Hai ngày sau, Lạc Cảnh Thiên thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn, Sở Như Mộng cũng thế, nhưng ba tên khác thì không phải rất tốt, chỉ khôi phục lại bảy phần chiến lực.
“Ngươi xem đây là thứ gì”. Sở Như Mộng lúc này đi tới, đưa cho hắn một cái huy chương nói.
Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ cầm lấy, đây là huy chương của Bình Mình Đế Quốc. Vẻ ngoài là hình mặt trời, nhưng mà hiện tại nó đã bị tách ra làm đôi, lộ ra hình thái bên trong.
“Đây là…”.
Lạc Cảnh Thiên nheo mắt lại, hắn giống như phát hiện thứ gì đó.
Đây là ma văn.
Đưa ma lực vào thăm dò, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hơi lóe lên nói.
“Cổng không gian, đây là ma pháp cổng không gian, nhưng không như ta, thứ này có thể mở ra một khoảng cách rất lớn. Hơn nữa có chút dấu hiệu của truyền tống trận. Nếu phát động, xung quanh một mét đều sẽ bị dịch chuyển đi”.
“Ý ngươi là thứ này có thể trở về? Nhưng theo ta biết, những người cũ sau khi đi làm nhiệm vụ đều không phải trở về theo cách này a”. Sở Như Mộng cau mày nói.
Lạc Cảnh Thiên rơi vào trầm tư, hắn cũng không phải rất rõ ràng điểm này. Trong ký ức ác niệm, mặc dù thật sự từng gia nhập vào quân đội, nhưng mà không hề tham gia nhiệm vụ, mà là rời đi tự mình thám hiểm.
Nếu như thứ này có thể trở về, như vậy tại sao còn phải nói cho họ biết tự tìm cách trở về? Là muốn để họ tự phán đoán hay là thế nào?!
“Ngươi xem một chút thứ này nếu như phát động sẽ tốn bao lâu thời gian?”.
“Hẳn là khoảng hai giây, thế nào?!”.
“Ngươi nói, vì cái gì lại để cho chúng ta cướp huy chương của Bình Minh Đế Quốc? Hơn nữa còn cố ý nói rằng sẽ không có bất kỳ trợ giúp nào diễm ra?!”. Sở Như Mộng đột nhiên nói.
“Ý ngươi là…”.
“Nếu ta đoán không sai, trên tinh cầu này nhất định có bí mật nào đó. Nếu như không phải, như vậy liền giải thích không thông tại sao Hạ Thiên Thiên trước khi đưa chúng ta đi làm nhiệm vụ lại nói lời đó”.
“Rất có thể huy chương chính là để sau khi tranh đoạt được thứ cần có đó để chúng ta thoát thân. Ngươi thử nghĩ, Bình Minh Đế Quốc đưa người tới đây, hơn nữa còn là hai ngàn người là vì cái gì? Tại sao Linh Quốc lại biết hành động của họ?”.
“Hoặc là… cả hai đế quốc đang cố ý?”. Sở Như Mộng nhíu mày nói.
“Các ngươi tới đây”. Lạc Cảnh Thiên quay qua nhìn ba tên còn lại vẫy tay nói.
“Lão đại, thế nào?”.
“Các ngươi muốn trở về không?”.
“Trở về? Làm thế nào?!”. Ba người kinh ngạc hỏi.
Dù sao hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ, ai muốn ở lại nơi quỷ quái này chứ.
“Lấy huy chương ra cầm trong tay, truyền vào linh lực là được”.
“Thật sự?!”.
“Nhanh lên”.
Ba người nhìn nhau một chút, sau đó nghe theo lời Lạc Cảnh Thiên, rất nhanh, dưới chân họ liền xuất hiện một cổng không gian, ngay lập tức cả ba người đều rơi xuống rồi biến mất.
“Xem ra… ta suy đoán là đúng”. Sở Như Mộng ánh mắt hiện lên vẻ đã hiểu, nhưng sau đó lại nhìn Lạc Cảnh Thiên quái dị hỏi.
“Ngươi là muốn cứu chúng?”.
Dù sao Lạc Cảnh Thiên cố ý để ba người tới thử, như vậy liền đã xác nhận huy chương thật có thể dịch chuyển. Cho nên mục đích của hắn chính là muốn để ba người này an toàn trở về.
“Cũng không tính là cứu, ta vừa rồi thử thăm dò một chút, thứ này đã tồn tại sẵn thời gian thiết lập, sau 9 ngày sẽ tự động khởi động. Hơn nữa, họ đã giúp chúng ta cũng không ít, lại còn đang bị thương. Để lại cũng không có tác dụng gì nhiều, xem như có qua có lại đi”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Đáng tiếc mất đi ba cái chó săn”. Sở Như Mộng chẹp chẹp miệng nói.
Lạc Cảnh Thiên: …
Hóa ra ngươi chỉ xem họ như tốt thí đó a. Nhưng mà với bản tính của con hàng này thật đúng là có ý như vậy cũng không có gì khó hiểu.
“Nếu như trên tinh cầu này thật sự có bí mật, như vậy… là lúc nên đi xem xem một chút nó chứa đựng cái gì”. Sở Như Mộng đứng dậy nói.
Lạc Cảnh Thiên không đáp, nhưng hắn thật đúng là tò mò, nếu như suy đoán của Sở Như Mộng là thật, vậy nơi này giấu là thứ gì đây?!
Sau đó, cả hai đều bắt đầu đi thăm dò. Do nơi này không gian thú thật sự rất nhiều, cho nên dù ở trong không gian kính, hai người vẫn vô cùng cẩn thận.
