Nhìn cảnh trước mắt, Lạc Cảnh Thiên nhịn không được bạo tục nói.
“Cái này mẹ nó liền là mục tiêu? Rốt cuộc họ là mục tiêu vẫn là chúng ta là mục tiêu? Hai ngàn người a, không phải 20 người a”.
“Được rồi, trở về rồi nói. Cẩn thận có người cảm ứng được ngươi”. Sở Như Mộng nói.
Nghe vậy Lạc Cảnh Thiên liền cùng Sở Như Mộng rời đi. Dù sao trong không gian kính cũng không tính an toàn, trước đó tên họ Lâm kia còn phát hiện hắn đây, ai biết trong đám người này có tên pháp sư nào khác hay không.
“Vừa mới… ta cảm nhận được có người theo dõi chúng ta”.
Ngay khi Lạc Cảnh Thiên vừa rời đi, một người phía Bình Minh Đế Quốc lên tiếng.
“Ngươi chắc chắn?”.
“Hẳn là ảo giác, bất quá vẫn cẩn thận một chút, nơi này gần với căn cứ của Linh Quốc, nói không chừng trên tinh cầu này có người của chúng”.
…
Mấy ngày kế tiếp, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng tìm cách đánh giết một người của Bình Minh Đế Quốc, nhưng mà những người này rất cảnh giác, đều đi theo nhóm 10 người trở lên, không có ai đi lẻ. Muốn ra tay cũng không có cơ hội.
“Ta có cách!”. Sở Như Mộng nói.
“Cách gì?!”.
“Ngươi nói, nếu dựa theo cách chúng ta hai ngày trước làm, ngươi nói có thể được không?”.
“Không khả quan, không gian thú mặc dù có chút trí tuệ, nhưng mà vẫn chỉ là thú. Nhưng đám người kia khác biệt, họ sẽ không dễ dàng mắc lừa. Chẳng qua… nếu chúng ta có một nhóm người tương đương, như vậy…”. Lạc Cảnh Thiên không nói hết, Sở Như Mộng cũng hiểu được.
Đầu óc hắn xoay chuyển nhanh chóng, ánh mắt hơi híp lại cùng Lạc Cảnh Thiên nói vài lời. Lạc Cảnh Thiên suy tư một chút rồi đồng ý.
Rất nhanh, hai người rất nhanh liền đi tìm những người khác. Mất nửa ngày cũng tìm được một nhóm năm người, những người này họ từng gặp qua, nhưng chưa từng nói chuyện.
Năm người này hiện tại đang săn giết không gian thú, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng nở ra nụ cười nham hiểm. Đám người này thực lực cao nhất mới là lục giai tứ đoạn, những người khác đều là nhất đoạn cùng nhị đoạn.
Cho nên chỉ cần đem tên thực lực mạnh nhất đánh bại, như vậy liền không sợ những người khác phản kháng.
Lạc Cảnh Thiên tùy thời chuẩn bị động thủ, ngay lúc này, không gian thú vừa bị giết, Lạc Cảnh Thiên lập tức liền nâng lên song chưởng.
Như Ý Thiên Thủ Quan Âm Ấn!
Lập tức, hàng trăm chưởng ấn đánh ra. Do đã bước vào lục giai, nên mỗi chưởng đều có thể đem không gian làm rách tạm thời, tạo ra lực sát thương cực lớn.
Trong nháy mắt, đám người kia có ba tên bị đánh trúng, hai người còn lại phát giác kịp thời cho nên né tránh được. Nhưng… có câu nói rất hay, chính là giương đông kích tây.
Hai tên kia bị Lạc Cảnh Thiên gây nên sự chú ý, lúc này, Sở Như Mộng bỗng nhiên xuất hiện sau lưng họ, song kiếm nâng lên.
Xẹt!
Thân hình lóe lên, một tên ngã xuống, chỉ còn lại tên lục giai tứ đoạn kia.
Sau khi thấy được Sở Như Mộng, hắn kinh hãi kêu lên.
“Các ngươi… vì cái gì? Ta không có đắc tội các ngươi chứ?!”.
“Đánh trước lại nói!”. Sở Như Mộng đáp, sau đó lại lao lên.
“Nữ nhân?!”.
