Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 477: Bị bắt



Lạc Cảnh Thiên cười gằn, trong cơ thể hắn sinh mệnh lực từng phút trôi qua, đây là tác dụng phụ khi biến thân Viễn Cổ Tinh Linh, nhưng nếu không biến thân, vận dụng ma pháp này, thân thể hắn không cách nào chịu đựng được.

Bàn tay hắn hơi nắm lại, bầu trời mây đen biến thành một cái vòi rồng, chỉ cần hắn khẽ hạ xuống, như vậy đám người này liền chết chắc.

Đám tinh tặc vẻ mặt không chút huyết sắc, nữ tử kia âm thầm hối hận, làm sao lại đi ép hắn vào đường cùng? Thỏ bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người, nếu như…

Bất quá, không có nếu như.

Hiện tại dù có thể tiếp cận Lạc Cảnh Thiên, cho hắn một kích trí mạng thì cũng ngăn không được hắn thi triển ra một kích cuối cùng.

Chẳng qua, ngay tại lúc này…

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên đột nhiên biến sắc, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Trong nháy mắt toàn bộ thân thể liền trở lại như lúc ban đầu, ánh mắt của hắn hiện lên một tia phẫn nộ cùng hận ý, nhưng hết thảy cũng không thay đổi được gì.

Đáng chết!

Ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn là câu này, sau đó liền ngã xuống ngất đi.

Đám tinh tặc ngẩn ra, cả đám trừng lên con mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên hiện tại thật sự đã ngất đi trước mặt họ, đám người họ cũng không cho rằng hắn là bị phản phệ.

Dù sao mới vừa rồi, thân thể Lạc Cảnh Thiên tản mát ra khí thế thật sự quá khủng bố, một chút dấu hiệu suy yếu cũng không có, làm sao có thể bị phản phệ mà ngất đi được.

Nữ tử kia nhíu chặt lông mày, nâng kiếm cẩn thận đi tới. Nàng đưa kiếm lên, trực tiếp đâm một kiếm vào tay Lạc Cảnh Thiên, thấy hắn không có chút phản ứng nào nàng mới thở nhẹ ra một hơi.

Dọa chết lão nương!

“Cái đó… nhị tỷ, hắn đây là…”. Một tên trong đám tinh tặc khó hiểu hỏi.

“Bất tỉnh rồi, ta cũng không biết tại sao, nhưng hiện tại xác thực đã không có nguy hiểm”. Nàng vừa nói vừa dùng kiếm lại đâm lên tay Lạc Cảnh Thiên vài nhát phát tiết nỗi sợ hãi vừa rồi.

Một tên trong đám cười gằn đi tới, hắn nên lên kiếm muốn giết Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà lại bị nữ tử kia cản lại.

“Nhị tỷ, ngươi làm gì?!”.

“Hắn nắm giữ huyết mạch lực, mặc dù không biết là loại nào, nhưng thực lực lại rất mạnh. Các ngươi cũng thấy, vừa rồi chúng ta kém chút liền chết”.

“Vậy nhị tỷ ngươi còn cản ta? Trực tiếp giết hắn không tốt sao? Chẳng lẽ muốn thả hổ về rừng?!”.

“Ngu xuẩn! Đem hắn trói lại, mang về. Nói không chừng có thể rút ra huyết mạch lực của hắn”. Nữ tử kia trừng mắt nói.

“Cái này… nhị tỷ, mặc dù cái này rất hấp dẫn, nhưng mà muốn rút ra huyết mạch lực, lại dung hợp lên người. Phí tổn kia cũng không thấp, bán đi toàn bộ chúng ta cũng mua không nổi một phần mười nguyên liệu a”.

“Nghe ta, cứ mang hắn về, ta muốn xem ý kiến của đại tỷ, nếu như không thể, đến lúc đó giết hắn cũng không muộn”.

“Biết, nhị tỷ”.

“Nhớ kỹ, dùng dây trói ma lực đem hắn trói lại”.

Dây trói ma lực là thứ có thể ngăn cản ma pháp sư thi pháp, còn có cả linh lực dây trói linh lực, cả hai đều là ma pháp vật phẩm được sáng tạo ra để giam cầm tù binh khi không muốn khiến tù binh bị thương hay muốn trốn thoát.

