Lạc Cảnh Thiên tốc độ rất nhanh, nhanh chóng đuổi theo phía sau Bạch Ưng. Nhưng mà hắn phát hiện, vị trí này… giống như là nơi con ma vật Thanh Long kia ở. Nhớ tới hai năm trước hắn thấy trên người nó bị thương bởi móng vuốt, hẳn là do Bạch Ưng gây ra chứ?!
Phía sau hắn Đại Bạch tốc độ cũng không kém, dù sao là thỏ tộc, lại thêm nắm giữ mộc hệ, di chuyển giữa rừng nhanh chóng là rất bình thường.
Nửa giờ sau, đúng như Lạc Cảnh Thiên nghĩ, Bạch Ưng là tới tìm Thành Long. Chẳng qua khi hắn tới hai con ma vật này đã lao vào đánh nhau, điều làm hắn kinh ngạc là con Thanh Long kia hiện tại quả thật giống như một con rồng, nhất là ngoại hình, so với rồng thật không kém bao nhiêu. Mà lại hình thể cùng Đại Bạch không kém chút nào.
Hơn nữa, nó còn có thể bay.
Phong hệ ma vật? Một cái phong hệ, một cái thủy hệ, rõ ràng là khác biệt, nhưng vì cái gì lại đánh nhau?!
Xoát!
Một cơn gió lốc do hai con ma vật tạo ra bay về phía Lạc Cảnh Thiên, hắn nhẹ nhàng vung tay lên triệt tiêu cơn lốc, ánh mắt dần dần chăm chú. Hắn giống như phát hiện được nguyên nhân.
Cả hai con ma vật này đều đã đạt tới cấp bảy đỉnh phong, cũng chính là bán thánh đỉnh. Cho nên muốn dùng năng lượng trong cơ thể đối phương để bước vào cấp độ mới?!
Nếu thật như thế thì thật sự là đáng tiếc, kết quả của nó cuối cùng chắc chắn sẽ chết. Thế giới này là không cho phép sinh vật bước vào cấp độ Thánh cảnh. Lạc Cảnh Thiên đương nhiên ngoại lệ, hắn nhưng là tới từ chủ thế giới, bản chất sinh mệnh cùng chúng nó là hoàn toàn khác biệt.
Nhìn hai 9AJro con ma vật liều mạng, Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười, không biết khi liều chết liều sống để lấy được tư cách bước vào cấp độ mới, khi biết được phải đối mặt với hiện thực tàn khốc chúng nó sẽ có phản ứng như nào nhỉ?!
“Nhân loại, mau rời khỏi đây”.
Đúng lúc này, Thanh Long đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên gầm lên.
“Oa! Ba ba, nó biết nói, nó biết nói”. Lạc Tuyết Giai kinh ngạc thốt lên.
“Y A”. Đại Bạch cúi thấp đầu kêu lên, ánh mắt đầy đề phòng nhìn Bạch Ưng, bởi vì nó cảm nhận được địch ý trên người Bạch Ưng.
Quả nhiên, Bạch Ưng khi nhìn thấy Đại Bạch, nó bắt đầu đổi mục tiêu công kích, dù sao đều là năng lượng, Đại Bạch so với Thanh Long dễ đối phó hơn nhiều. Cho nên nó lập tức chuyển mục tiêu lao về phía Đại Bạch.
“A!”. Lạc Tuyết Giai sợ hãi che mặt kêu lên.
Lạc Cảnh Thiên ở bên cạnh ánh mắt nổi lên sự sắc bén, ngay khi Bạch Ưng sắp tiếp cận, trên tay hắn xuất hiện một cây búa lớn bằng ma lực, trực tiếp đánh về phía Bạch Ưng. Bạch Ưng bị một đòn cực mạnh đánh chúng, cả người choáng váng bị kích bay ra ngoài.
Thanh Long ngẩn ra, nó khó tin nhìn Lạc Cảnh Thiên. Không nghĩ tới nhân loại nhỏ bé kia lại nắm giữ thực lực cường đại như thế.
Bạch Ưng bình ổn thân thể, ánh mắt cảnh giác nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau đó âm thanh vang lên.
“Nhân loại, tại sao ngăn cản ta”.
“Ngươi công kích sủng vật của ta”. Lạc Cảnh Thiên nheo mắt lại đáp.