Tên nam tử kia nghe được âm thanh của Sở Như Mộng, lông mày nhíu chặt, hắn nghĩ mãi không rõ mình từng đắc tội qua người nào mà hiện tại lại muốn ra tay với hắn.
Ngay khi tên kia rút đao phản kích, đao vừa mới nâng lên không được bao nhiêu thì đột nhiên biến sắc, bởi vì hắn cảm nhận được phía sau lưng lại xuất hiện một người khác.
Lạc Cảnh Thiên tay đưa ra, một chiêu Vạn Vật Thiên Dẫn liền đem cánh tay tên kia kéo lại, Sở Như Mộng nở ra nụ cười gằn, kiếm trong tay trực tiếp đâm tới.
Phập!
Mũi kiếm trực tiếp đâm vào ngực tên kia, nhưng cũng không có đâm xuyên, chỉ là mũi kiếm chỉ thiếu một chút nữa là phế đi Linh Tâm của hắn.
Mồ hôi lạnh trực tiếp chảy xuống, nam tử kia vẻ mặt hiện lên kinh hãi, nhưng khi thấy Sở Như Mộng cũng không có tiếp tục đâm tới, hắn do dự một chút có nên phản kích hay không, nhưng rất nhanh liền từ bỏ.
Hắn không ngốc, hắn biết Sở Như Mộng là cố ý không giết hắn.
Ực!
“Ngươi… các ngươi muốn gì?!”. Nuốt vào một ngụm nước bọt, hắn bờ môi run rẩy nói.
Xẹt!
Sở Như Mộng nâng lên thanh kiếm còn lại gác lên cổ hắn, đồng thời Lạc Cảnh Thiên cũng đem những người khác trói lại treo lên.
Những người này mặc dù đã là lục giai, nhưng lực công kích của hắn cũng đã đem những người này đánh bị thương không nhẹ, cho nên họ cũng không dám phản kháng gì.
“Cho các ngươi hai lựa chọn…”.
“Ta cho, toàn bộ không gian thú ta kiếm được đều cho các ngươi”.
“Ngậm miệng!”. Sở Như Mộng quát lên, hắn hạ kiếm xuống thu vào rồi nói.
“Các ngươi biết Bình Minh Đế Quốc đã đổ bộ tinh cầu này rồi chứ?”.
“Bình Minh Đế Quốc? Lúc nào?!”.
“… Đừng nói nhảm, đã không biết, như vậy ta cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, gia nhập vào chúng ta. Chúng ta có thể giúp các ngươi hoàn thành nhiệm vụ một cách an toàn”.
“Thứ hai, chết!”. Sở Như Mộng lạnh lùng nói.
“Chúng ta chọn cách hai”. Nam tử kia vội nói.
“Rất tốt! Như vậy từ hôm nay, các ngươi phải nghe theo chúng ta, nếu như làm trái, các ngươi tự biết hậu quả”.
Sau khi đem năm người này thu phục, lại chờ thêm vài ngày để họ dưỡng thương, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng liền mang theo họ đi tìm đám người Bình Minh Đế Quốc.
Có điều, mọi chuyện cũng không có thuận lợi như vậy, bởi vì trên đường họ gặp được một nhóm người khác của căn cứ. Quân số hơn 20 tên, gấp mấy lần bên họ.
Mà những người này cũng giống họ, ngay từ lúc còn ở căn cứ đã bắt đầu liên hợp lại. Gặp được mấy người Lạc Cảnh Thiên liền bắt đầu uy hiếp ép mấy người họ gia nhập vào đội ngũ của chúng.
Sở Như Mộng khóe miệng co giật.
Mẹ nó, mời vừa dùng những câu này uy hiếp năm tên kia, hiện tại lại bị người khác uy hiếp lại, quả nhiên thiên đạo có luân hồi a.
Có điều, làm hắn kinh ngạc là, sau khi nghe xong, có hai tên trong đám người của họ lại đầu hàng, muốn gia nhập vào phía bên kia.
“Các ngươi làm ra quyết định chính xác, còn các ngươi đây? Chết, vẫn là nhập hội?!”. Người đứng đầu bên kia nhếch miệng cười hỏi.
Sở Như Mộng cúi đầu thở dài, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén, nhìn vào hai tên kia nói.
“Xem ra các ngươi đã làm ra lựa chọn”.
