nhỏ. Tiểu tử, ngươi biết để chế tạo ra cánh cổng đó chúng ta tốn bao nhiêu tâm huyết không?”.

“Ta không biết, cũng không quan tâm. Nhưng đó là một thứ sản phẩm bị đào thải, đây là sự thật”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Ha ha, xem ra ngươi cũng hiểu luyện kim thuật, nếu không ngươi chỉ giáo cho ta biết xem làm thế nào mới có thể không bị đào thải?”. Lão giả cười lớn nói, nhưng mà hàm ý châm chọc lại rất nhiều.

“Trước tiên ta muốn đính chính một chút, ta hiểu luyện kim thuật, nhưng ta sẽ không chế tạo luyện kim vật phẩm. Ta nói nó là sản phẩm bị đào thải là đứng ở vị trí người quan sát, nếu như ta muốn cưỡng ép phá hủy, chỉ cần một đảo ngược lại vòng xoáy, hai thứ chạm vào nhau sẽ cưỡng ép phá hủy thông đạo. Luyện kim thuật là theo đuổi đồng giá trao đổi, không thể cưỡng ép phá hủy định luật tự nhiên, người không hiểu có lẽ không làm được, nhưng ta chỉ cần dùng một phút liền có thể hủy”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Hủy đi? Chưa nói tới ngươi nói đúng hay không, chỉ với thực lực của ngươi cũng có thể làm được? Cổng vào chúng ta đã trải qua mấy trăm lần tu bổ, có thể chống chọi lại cả ma vật cấp bẩy công kích, ngươi hủy một cái cho ta nhìn một chút?”. Lão giả cười lạnh nói.

“Long gia gia…”. Long Nhã níu tay áo ông ta, nàng sợ hai người sẽ xảy ra xung đột.

“Như vậy phải trở lại cái hồ kia, rất phiền phức. Hơn nữa mục đích của ta là tiến vào chỗ sâu của cấm khu ma vật, cho nên ta cũng không muốn hủy nó”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Ha ha, đừng ngụy biện cho sự vô năng của mình, kết tinh trí tuệ suốt mấy trăm năm của chúng ta không phải một câu nói của ngươi liền có thể phủ định”.

Lạc Cảnh Thiên nhìn trước mặt có một con thuyền bay tới, hắn khẽ nhếch miệng, bàn tay đưa ra, một đạo ma lực bắn ra chạm vào con thuyền, trong nháy mắt, con thuyền bị chia năm xẻ bảy, nhưng điều thần kỳ là người trên thuyền không có bất kỳ người nào bị thương, chỉ là gương mặt sợ hãi của họ chứng minh đây là sự thật mà không phải ảo giác.

“Nếu như ta muốn, hủy đi cánh cổng đó cùng hủy đi con thuyền này đơn giản giống như uống nước. Sở dĩ cùng ngươi nói nhiều như vậy là vì ngươi không có vì lời nói của ta mà động thủ, tính nhẫn nại cùng sự bao dung này làm ta rất kinh ngạc. Nhưng mà đừng tiếp tục khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta”.

Lão giả kia cùng Long Nhã trừng lớn con mắt, ánh mắt như muốn rớt ra ngoài. Mắt chữ A mồm chữ O. Hình ảnh trước mắt phá vỡ mọi sự hiểu biết của họ. Con thuyền này mặc dù không chịu đựng được công kích của ma vật 8EPNf cấp bốn trở lên, nhưng mà… cái này làm sao có thể? Hắn làm sao có thể phân tách ra từng bộ phận, hơn nữa còn không gây hại cho người bên trong? Hắn làm sao khống chế nó không rơi xuống?!

“Ngươi… ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?!”. Lão giả kinh hãi nhìn Lạc Cảnh Thiên.

Lạc Cảnh Thiên không có trả lời, mà chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta.

Lão giả giật mình, sau đó mới nói.

“Là ta thất lễ, mời”.

Lão giả ra hiệu cho chiếc thuyền tới gần, sau đó bày ra tư thế mời.

Lạc Cảnh Thiên cười cười đi lên thuyền, Long Nhã lúc này cũng tỉnh hồn, vội vang đi theo sau.

Lúc này, bất kể là lão giả kia hay là Long Nhã đều biết, Lạc Cảnh Thiên không phải người bình thường. Chỉ với một chiêu này, họ cả đời cũng làm không được. Đây tuyệt đối là một vị cường giả, thậm chí là cường giả cấp bảy.

Đứng trên thuyền nhì xung quanh, Lạc Cảnh Thiên có chút cảm thán. Mặc dù những thứ này đối với bất kỳ một tên pháp sư nào… ngoại trừ hắn, dù sao hắn cũng không biết chế tạo luyện kim vật phẩm, những thứ này cũng không khó chế tạo ra, nhưng mà nhìn kỹ lại, toàn bộ kiến trúc trên không ở đây được chế tạo một cách vô cùng tinh tế.