“Một cái ma vật cấp thấp mà thôi, được ta chọn trúng là vinh hạnh của nó. Ngươi phải biết ta từng bảo vệ nhân loại các ngươi, ngươi hiện tại lại muốn ngăn cản ta?”. Bạch Ưng âm thanh vang lên.
“Ha ha, ngươi có thể thử động thủ lần nữa xem, nhưng lần này ta không dám chắc sẽ lưu thủ như vừa rồi đâu”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh đáp.
Rõ ràng, Bạch Ưng lệ khí rất lớn, hoặc là nói so với bất kỳ ma vật nào đều lớn hơn. Hắn gặp qua không ít ma vật, nhưng không có bất kỳ con nào vừa gặp mặt liền tập kích như Bạch Ưng. Đây rõ ràng là đối với hắn khởi xướng tuyên chiến, hắn làm sao có thể nhịn.
“Đại Bạch, đánh nó, mau đánh nó”. Lạc Tuyết Giai kích động kêu lên.
“Y A”.
Đại Bạch âm thanh ủy khuất vang lên, tiểu thư của ta, đó là cấp bậc ma vương, ta đánh không lại, ngươi còn muốn ta đánh nó? Đây không phải ép ta chịu chết sao?!
Bạch Ưng bay trên không quan sát, nó nhìn thấy Lạc Tuyết Giai ngồi trên lưng Đại Bạch, sau đó lại nhìn Lạc Cảnh Thiên. Nó cảm thấy Lạc Cảnh Thiên hẳn là vì tiểu nhân loại này mà công kích nó, cho nên âm thanh vang lên.
“Nhân loại, dẫn theo tiểu nhân loại kia rời đi, đây là chuyện của ma vật, không liên quan tới nhân loại các ngươi”.
“Con chim xấu, không cho phép khi dễ Đại Bạch”. Lạc Tuyết Giai tức giận nói.
“Hừ!”. Bạch Ưng hừ lạnh một tiếng, đôi cánh vỗ mạnh một cái, một cơn cuồng phong lão thẳng về phía Lạc Tuyết Giai.
Lạc Cảnh Thiên tức giận tại chỗ liền xuất thủ, một chiêu đem cuồng phong phá vỡ, tay kết thủ ấn, một cái vòng sắt từ trên không rơi xuống khóa vào cổ Bạch Ưng, sức nặng trực tiếp đem Bạch Ưng từ trên không trung rơi xuống ghim trên mặt đất.
Bạch Ưng vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng mà một lưỡi kiếm trực chỉ vào mắt nó, nhìn thấy sát khí lóe lên trên mắt Lạc Cảnh Thiên, nó liền ngoan ngoãn nằm yên tại chỗ.
“Dám động thủ với con gái ta? Ngươi chán sống rồi?”. Lạc Cảnh Thiên một kiếm cắt vào trên cổ Bạch Ưng, âm thanh lạnh lẽo vang lên.
Bạch Ưng lúc này lại không có lên tiếng, nó thật sâu nhìn Lạc Cảnh Thiên một cái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Đây là… cam chịu?!
Lạc Cảnh Thiên nhướng mày thầm nghĩ, bất quá trong đầu như lóe lên ý nghĩ nào đó, hắn mở ra Chân Giai Chi Nhãn, hắn nhìn thấy được sinh mệnh lực trên người Bạch Ưng đã không còn lại bao nhiêu.
Nó lúc này đã sắp tới tuổi thọ cực hạn.
Chẳng lẽ vì vậy nó mới cố đi tìm Thanh Long, muốn giết Thanh Long để duy trì sinh mệnh?!
Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn qua đã thấy được Thanh Long , ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Giết nó đối với ngươi không có chỗ tốt, ngược lại sẽ càng bất lợi cho nhân loại”. Thanh Long nói.
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin? Một thứ có thể vì tính mạng liều sống liều chết, nó còn có thể vì nhân loại làm cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên khinh thường nói.
“Ngươi sai, nó cũng không phải vì tính mạng, mà là vì đời sau. Mỗi một thần thú, cách hai trăm năm đều đạt tới tuổi thọ giới hạn, chúng ta vô cùng hiểu rõ đạt tới bước này đã không có cách nào đột phá. Cho nên chúng ta mới vì đời sau mà suy tính”.