“Ha ha, thối kỹ nữ, ngươi cho rằng ta mấy ngày nay nhún nhường ngươi liền là sợ? Ta chỉ là đang chờ cơ hội trả thù mà thôi. Vị lão đại này, nữ nhân này là một mối họa, nhất định phải giết…”.
Lời còn chưa nói xong liền đột nhiên ngừng lại, vì hắn thấy được Sở Như Mộng đem mũ giáp tháo xuống, lộ ra dung nhan tuyệt sắc. Toàn bộ những người phía trước đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Họ nhớ tới nữ nhân này là ai, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng thì Sở Như Mộng động.
Chỉ thấy thân ảnh Sở Như Mộng lóe lên bắn về phía trước.
Tên thủ lĩnh đối diện cười lạnh, vừa nâng kiếm lên muốn ngăn cản thì đột nhiên một đạo quang mang bắn về phía hắn đem hắn bức lui. Trong thời gian này, Sở Như Mộng đã hoàn thành công kích của mình, hắn nháy mắt liền trở lại vị trí cũ.
Mà bên kia, hai tên vừa mới phản bội kia trước ngực xuất hiện một cái lỗ to, không cần nói, Linh Tâm tuyệt đối đã phế, thương thế này, chỉ có nước chờ chết.
“Ta không quan tâm hai người các ngươi làm ra lựa chọn đúng hay sai. Ta chỉ muốn các ngươi biết, ta mới là người quyết định vận mệnh của các ngươi. Chỉ có tử vong mới có thể phủ định nó”.
“Hai người các ngươi làm ra lựa chọn này, Linh Tâm nát chính là đại giới”. Sở Như Mộng cười lạnh nói, hắn còn không quên liếc xéo về phía sau nhìn ba người còn lại.
Ba người kia nhịn không được rùng mình một cái.
Ma quỷ!
Nữ nhân này tuyệt đối là ma quỷ!
Trước mặt 20 tên lục giai lại dám động thủ, hơn nữa còn thành công.
“Ngươi!”. Tên thủ lĩnh kia tức giận tới run người, nhưng mà so với việc tức giận Sở Như Mộng, hắn càng hận Lạc Cảnh Thiên hơn.
Bởi vì chính Lạc Cảnh Thiên là người đem hắn ngăn lại mới khiến cho Sở Như Mộng thành công giết hai người kia. Triệt triệt để để đánh mặt hắn.
“Hắc! Như vậy, tạm biệt, ngày sau gặp”. Sở Như Mộng nở ra nụ cười mỹ lệ nói.
Ngay lập tức, thân hình của hắn cùng đám người Lạc Cảnh Thiên biến mất trong không khí.
“Tìm! Tìm cho ta, dù là đào ba thước đất cũng cho ta tìm ra bọn chúng”. Tên thủ lĩnh ngẩn ra, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn thề, nếu như bắt được Sở Như Mộng, tuyệt đối để nàng sống không bằng chết!
Lạc Cảnh Thiên đem Sở Như Mộng cùng ba người khác lẩn vào không gian kính, sau đó… chạy trối chết.
“Ha ha, sảng khoái. Ngươi thấy được dáng vẻ của chúng sao? Ta nhịn không được liền muốn cười”. Sau khi chạy được một đoạn xa, Sở Như Mộng liền dừng lại ôm bụng cười nói.
Lạc Cảnh Thiên còn đỡ, chỉ nở ra nụ cười khổ, con hàng này lại mắc bệnh. Nhưng ba người khác triệt để trợn tròn mắt.
Đại tỷ.
Vừa mới không phải rất bá khí sao? Làm sao hiện tại cười như một cái… thiểu năng đó a?!
Hóa ra ngươi mẹ nó từ đầu liền đang giả vờ.
Còn mẹ nó giả vờ nghiện? Thật đúng là dám ra tay.
Ba người họ xem như đổi mới nhận thức về Sở Như Mộng. Cái gì nữ thần, cái gì băng mỹ nhân… đi mẹ nó đi. Họ thấy trước mắt chỉ là một cái nữ tử… một cái mỹ nhân cười như một cái thiểu năng 0KVen trí tuệ.
Thật, cái điệu cười này, mặc dù rất câu người, nhưng mà họ có xúc động muốn che mặt.
Quá lúng túng.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.