Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 472: Tức giận, kết thù



“Quy tắc? Ngươi đem chúng ta xem như tên ngốc lừa gạt, đó là quy tắc?”. Sở Như Mộng khóe miệng hơi nhếch lên nói.

“Không, nhưng vì đạt được mục đích, ta không ngại vận dụng một chút thủ đoạn đặc thù. Nhìn, không phải hiện tại rất tốt sao?”. Hạ Thiên Thiên ánh mắt hiện lên một tia tức giận nhưng vội vàng đè xuống, sau đó mỉm cười nói.

“Ngươi nói không sai, ta cũng chỉ là vì đạt được mục đích nên không từ thủ đoạn mà thôi. Không phải học ngươi sao? Tấm gương lớn như vậy, ta đương nhiên phải noi theo rồi”. Sở Như Mộng nhếch miệng trào phúng nói.

Lạc Cảnh Thiên ngồi trên ghế bình tĩnh nhìn hai người đấu khẩu, giống như… hắn có vẻ như đã hiểu được một chút. Đây là dương mưu a, xem ra đã sớm thiết kế tốt, bất quá… cứ để Sở Như Mộng nói thêm vài câu đi, con hàng này hiện tại nếu không thể nói chắc biệt khuất muốn chết.

Những người khác bị hai người lý luận làm cho sợ ngây người.

Hạ Thiên Thiên đi tới đối diện Sở Như Mộng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Như Mộng một lúc lâu, giống như sắp đánh nhau tới nơi. Nhưng một lúc sau, Hạ Thiên Thiên lại chỉ nhoẻn miệng cười nói.

“Biện pháp này mặc dù cực đoan, nhưng ít nhất nó thể hiện ra giá trị của các ngươi. Các ngươi cần đối mặt nguy hiểm, cần đi làm thế nào cùng đồng đội câu thông, cần đi xem làm sao hợp tác. Đến hiện tại, chẳng lẽ còn cần ta dạy ngươi những thứ này? Vẫn là nói ngươi là thiểu năng trí tuệ, không hiểu được nên làm cái gì?!”.

“Ta hiểu”. Sở Như Mộng nhếch miệng cười lạnh, sau đó nói tiếp.

“Không nói tới việc ta là ai, trước đây sống thế nào. Chúng ta điểm xuất phát dù khác nhau, nhưng khi vào nơi này, tất cả chúng ta đều như nhau – không biết gì cả”.

“Ở bên ngoài, chúng ta không gặp qua kẻ địch, không gặp qua không gian thú, càng không gặp qua loại người như ngươi muốn đem chúng ta dồn vào chỗ chết”.

“Ngươi nghĩ chúng ta ở chỗ nào gặp qua được tình trạng như này? Vậy ta nói cho ngươi biết, không có. Ở bên ngoài, thân phận thấp một chút, nếu gặp phải nguy hiểm có lẽ sẽ chết, nhưng đa phần đều biết nên cúi đầu, đem tự tôn hai chữ này đạp nát dưới chân chỉ vì sống sót”.

“Thân phận cao một chút, đại loại như ta. Gặp phải kẻ địch, ta đầu tiên sẽ nghĩ đến là người nào ám hại ta, nên trả giá gì để giữ mạng, xung quanh quá nhiều kẻ ghen ghét dẫn tới chẳng có người là bạn. Bởi vì thân phận của ta đã quyết định sẽ không có người nói cho ta biết thế nào là đồng đội, cái gì là hợp tác. Chỉ có lợi ích hay không”.

Hạ Thiên Thiên nụ cười nhất thời cứng ngắc, mặc dù Sở Như Mộng nói có chút thiếu sót, nhưng mà quả thật đây là tình hình chung của toàn bộ đám người ở đây.

“Chẳng lẽ tới nơi này có thể để cho chúng ta giống cá chép vượt long môn?”.

“Vẫn là đi vào đây liền sẽ dịch cân tẩy tủy, ý niệm thông suốt?!”.

“Lại nói, vì cái gì phải để chúng ta tự đi hiểu những thứ này? Là ngươi không biết chữ, vẫn là nói không phải tiếng người nên sợ chúng ta nghe không hiểu được?!”.

Sở Như Mộng càng nói càng hăng hái, nói về cãi nhau, hắn nhưng là chưa sợ qua ai.

