“Được rồi, ta vào đoàn cũng chưa lâu, biết được cũng không nhiều. Đại tỷ tên là gì ta cũng không biết, nhưng người khác hay gọi nàng là Ngọc La Sát, bởi vì phong cách hành xử vô cùng tàn bạo. Vết sẹo trên mặt nàng, nghe nói đại tỷ năm đó chính là cố ý đem mặt mình rạch”.
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy ngẩn ra, ác như vậy? Chẳng lẽ là có người vừa ý nàng nhưng nàng không muốn nên mới làm thế?!
“Nghe nhị tỷ nói, đại tỷ làm vậy là do cha mình”. Mộc Phong nói.
“Gì?!”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời sửng sốt.
“Ta không có nói láo. Thật sự, ta từng nghe nhị tỷ nói, năm đó gia đình đại tỷ chỉ là một gia đình bình thường. Nghe nói là làm thương nhân, chính là loại kia có tiền nhưng không thế. Bất quá cũng không có bao nhiêu, chỉ có thể nói là có tiền hơn người bình thường một chút”.
“Sau đó nghe bảo đắc tội vị công tử nào đó, kết cục ngươi cũng hiểu. Mà cha nàng muốn đem nàng bán cho vị công tử đó đổi lấy bình an, nhưng mà đại tỷ tính cách cương liệt, muốn tìm tên công tử kia liều mạng. Thậm chí nàng còn dùng độc bôi lên chủy thủ, nhưng đáng tiếc, trong giây phút quyết định cha nàng lại nhúng tay”.
“Ngươi cũng biết, bị người thân nhất xem như món hàng hóa bán đi, loại tuyệt vọng này không phải ai cũng có thể chịu đựng. Cho nên đại tỷ liền trực tiếp rạch mặt của mình, sau đó vị công tử kia cố gắng cứu chữa nhưng không được, chỉ có thể bảo trụ nàng một mạng, trong cơn tức giận hắn liền bán nàng làm nô lệ”. Mộc Phong thấp giọng nói.
“Về sau thế nào?!”. Lạc Cảnh Thiên tò mò hỏi.
“Về sau nô lệ phản loạn, ta nhân cơ hội chạy trốn, cho nên mới có ta ngày nay”.
Ngay lúc này, một âm thanh nữ tính vang lên. Lạc Cảnh Thiên cùng Mộc Phong ngơ ngác nhìn qua liền thấy vị ‘đại tỷ’ kia không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ.
“Ngươi đi theo ta, tiểu Phong, đi làm việc”. Ngọc La Sát nhìn họ không nói lời nào liền trầm giọng nói.
“Vâng, đại tỷ”. Mộc Phong sợ hãi lập tức vội chạy đi.
Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ đi theo phía sau, rất nhanh, hắn liền theo nàng tiến vào một căn phòng.
“Nói đi, ngươi làm thế nào có thể đem vết sẹo của ta trị hết”.
“Ta cần đại lượng ngũ hành chi khí hoặc âm dương chi khí. Đại khái khoảng hai ngàn sợi, hoặc là một viên ngũ hành kết tinh cũng có thể”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ngươi xác định?”.
“Xác định”.
“Rất tốt, nhị muội!”.
“Đại tỷ, ngươi gọi ta?!”.
“Lấy ngũ hành chi khí cho ta”. Ngọc La Sát nói.
“Vâng”.
Rất nhanh, nữ tử kia liền đem đồ tới, là một quả cầu trong suốt, bên trong chia làm năm ngăn, mỗi ngăn chính là một loại trong ngũ hành chi khí. Ngọc La Sát cầm quả cầu đặt lên bàn nói.
“Ở đây hết thảy có 1783 sợi ngũ hành chi khí, còn lại ta sẽ trong thời gian ngắn gom góp. Ngươi cần bao lâu có thể chữa trị cho ta?!”.
“Thực lực hiện tại của ta không phải rất mạnh, cho nên không thể cam đoan. Chỉ cần có đủ ngũ hành chi khí, ta có thể cam đoan trong một tháng bước vào nhị đoạn, lúc đó có mười phần chắc chắn có thể chữa trị, hơn nữa cũng không để lại bất kỳ tại họa ngầm nào”. Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.
“Tốt, ta tin tưởng ngươi. Bất quá… nếu như một tháng sau ngươi làm không được, như vậy ngươi biết hậu quả”. Ngọc La Sát lạnh lùng nói.
Lạc Cảnh Thiên nội tâm cười thầm, đổi lại là người khác có lẽ không được, dù sao thứ độc kia là độc của một con ma pháp sinh vật – Độc Vĩ Hạt. Loại ma pháp sinh vật này không phổ biến, thực lực cũng yếu, nhưng mà độc của nó lại là vô cùng đáng sợ. Muốn lấy ra, như vậy người rút độc sẽ nhận lấy toàn bộ độc tố của nó, có điều… hắn nhưng bách độc bất xâm.