Thứ này đối với lục giai trở xuống vô cùng hữu dụng, muốn phá giải rất dễ, chính là dùng lực lượng thân thể làm nó đứt, nhưng mà lục giai… vẫn là quên đi.

Chớp mắt đã hết một tháng.

Sở Như Mộng nhìn bảng xếp hạng, ánh mắt nhíu chặt lại. Hôm nay là một ngày gây chấn động toàn bộ Đông khu phân khu 7, bởi vì có người leo lên bảng xếp hạng.

Chính là Sở Như Mộng, hắn không chỉ đi vào bảng xếp hạng, còn leo lên tới top 100. Nhưng hiện tại hắn không phải vì chuyện này mà băn khoăn, mà là vì hắn nhìn không thấy tên của Lạc Cảnh Thiên.

Tên của Lạc K9HZ6 Cảnh Thiên vẫn còn sáng, chứng tỏ còn chưa có chết, nhưng mà lại không leo lên được. Phải biết trước đó chỉ tính riêng số huy chương mà Lạc Cảnh Thiên đạt được đã năm vạn điểm, so với vị trí một ngàn trên bảng xếp hạng chỉ kém hơn ngàn điểm, hắn không tin Lạc Cảnh Thiên suốt nửa tháng qua liền không thể đạt được.

Như vậy hắn đi đâu?!

Đáng tiếc, đánh chết hắn cũng sẽ không biết Lạc Cảnh Thiên hiện tại ở đâu, bởi vì hắn đã bị đám tinh tặc mang đi.



Tại một hang động lớn nằm giữ hai tinh cầu gần nhau, nơi này làm nơi ẩn nấp vô cùng tốt, trừ khi đặt chân đến, nếu không sẽ rất khó để nhìn thấy.

Lạc Cảnh Thiên lúc này đang bị trói chặt tại trong nhà giam, hắn bất tỉnh suốt hai tuần, cho đến hiện tại mới tỉnh lại. Tên canh gác thấy Lạc Cảnh Thiên tỉnh, lập tức đi gọi người, rất nhanh, một cái nữ tử đi vào, người này chính là nữ tử ngày đó bắt hắn.

“Tỉnh rồi? Ta còn tưởng ngươi chết rồi đâu”. Nữ tử cười lạnh nói.

Đưa mắt nhìn quanh, thấy mình bị giam, trên thân bị quấn một tầng dây trói, hơi cử động một chút thân thể cùng nếm thử vận dụng ma lực, hắn liền biết mình bị người dùng dây trói ma lực trói lại.

Nghe được âm thanh nữ tử kia, Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, sau đó nhẹ giọng hỏi.

“Không giết ta?!”.

“Hắc, đâu dễ dàng như vậy, ngươi còn có tác dụng đâu”. Nữ tử kia nhếch miệng đáp.

Lạc Cảnh Thiên hiện tại cả người đều không tốt, thân thể yếu ớt tới mức đáng thương. Nhớ lại ngày đó hắn liền hận nghiến răng, tỷ tỷ của hắn lại bị người động tới. Nếu không ngày đó hắn sớm đã đem đám người này diệt, hiện tại tốt, linh hồn chẳng những bị thương, thân thể cũng kém tới mức cực điểm.

Hỗn Độn Châu chỉ duy trì được sinh mạng cho hắn mà không cách nào chữa trị như trước, bởi vì hiện tại nó đang bảo vệ lấy Thượng Cổ Chi Linh, nếu như phân chia sinh mệnh lực quá nhiều cho hắn, Thượng Cổ Chi Linh liền ngỏm.

Nó chết, hắn cũng sẽ chết.

Mà hiện tại, đám người này không giết hắn, như vậy hẳn là có mục đích nào đó.

“Mang đi!”. Nhìn Lạc Cảnh Thiên không nói lời nào, nữ tử kia liền lạnh lùng nói.

Rất nhanh, hai người đi tới đem Lạc Cảnh Thiên áp giải đi ra.