“Khi sắp hết tuổi thọ, chúng ta sẽ truyền toàn bộ sức mạnh trong cơ thể truyền lại cho đời sau, nhưng Bạch Ưng hiện tại cũng không có đạt tới cấp độ cao nhất, cho nên nó mới liều mạng tới đây cùng ta đơn đấu, chủ yếu là muốn đoạt trong tay ta một gốc dược thảo, nó muốn bản thân có thể đột phá cực hạn, sau đó truyền cho đời sau, mà không phải vì tính mạng mình mà suy tính”. Thanh Long âm thanh trầm thấp vang lên.
“Vì cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.
“Bởi vì khi sinh ra, chúng ta trong thân thể đều ẩn dấu đi sức mạnh cực lớn, đây là thế hệ trước truyền lại. Chỉ khi đột phá tới cực hạn, đời sau mới có thể bước vào cấp bảy. Nếu không thì đời sau của nó sẽ không thể nào giữ được vị trí thần thú. Sẽ bị những ma vật khác hợp lại sát hại”. Thanh Long đáp.
Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra. Sau đó liền hiểu.
Không phải là năng lực không được, mà là vì trong thân thể chúng có một loại vật phẩm ma pháp, thứ đó mới là khởi nguyên sức mạnh của chúng. Nhưng chỉ khi có đủ năng lượng mới có thể kích phát toàn bộ sức mạnh. Cái gọi là đời sau, chính là đem thứ này truyền lại cho thế hệ sau.
Xem ra tên pháp sư kia suy tính cũng không phải không có đạo lý, vật phẩm ma pháp kia hạn chế khả năng đột phá cấp tám của chúng, nhưng lại cho chúng sức mạnh vượt xa nhưng ma vật khác.
Nhìn Thanh Long cùng Bạch Ưng, Lạc Cảnh Thiên không biết nên đáng thương hay đáng cười. Buồn cười là vì rõ ràng nắm giữ trí tuệ ngang ngửa với nhân loại, lại không biết tìm hiểu thứ trong thân thể mình.
Đáng thương là vận mệnh của chúng sớm đã được sắp đặt, chỉ có thể giống như con rối làm theo sự sắp đặt của vận mệnh.
“Thứ dược thảo kia là cái gì? Lấy cho ta xem một chút”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Có thể cho ngươi xem, nhưng phải trả lại cho ta. Bởi vì ta cần nó để bước vào cực hạn”. Thanh Long đáp.
“Ngươi cho rằng ta nếu muốn cướp ngươi có thể ngăn được? Vẫn là có thể có mạng để dùng?”. Lạc Cảnh Thiên buồn cười nhìn nó.
Thanh Long nhìn hắn một cái không nói gì, quay người há miệng hút một cái, từ dưới hồ, một nhánh cây bay lên rơi vào trong miệng nó. Sau đó nó liền ngậm lấy bỏ xuống dưới chân Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên nhìn một chút, nhưng ngay lập tức ánh mắt liền co rút lại.
“Cái… Hỗn… Hỗn Độn Thụ?”.
Thế quái nào ở thế giới nhỏ bé này lại xuất hiện thứ bảo vật vô giá này? Hơn nữa mẹ nó còn kém chút bị xem như vật phẩm bổ sung năng lượng bị ma vật ăn vào.
Lạc Cảnh Thiên cảm thấy thế giới này thật mẹ nó điên cuồng.
Thứ này nhưng là bảo vật vô giá đó a. Là vũ trụ đản sinh, quy tắc kết tinh. Thứ này có thể làm thành vật phẩm quan sát quy tắc vận hành. Ngay cả khi dung hợp ác niệm, Hỗn Độn Thụ mấy vạn năm qua xuất hiện chỉ mới có một gốc, mà một gốc đó nhưng trực tiếp khiến cho vũ trụ đản sinh ra một tên chân thần.
Vậy mà… thứ đáng giá như thế… lại kém chút trở thành vật phẩm bổ sung năng lượng?!
Ngươi mẹ nó đùa ta?!
(PS: ta đột nhiên có xúc động muốn đốt mẹ cái bệnh viện trước đó khám cho ta, rõ ràng bị nứt xương lại bị nó nói thành bong gân. Nếu không phải ta đau quá nhịn k được, hôm nay xách mông đi bệnh viện lớn khám lại, sợ rằng mẹ nó cái chân ta liền phế rồi, giờ cả cái chân bó bột rồi, mẹ nó, bệnh viện thị xã thật mẹ nó hố)
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với