“Bởi vì ta muốn là mạng của hắn, ngươi làm chủ được sao?”.
“Ngươi… nói cái gì?”. Cổ Sâm nhất thời ngẩn ra, sau đó khó tin hỏi.
“Ta muốn mạng của Cổ Quân cùng quản gia Cổ gia. Nghe rõ sao?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
“Ha ha, đây là lời nói buồn cười nhất ta từng nghe. Chỉ bằng ngươi?”. Cổ Sâm phá lên cười.
“Nếu không đây?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
“Ta thừa nhận ta nhìn không thấu thực lực của ngươi, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là chiến sĩ hoặc thuật sĩ cấp sáu. Muốn giết cháu ta? Ngươi cho rằng mình là ai? Cố Y Phong cùng Long Thiên Tường hợp lại cũng chưa chắc làm được, chỉ bằng ngươi?”. Cổ Sâm cười lạnh nói.
“Tiểu huynh đệ, Cổ Quân đắc tội ngươi?”. Cổ Minh lúc này lên tiếng.
“Cũng không có gì, người của hắn đánh con gái ta, còn muốn bắt nàng bán làm kỹ nữ. Ngươi nói có thù hay không?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Cổ Minh ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Lạc Tuyết Giai đang sợ hãi rụt rè núp sau lưng Lạc Cảnh Thiên, ông ta nhất thời sắc mặt trầm xuống.
Ông ta cũng biết chuyện của Cổ Quân, nhưng mà cũng không quá để ý, ông ta nghĩ Cổ Quân hẳn nên biết làm cái gì. Nhưng không nghĩ tới lại trêu chọc tới cường giả, hiện tại trực tiếp bị đánh tới cửa.
Nếu chuyện này đổi lại là người khác thì không sao, nhưng hiện tại người bị hại lại là con gái của một tên cường giả cấp sáu, hơn nữa nhìn đối phương thần thái, xem ra là không muốn buông tha.
Nếu như thật xảy ra xung đột ông ta cũng không sợ, ông ta lo lắng là nếu đánh nhau sẽ dẫn tới nhiều mặt khác, chuyện này cũng sẽ bộc lộ ra cho dân chúng nhìn, đến lúc đó danh tiếng của Cổ gia sẽ triệt để bị hủy.
Đây mới là điều ông ta lo lắng nhất.
“Tiểu huynh đệ, hay là thế này, con gái ngươi cũng không bị gì, Cổ gia ta đền bù tiền cho ngươi như thế nào? Muốn bao nhiêu ngươi cứ việc nói”. Cổ Minh cười nói, nhưng mà bàn tay sau lưng lại ra ám hiệu cho đám người.
Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu, sau đó quay người lại ngồi xổm xuống xoa đầu Lạc Tuyết Giai nói.
“Tiểu Giai, nhắm mắt lại, đứng yên tại chỗ, nghe thấy cái gì cũng không nên mở mắt, được chứ?”.
“Cha, ngươi muốn bỏ ta lại sao?”. Lạc Tuyết Giai gấp gáp hỏi.
“Không phải, chỉ là cha muốn đánh bọn họ, cảnh tượng rất bạo lực, tiếu Giai nhìn thấy sẽ gặp ác mộng, cho nên cần phải nhắm mắt lại. Tin tưởng cha, được không?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.
“Tốt, tiểu Giai tin cha”. Lạc Tuyết Giai âm thanh có chút không chắc chắn nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Lạc Cảnh Thiên nở nụ cười, ma lực rơi xuống dưới chân tiểu Giai tạo ra một cái ma pháp trận vô hình đem nàng bảo vệ. Sau đó hắn đứng dậy quay lại nhìn đám người Cổ Minh. Âm thanh lạnh lẽo vang lên.
“Một chút tiểu động tác của ngươi cũng không cần che lấp, ta vốn dĩ chỉ muốn tìm chủ mưu tính sổ, đã các ngươi không hiểu tốt xấu, như vậy Cổ gia cũng không cần tồn tại nữa”.
“Ha ha, khẩu khí thật ngông cuồng. Đem hắn bắt lại cho ta”. Cổ Sâm quát lên.