Đám người rung động không thôi, Sở Như Mộng lại đem một cái thất giai cường giả mắng như thế, châm chọc, châm chọc lại châm chọc. Nhìn gương mặt đỏ bừng của Hạ Thiên Thiên liền biết hiện tại nàng đang tức giận thế nào.

“Hoàng gia đúng không? Thập đại gia tộc đúng không? Rất tốt, ta nhớ kỹ”. Sở Như Mộng cười lạnh một tiếng, sau đó đi ra ngoài, nhưng mà Hạ Thiên Thiên nào dám để hắn đi, nếu để hắn đi ra, nàng phiền phức liền lớn rồi.

“Ngăn nàng lại”!.

Đám binh lính nghe vậy, không nói hai lời lập tức động thủ. Sở Như Mộng làm sao có thể là đối thủ của họ, ngay lập tức bị khống chế. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày, hắn lập tức ra tay ngăn cản, nhưng mà có hai tên thất giai lao XhBHY tới đem hắn đẩy ra.

Sở Như Mộng nhìn về phía hắn lắc đầu, ý gì hắn hiểu rõ, nhưng mà, Lạc Cảnh Thiên biết, nếu bị đem đi chịu hình phạt kia, Sở Như Mộng tám phần liền muốn có chuyện.

Mặc dù chết không được, nhưng loại hình phạt kia, hắn cũng không muốn Sở Như Mộng không dưng phải chịu.

Xoạt!

Ám Thần Lệnh xuất hiện trong tay, trong nháy mắt, Lạc Cảnh Thiên đem nó bóp nát.

Hạ Thiên Thiên thấy cảnh này chỉ nhoẻn miệng cười.

Mục đích của nàng đã đạt tới, hiện tại không cần thiết phải tiếp tục diễn, thế là nàng phất tay để người đem Sở Như Mộng thả ra.

Vài giây sau, một thân ảnh xuất hiện, ngoài Ám Thần ra còn có thể là ai.

“Bái kiến Ám Thần đại nhân!”. Đám người giật mình, đồng thời quỳ xuống một chân kêu lên.

“Đứng lên cả đi”.

Nói xong, Ám Thần liền nhìn qua Lạc Cảnh Thiên híp mắt nói.

“Không nghĩ tới ngươi lại sử dụng Ám Thần Lệnh, ta còn tưởng rằng cả đời này ngươi cũng không dùng đâu”.

“Đều nhờ các ngươi ban tặng, nếu không ta nghĩ đời này cũng sẽ không dùng tới. Ngươi cho rằng ta thật muốn nhìn thấy người?!”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

Đám người nghe vậy kinh hồn táng đảm.

Hắn lại dám nói chuyện với Ám Thần như vậy? Hắn rốt cuộc là ai?!

“Ta nhớ không có đắc tội ngươi chứ?”. Ám Thần khó hiểu hỏi.

“Ngươi quay lại liền biết”. Lạc Cảnh Thiên nói.

Ám Thần khó hiểu quay đầu, ngay khi nhìn thấy Hạ Thiên Thiên hắn liền bật thốt.

“Sư muội? Ngươi thế nào ở đây?!”.

Sư muội?!

Đám người cái cằm đều muốn rơi xuống.

Đây… chuyện này rốt cuộc là thế nào?!

Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên bừng tỉnh, hiện tại họ xem như rõ ràng. Hóa ra Hạ Thiên Thiên chính là dựa vào thân phận này mới dám thiết kế như vậy.

Lạc Cảnh Thiên vừa rồi còn suy đoán Hạ Thiên Thiên rốt cuộc là thân phận gì. Dù sao từ những lời nàng nói, hắn đã biết những việc tại tinh cầu kia nàng đã biết, cũng biết được hắn có Ám Thần Lệnh.

Mà nàng biết rõ Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng quan hệ rất tốt, cho nên mới cố ý kích thích Sở Như Mộng để hắn tức giận. Đến lúc đó Lạc Cảnh Thiên muốn cứu Sở Như Mộng chỉ có thể vận dụng Ám Thần Lệnh.

Không cứu đâu? Đương nhiên mục tiêu kế tiếp chính là Lạc Cảnh Thiên rồi.

Sở Như Mộng cũng đã đoán được mục đích của nàng, hắn biết rõ sẽ không cách nào tránh khỏi, cho nên mới lợi dụng cơ hội này mắng nàng một trận. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đem Ám Thần Lệnh vận dụng, hắn có chút đáng tiếc, hắn còn muốn xem xem cái hình phạt kia rốt cuộc ra sao đâu.