Cái động này khá lớn, nếu như thật sự hình dung, nó giống như là một cái căn cứ nhỏ. Người ở đây không nhiều, tối đa liền hơn 20 người, một cái tinh tặc có quy mô này, có thể nói là vô cùng… kém.

Khó trách sẽ phải ở trong này đánh cướp, đổi lại là đám tinh tặc lớn, sợ rằng sớm ở chiến trường không gian đi săn giết mấy tên trên bảng truy nã rồi. Đó mới là cách kiếm tiền nhanh nhất.

Lạc Cảnh Thiên bị mang ra bên ngoài, xung quanh đám người đều nhìn hắn, chỉ đi vào trăm mét liền tới khu trung tâm, sau đó hắn liền bị treo lên.

Có một nữ tử ngồi bên trên nhìn xuống bắt đầu đánh giá hắn.

Nữ tử này đeo một cái mặt nạ quỷ dạ xoa, mái tóc đen thả dài tới lưng, trên tay đeo một bộ móng vuốt tinh xảo, nhìn qua giống như là móng của không gian thú, bất quá đã được chế tạo lại, mất đi vẻ xấu xí ban đầu, biến thành một bộ máu vuốt mày trắng xinh đẹp.

Trên người không mặc quần áo chiến đấu, mà là một bộ áo dài toàn thân nhìn rất nữ tính, bất quá nếu như bỏ mặt nạ đi, để lộ ra gương mặt có lẽ sẽ đẹp hơn, bởi vì cái mặt nạ kia khiến người khác nhìn vào đều mất thiện cảm.

Thực lực của nàng ít nhất là lục đoạn, loại khí thế từ trên người nàng phát ra vô cùng mạnh.

“Ngươi tên gì?!”. Nữ tử kia nhẹ giọng hỏi.

Lạc Cảnh Thiên không đáp, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng.

“Đánh”.

Nữ tử nhẹ giọng nói.

Một tên tráng hán đi tên cầm lên roi quất lên người Lạc Cảnh Thiên một cái.

Đát!

Một vệt máu bắn ra, quần áo hắn trực tiếp nhuốm máu. Chiếc roi kia bên trên cắm lấy vô số móng vuốt không gian thú, nhưng bị gọt đẽo thành rất nhỏ, đánh vào trên người không chết được, nhưng đau vô cùng.

Lạc Cảnh Thiên chỉ hơi nhíu mày, không có phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Tiếp tục”.

Đát!

Đát!

Đát!

Phốc!

Quất hơn mười roi, Lạc Cảnh Thiên nhịn không được trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể hắn lúc này vốn đã yếu, bị hơn mười roi kia đánh tới làm hắn càng bị thương nặng hơn.

“Thành thật trả lời, hoặc là chết”. Nữ tử kia âm thanh vang lên.

“Tinh tặc các ngươi… vẫn sẽ giữ… tù binh?”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn nở ra nụ cười trào phúng nói.

“Không có, nhưng… nếu như thành thật, sẽ chịu ít đau khổ hơn”. Nữ tử kia nói.

“Vậy… thêm chút lực a”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

Đát!

Đát!

Không chờ nữ tử kia lên tiếng, tên hành hình liền tiếp tục đánh. Rất nhanh, toàn thân Lạc Cảnh Thiên xuất hiện mấy chục đạo vết rách, máu tươi chảy đầm đìa nhuộm đỏ toàn thân.

Cảm nhận được sinh mạng của hắn trôi qua, Hỗn Độn Châu bắt đầu truyền cho hắn một ít sinh mệnh lực.

Nữ tử kia nhất thời kinh ngạc, nàng ngồi thẳng lên, ánh mắt hơi híp lại nhìn Lạc Cảnh Thiên, bàn tay đưa lên cho tên kia dừng lại, sau đó nàng đứng lên chậm rãi đi tới.

Bàn tay đưa ra khẽ chạm lên người hắn, linh lực tràn vào, muốn thăm dò cội nguồn truyền tới sinh mệnh lực, đáng tiếc nàng tìm không thấy, bởi vì Hỗn Độn Châu đã dừng lại.

Chẳng lẽ là cảm giác sai?!

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.