…
Tại một vùng đầm lầy, một nhóm người của Bình Minh Đế Quốc hơn 20 người đang ở đó, trong đó một tên mặc sáo trang màu bạc đứng trên cùng đang cầm lấy một quyển da dê xem, bên cạnh hắn một người khác lên tiếng hỏi.
“Lão đại, tìm được sao?!”.
“Chưa có may mối nào, thời gian dài như vậy, địa hình cũng đã thay đổi rất lớn. Ta cũng không chắc lần này có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ hay không”. Người kia đáp.
“Vậy phải làm thế nào? Chúng ta chỉ còn có một tuần, nếu như không tìm được không phải uổng phí công sức sao”.
“Hơn hai ngàn người tìm kiếm, có lẽ mất vài ngày nữa mới có manh mối. Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần thăm dò ra nơi đó, như vậy nhiệm vụ liền xong”.
Ngay lúc này, tên dẫn đầu kia đột nhiên giật mình, tay đưa lên áp vào tai.
“Cái gì? Ta lập tức tới!”.
“Đáng chết, Linh Quốc có người tập kích, hướng Đông Nam, mau đi hỗ trợ”. Tên dẫn đầu nói xong liền vội mang theo người chạy đi.
Rất nhanh họ liền đến nơi, họ thấy được mấy chục tên Linh Quốc đang vây công người của họ. Thế là không nói hai lời, họ lập tức lao lên hỗ trợ. Sau đó, đám hắc y liền bị đẩy lùi, mấy người Bình Minh Đế Quốc cũng không có đuổi theo, dù sao hiện tại nơi này có khá nhiều người bị thương, nếu rời đi không ai quản, bị tập kích liền xong đời.
“Đáng chết, chúng từ đâu tới? Các ngươi làm sao lại bị tập kích? Pháp sư đâu? Đều chết rồi sao?”. Tên mang người tới hỗ trợ kia tức giận quát lên.
“Lão đại, chuyện này thật sự không liên quan tới chúng ta, chúng ta gặp phải một đám không gian thú, sau đó liền động thủ. Ai biết được phía sau lại có người ngầm ám toán”. Một tên mộc hệ pháp sư bất đắc dĩ nói.
“Không phải đã nói sao? Lần trước chúng ta bị ám toán tổn thất mấy chục người, sớm dặn các ngươi cẩn thận, nếu không phải chúng ta ở gần, sợ rằng các ngươi đều đã chết!”. Tên lão đại kia tức giận quát lên.
Cả đám cúi đầu không nói lời nào.
“Hừ! Thành sự không có, bại sự có thừa. Người bị thương đưa đi dưỡng thương, những người khác đều cho ta đi làm việc. Tìm không ra, tháng này các ngươi đừng nghĩ có tài nguyên dùng”.
Cách đó không xa, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng ở trong không gian kính âm thầm theo dõi.
Nghe đối thoại của họ, thật đúng là đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Xem ra ngươi suy đoán là đúng, bất quá… có chút khó làm. Đám người này thực lực có ZvbzF chút biến thái. Tên dẫn đầu kia đã là lục giai thất đoạn, nếu bị phát hiện liền không xong”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Hắc, có câu nói rất hay, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng. Nếu như đũa đủ nhiều, như vậy bát canh này liền sẽ biến thành vũng nước đục”. Sở Như Mộng cười bí hiểm nói, sau đó lấy ra một bộ sáo trang màu bạc.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sau đó nâng lên ngón tay cái nói.
“Đủ âm hiểm, ta thích”.
…
Tại một khu rừng, đám người của căn cứ số 3 đang nghỉ ngơi, đột nhiên một tên trong đó thốt lên.
“Các ngươi nhìn”.
Đám người quay qua liền thấy được một thân ảnh đang chạy.
“Là người của Bình Minh Đế Quốc, đây là…”.
“Suỵt! Nhìn dáng vẻ có lẽ hắn đang bị thương, chúng ta âm thầm theo sau, có lẽ sẽ biết được chỗ đóng quân của chúng. Nếu như người ít liền động thủ, còn không… liền liên hệ những người khác”.
“Tốt”.
Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng lợi dụng sáo trang màu bạc của Bình Minh Đế Quốc để hấp dẫn sự chú ý của những người khác, dẫn chúng tới nơi những tên bị thương kia đang ở.
Tốn thời gian một ngày, hai người đã đem gần 200 người kéo tới.
Bởi vì nơi này thật sự có rất nhiều người, nhân số phải lên tới gần 500 tên, trong đó có một phần ba là bị thương nặng đang nghỉ ngơi. Những người khác đều ở xung quanh bảo vệ vô cùng chặt chẽ.
Hấp dẫn sự chú ý của đám người hắc y là thứ nhất, làm sao để khiến chúng động thủ đánh nhau mới là quan trọng.
Do nhân số thực sự quá nhiều, cho nên đám hắc y tốn thời thêm hai ngày mới có thể triệu tập đầy đủ người tới. Gần như là toàn bộ những người từ căn cứ số 3 đi ra, nhưng hiện tại cũng chỉ có chưa tới 800 người. Số khác hẳn là đều đã chết.
Nhưng mà khi chúng chuẩn bị động thủ thì Sở Như Mộng không biết lúc nào đã đổi lại sáo trang hắc y đi tới, âm thanh nam tính vang lên.
“Đừng vội, đám người này bị thương, không chạy được. Trước tiên nên xác định xem gần đây còn nhóm người nào khác không, theo ta biết nhân số của chúng là hai ngàn người, nếu như để chúng kịp tới hỗ trợ, như vậy chúng ta liền xong đời”.
“Ngươi nói không sai, hiện tại chúng ta hợp tác một chút, chia ra xung quanh thăm dò, đừng để chúng phát hiện”.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.