Bất kể là đường đi, vị trí hay khoảng cách đều đạt trạng thái hoàn mỹ, hắn thậm chí có thể nhìn ra được, nếu như có cường địch tấn công, toàn bộ nơi này sẽ hợp nhất thành một cái pháo đài kiến cố. Hơn nữa năng lượng duy trì để tòa thành lơ lửng được ẩn dấu rất kỹ.

Nếu như so sánh nơi này cùng cái cổng vào, thật sự là như một cái hàng hóa mỹ nghệ cùng viên đá nhặt bên đường. Khác biệt một trời một vực.

“Đại nhân, mời dùng trà”. Bên ngoài, một tên người hầu đi tới bưng trên tay khay trà nói.

“Để xuống đó rồi ra ngoài”. Lão giả lạnh nhạt nói.

Người hầu gật đầu sau đó để xuống khay trà liền đi ra ngoài.

“Ngươi… ngươi rốt cuộc… ngươi rốt cuộc là ai? Tới nơi này có mục đích gì?”. Long Nhã lúc này cố lấy dũng khí hỏi.

Lão giả kia ở bên lạnh âm thầm lau mồ hôi, nha đầu này điên rồi? Lại dám xưng hô như thế với vị cường giả này?!

“Ta chỉ là người qua đường, cùng các ngươi không có bất kỳ xung đột gì. Hơn nữa là ngươi kêu ta đi theo ngươi, cũng không phải ta muốn tới”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.

Long Nhã cúi đầu mím môi không nói, nàng nghe ra được Lạc Cảnh Thiên không muốn nói. Nhất thời nàng có chút ủy khuất, nàng đường đường là đại mỹ nữ, vậy mà bị không để ý như vậy.

“Vậy mục đích của ngươi tiến vào cấm khu ma vật chỗ sâu là muốn làm gì?”. Long Nhã một lát sau lại lên tiếng.

Lão giả kia bị dọa cho chân có chút run lên, nha đầu này…

“... Muốn biết?”. Lạc Cảnh Thiên trầm ngâm một lúc, sau đó nhìn qua nàng hỏi.

“Ừm…”. Long Nhã hơi chút vui mừng, nhẹ gật đầu đáp.

“Ta muốn tìm đường rời khỏi Phong Linh Đại Lục”.

Long Nhã cùng lão giả kia trừng lớn con mắt.

“Rời… rời khỏi Phong Linh Đại Lục? Ngươi là nghiêm túc?”. Long Nhã kinh hãi hỏi.

“Không thể sao?”.

“Ta không biết ngươi nói thật hay giả, nhưng mà mấy trăm năm qua, chưa từng có ai có thể rời khỏi đây. Vây xung quanh Thiên Linh Đại Lục là những cấm khu không cách nào vượt qua, năm xưa thậm chí có một vị tiền bối bước vào cấp bảy, thậm chí gần như là đạt tới cấp tám chiến sĩ muốn nếm thử vượt qua, nhưng mà khi tiếp xúc cùng phạm vi cấm khu, một giây sau đều bị nghiền thành bột phấn”.

“Đây đều có điển tịch ghi chép tỉ mỉ, mấy trăm năm qua có không ít người lợi dụng mọi loại thủ đoạn, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không có cách nào đi ra”. Long Nhã nói.

“Ba cấm khu khác ta đã biết, nhưng mà nói tới nơi này, cấm khu nơi này là cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.

“Là một cái hắc động, nó nằm tại chỗ sâu nhất trong cấm khu, chặn lại con đường ra duy nhất. Bất kỳ thứ gì tiếp xúc với nó trong phạm vi trăm mét, chỉ cần là sinh vật sống đều sẽ bị lực hút xé thành trăm mảnh”. Long Nhã đáp.

“Có phải là một cái hắc động, nó không tác dụng gì với thực vật xung quanh, xoay quanh nó là những cơn gió mạnh?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ngươi biết?”.

“Đó là vòng xoáy thời không, nó cũng không có nguy hiểm như ngươi nói, chỉ cần làm đầy đủ biện pháp phòng vệ liền có thể đi qua. Chỉ có điều thứ đó cũng không phải đường ra, mà là một loại đảo chiều không gian, ngươi đi vào sẽ xuất hiện lại trong phạm vi nhất định được bố trí sẵn từ trước”. Lạc Cảnh Thiên cau mày nói.

Nếu là vòng xoáy thời không, thật đúng là có chút phiền phức. Với thực lực hắn hiện tại muốn đem nó ngừng lại hoặc phá hủy thật đúng là làm không được. Trừ khi hắn bước vào Thánh Ma Đạo Sư tầng thứ ba. Nếu không đừng nghĩ làm được.

“Cái đó… vị… đại nhân này. Có thể hỏi ngài một vấn đề được không?”. Lão giả họ Long lên tiếng.

“... Ngươi nói”.

“Thực lực của ngài… rốt cuộc là ở cấp độ nào?”.

Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.