Nhất thời, đám người toàn bộ lao về phía Lạc Cảnh Thiên, mà phía sau cũng đột nhiên xuất hiện rất nhiều người đem đường lui của hắn chặn lại.
Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người lao tới càng lúc càng gần, hắn đứng tại chỗ, bàn tay đưa lên, ngón tay trỏ giơ lên, nhất thời, đám người xung quanh đột ngột như IIG8Rb bị thứ gì đó cố định lại đứng yên tại chỗ. Một giây sau, cả đám người cơ thể bất chợt nổ tung.
Thấy cảnh này, Cổ Minh cùng Cổ Sâm ánh mắt co rụt lại.
“Cẩn thận, hắn là thuật sĩ, mau mang lên bảo hộ ngăn cách nguyên tố”. Cổ Minh quát lớn.
Cổ Sâm rút ra trọng kiếm sau lưng, nhảy vọt lên không trung, trọng kiếm từ trên trời chém xuống. Lạc Cảnh Thiên nghiêng người né tránh, trọng kiếm chém xuống dưới chân hắn. Mà Cổ Sâm thấy một chiêu thất bại cũng không có nhụt trí, ngược lại là rất vui vẻ.
Thuật sĩ cũng dám để chiến sĩ cận thận, ngươi là muốn chết!
Ông ta nầng kiếm lên đâm thẳng về phía Lạc Cảnh Thiên. Chỉ là mũi kiếm sắp đâm vào người Lạc Cảnh Thiên thì hắn đột nhiên đưa bàn tay lên, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi kiếm.
Cảnh tượng này làm Cổ Sâm đột nhiên nổi lên sợ hãi. Chiến sĩ lực lượng khủng bố thế nào ai cũng hiểu, đặc biệt là chiến sĩ cấp sáu như ông ta, thuật sĩ cùng cấp bị cận chiến đơn giản sẽ biến thành ba ba trong hũ.
Nhưng mà nhìn Lạc Cảnh Thiên nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi kiếm của ông ta, lực lượng kinh khủng khiến ông ta không cách nào rút lại kiếm được. Hiện tại ông ta xem như hiểu rõ, Lạc Cảnh Thiên cũng không phải là thuật sĩ bình thường, càng là chiến sĩ ngang cấp với ông ta.
Chiến đấu mỗi giây đều có thể biến hóa kinh người, Cổ Minh không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Lạc Cảnh Thiên, cầm trong tay một cái cự phủ, ông ta không chút do dự bổ xuống đầu Lạc Cảnh Thiên.
Nhưng ông ta ngay cả góc áo của Lạc Cảnh Thiên cũng không chạm vào được, bởi vì khi cự phủ bổ xuống, Lạc Cảnh Thiên đã xuất hiện sau lưng ông ta, một cước đạp bay ông ta va vào Cổ Sâm. Cả hai người ngã trên mặt đất, sau đó vội vã bò dậy.
“Tiểu Giai, không được nhìn lén”. Lạc Cảnh Thiên cau mày lên tiếng.
Lạc Tuyết Giai vốn muốn nhìn lén xem chuyện gì xảy ra, nhưng khi nghe thấy âm thanh của Lạc Cảnh Thiên, nàng sợ hãi vội nhắm chặt mắt lại.
Lúc này người của Cổ gia cũng đã tập hợp đầy đủ, nhưng không có ai dám xen vào cuộc chiến của ba người.
“Ỷ vào lực lượng sao? Không biết hai người các ngươi chịu nổi không”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, bàn tay hắn ma lực phát ra hình thành một cây búa cực kỳ lớn, dài phải tới mười mấy mét.
Oanh!
Lạc Cảnh Thiên một tay nâng lên cây búa đập xuống, Cổ Minh cùng Cổ Sâm không kịp né tránh chỉ có thể nâng vũ khí lên đón đỡ, nhưng mà hai người ông ta lại coi thường lực lượng của Lạc Cảnh Thiên.
Vẻn vẹn một búa liền đem vũ khí của hai người oanh nát, mà hai người cũng bị đập trọng thượng.
“Ông nội!”.
Lúc này, một âm thanh non nớt vang lên, liền thấy một tiểu nha đầu đột nhiên lao khỏi đám người chạy tới.
“Hân Hân!”.
Phía sau đám người kêu lên, nhưng không ai dám đi tới.