Ám Thần hơi ngây người, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu rõ nguyên do. Xem ra Lạc Cảnh Thiên dùng Ám Thần Lệnh là do Hạ Thiên Thiên ép, hắn cũng biết nguyên nhân. Nhưng trong quá quan trọng, dù Lạc Cảnh Thiên dùng ra Ám Thần Lệnh, nhưng hắn cũng không thể giết Hạ Thiên Thiên.

Nói đùa, đó là sư muội hắn, hắn dám động nàng một sợi tóc, sợ rằng Địa Ngục Quân Chủ, sư phụ hắn sẽ lột da hắn.

“Ngươi là cố ý?”. Ám Thần nhìn Hạ Thiên Thiên hỏi.

“Sư huynh, ngươi nói gì ta không hiểu”. Hạ Thiên Thiên làm bộ ngạc nhiên nói.

“Không hiểu cũng không sao, tương lai cũng sẽ hiểu thôi”. Sở Như Mộng cười nhạt đáp.

“Ngươi có ý gì?!”. Hạ Thiên Thiên nhíu mày hỏi.

“Chạy được hòa thượng không chạy được miếu. Dù sao Hoàng gia cũng không phải chỉ có mình ngươi, nói không chừng đột nhiên chết mất vài người cũng không có vấn đề gì lớn, ngươi nói đúng không?”. Sở Như Mộng cười đáp.

Xoạt!

Hạ Thiên Thiên đột nhiên động thủ, nhưng mà Ám Thần ngay lập tức đưa tay ra nắm chặt lấy tay của nàng.

“Buông ra!”.

“Sư muội, đừng quá đáng”.

“Sư huynh, ngươi biết, ta nếu muốn, ngươi ngăn không được”. Hạ Thiên Thiên lạnh lùng nói.

“Ta ngăn không được, nhưng sư phụ ngăn được. Ngươi không muốn bị giam giữ tốt nhất đừng manh động, hơn nữa chưa chắc ngươi có thể giết… nàng. Nàng nhưng là tử tước, giết một tử tước, hơn nữa còn được tam đại Linh Quốc công nhận, ngươi là muốn bị trục xuất sao?”. Ám Thần nhíu mày nói.

“… Hừ! Ngươi cứu chúng được một lần, không cứu được lần hai. Ám Thần Lệnh đã dùng, ta xem tương lai chúng chạy được hay không”. Hạ Thiên Thiên giật ra cánh tay bất mãn hừ một tiếng nói.

Ngay tại lúc này, một đạo quang mang xẹt qua, Ám Thần cùng Hạ Thiên Thiên đều biến sắc. Không ai biết tại sao, nhưng Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên có chút đoán được, hẳn là Địa Ngục Quân Chủ xuất thủ.’

“Đi thôi, ta đưa ngươi đi. Tốt nhất ngoan ngoãn một chút, đừng mạnh miệng”. Ám Thần thở dài nói, sau đó tay vung lên, Hạ Thiên Thiên liền biến mất, hắn quay qua nhìn đám người, bàn tay xuất hiện một đạo hắc ám pháp tắc, chỉ nhẹ nhàng vung tay, đám người toàn bộ ngẩn ra, ngoại trừ Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng.

“Chuyện này tốt nhất đừng lộ ra, đối với danh tiếng của Linh Hỏa Quốc không tốt, sự việc lần này hẳn là Hạ Thiên Thiên tự ý chủ trương, cùng Hoàng gia không có quá nhiều liên can”.

“Đám người này đã bị ta xóa bỏ ký ức, các ngươi xem như Hạ Thiên Thiên cố ý thay đổi luật bị đưa đi là được. Đây là ý của sư phụ ta, các ngươi hiểu. Được rồi, cứ như vậy, ta đi”. Ám Thần nói xong liền vội vàng rời đi.

“Chạy được hòa thượng không chạy được miếu, chờ xem”. Sở Như Mộng ánh mắt lóe lên sát khí lẩm bẩm nói.

Hắn trước giờ luôn tính toán người khác, chưa từng bị người khác tính toán qua. Mà Hạ Thiên Thiên xem như chạm vào vảy ngược của hắn, mối thù này, xem như kết xuống.

Lạc Cảnh Thiên mặt hơi chút âm trầm, bất quá hiện tại cũng không có cách nào.

Hạ Thiên Thiên, hắn nhớ kỹ!

Lần đầu tiên cả hai người Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng ghi thù một người như vậy.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.