“Đừng qua đây!”. Cổ Minh quát lên, đáng tiếc tiểu nha đầu kia cũng không nghe, chỉ vội vàng chạy tới.
“Đừng! Đừng! Cầu ngươi, đừng hại nàng!”. Cổ Minh gương mặt kinh hãi, dù bị trọng thương cũng cố gắng bò tới, âm thanh lo lắng vang lên.
“Nhìn ngươi lo lắng cho nàng như vậy, hẳn là rất yêu quý nàng chứ? Như vậy ta còn thật không hiểu, chẳng lẽ trong mắt ngươi, tính mạng những đứa bé khác không đáng kể?”. Lạc Cảnh Thiên khẽ nghiêng đầu hỏi.
“Dừng… dừng tay. Nếu… nếu không… ta giết nàng”.
Chỉ là lúc này, một âm thanh nữ tử vang lên, Lạc Cảnh Thiên quay người nhìn qua liền thấy được một nữ tử chỉ có mười mấy tuổi đang cấm kiếm chỉ về phía Lạc Tuyết Giai, nhưng mà nhìn qua tiểu cô nương này hẳn là không phải chiến sĩ hay thuật sĩ gì, chỉ là người bình thường. Cánh tay cầm kiếm của nàng đều có chút run rẩy.
“Đừng! Dao Dao, đừng manh động!”. Cổ Minh quát lên.
Cổ Sâm thấy Lạc Cảnh Thiên bị hấp dẫn, ông ta từ trong người lấy ra một cái bình nhỏ, giống như là một bình thuốc, sau đó liền đem chiếc bình uống sạch. Vài giây sau, toàn bộ thương thế của ông ta đều khôi phục, thậm chí sức mạnh trong thân thể lại bắt đầu bành trướng.
Từ chiến sĩ cấp sáu bắt đầu dâng lên, cho tới chiến sĩ cấp bảy đỉnh phong mới dừng lại. Nhưng chuyện này xảy ra chỉ trong vài giây, Cổ Minh nhìn ở trong mắt, đám người khác cũng thấy, nhưng không có ai dám lên tiếng.
Bởi vì họ biết, nếu Cổ Sâm thành công, Cổ gia sẽ thoát được kiếp nạn.
Cổ Sâm cảm nhận sức mạnh khủng bố trong cơ thể, ông ta ánh mắt hiện lên sát khí, khoảng cách hơn 30m chỉ mất có một giây liền tới, một quyền đấm thẳng vào mặt Lạc Cảnh Thiên.
Chỉ có điều đáng tiếc, Lạc Cảnh Thiên cảm giác là siêu cường, Thánh Cảnh đỉnh phong có khi cũng không bằng hắn, cho nên mọi động tác nhỏ nhất của Cổ Sâm hắn vô cùng rõ ràng. Hắn chẳng qua không thèm để ý mà thôi.
Ngay khi quyền đầu sắp chạm tới, hắn đưa bàn tay lên, chỉ dùng một ngón tay liền cản lại được một quyền toàn lực của Cổ Sâm. Lực lượng phản lại làm cả cánh tay Cổ Sâm bị gãy xương, hình dáng cũng bị biến dạng.
Lạc Cảnh Thiên bàn tay đưa lên trước mặt ông ngón cái cùng ngón trỏ hợp lại nhẹ búng một cái, Cổ Sâm như bị thứ gì đó đụng bay ra ngoài, tốc độ có thể nói là cực kỳ nhanh.
Ông ta bị bay ra ngoài va chạm vào bức trường cách đó vài chục mét, cả bức tưởng bị đụng đổ. Mà Cổ Sâm thì rơi trên đất, toàn thân thất khiếu chảy máu, hiển nhiên là đã sống không được nữa.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?!”. Cổ Minh cơ thể run lẩy bẩy, Cổ Sâm sức mạnh đều đã đạt tới cấp bảy đỉnh phong, vậy mà vẻn vẹn chỉ một chiêu liền bị mạt sát.
Hiện tại ông ta xem như rõ ràng, Lạc Cảnh Thiên là tồn tại ông ta không cách nào trêu chọc. Không, phải nói là toàn bộ Phong Linh Đại Lục cũng không ai có thể trêu chọc.
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