Hiện tại hắn thừa sức đem vết sẹo của nàng xóa bỏ. Chỉ cần đem độc dược dẫn ra, lại thêm một chút sinh mệnh lực trong Hỗn Độn Châu, đến lúc đó hoàn toàn có thể xóa bỏ vết sẹo của nàng.
Có điều… không lấy chút lợi lộc sao được? Có số lớn ngũ hành chi khí tu luyện, cớ sao mà không làm?!
Sau ngày hôm đó, Lạc Cảnh Thiên ôm quả cầu, trở lại phòng liền ngồi xuống hấp thu.
Chớp mắt, một tháng trôi qua. Trong thời gian này, Lạc Cảnh Thiên cũng xem như hiểu rõ đoàn tinh tặc này. Đoàn tinh tặc này gọi Hắc Lang, cầm đầu là Ngọc La Sát, Hắc Lang tinh tặc sói đầu đàn, phụ trách chỉ huy, bày mưu tính kế.
Đứng thứ hai là nữ tử trước đó bắt hắn, Bối Nhĩ Tư, hay còn gọi là Lang Nha, nàng đối với Ngọc La Sát trung thành tuyệt đối, giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Phong cách hành xử tàn nhẫn, mưu mô quỷ quyệt.
Hắn làm sao biết được những thứ này? Đương nhiên là từ miệng đám tù binh biết được. Vẻn vẹn một tháng, có hơn trăm tên tù binh bị bắt giữ, sau đó bị đủ mọi cách tàn nhẫn nhất xử lý.
Hoặc nói đúng hơn chính là trả thù.
Hắn xem như biết rõ, Hắc Lang tinh tặc đoàn đối với Ngọc La Sát trung thành vượt ngoài dự kiến của hắn, đây cũng không phải là bị khống chế, mà là thật tâm đối đãi.
Khi biết được Lạc Cảnh Thiên cần ngũ hành chi khí mới có thể chữa trị vết sẹo cho Ngọc La Sát, đám người này gần như điên lên, khắp nơi đánh cướp, cùng không gian thú liều mạng.
Ban đầu từ hơn 20 người, hiện tại chỉ còn lại có chưa tới 10 người. Những người chết đi không bị giết bởi không gian thú, mà là bị người của ngũ đại Tinh Quốc cùng tam đại Linh Quốc giết, cho nên hơn trăm tên tù binh kia toàn bộ đều là đến từ những đế quốc này.
Trước đó Hắc Lang tinh tặc đoàn là U6zo9 có chút danh tiếng, nhưng hiện tại có thể nói là kẻ thù chung của đám đệ tử các đế quốc kia.
Hắn âm thầm vì đám người này mặc niệm ba giây. Giao ra đồ vật không phải tốt sao?!
Gần 30 ngày, đám người mới gom đủ ngũ hành chi khí. Dù sao không gian thú cũng không phải dễ giết như vậy, cho nên đa phần đều là đánh cướp mà đạt được.
Lạc Cảnh Thiên hấp thu hai ngàn sợi ngũ hành chi khí, thành công đem huyết mạch lực tăng lên tới 11%, cũng đột phá tới lục giai nhị đoạn.
Mà hôm nay, chính là ngày hắn vì Ngọc La Sát chữa thương.
“Đại tỷ, ngồi xuống đi”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Ngọc La Sát nghe theo ngồi xuống, Lạc Cảnh Thiên đi tới ngồi đối diện nàng, bàn tay đưa ra, tại trên không trung vẻ lấy ma văn, rất nhanh, một cái ma pháp trận hình thành.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, hắn bắt đầu phát lực, ma lực từ ma pháp trận nhổ ra giống như những cái xúc tua nhỏ đâm thẳng vào nơi vết sẹo trên mặt của nàng.
Những xúc tua kia giống như là vòi hút, đem độc tố trên người nàng hút ra. Qua vài phút, Lạc Cảnh Thiên liền ngừng lại, tay còn lại nâng lên, một đoàn lục quang bắn ra bao phủ lấy vết sẹo trên mặt nàng.
Một lát sau đó, vết sẹo từ từ biến mất, không còn lại bất kỳ dấu vết nào.
Ngọc La Sát có thể cảm nhận được trên vết sẹo truyền tới cảm giác thanh mát, nàng đưa tay lên sờ vào, không còn vết sẹo như trước nữa, thay vào đó là một làn da vô cùng mềm mại, cảm giác mềm mại truyền vào tay làm nàng có chút không dám tin tưởng.
Vội vàng lấy ra một chiếc gương, nhìn trên mặt mình vết sẹo đã biến mất, Ngọc La Sát ngẩn ra một lúc lâu.
Đám người xung quanh cũng vô cùng kích động, bởi vì vết sẹo này, nhiều năm qua đại tỷ đã luôn mang theo mặt nạ, hiện tại đại tỷ có thể quang minh chính đại không cần phải mang theo mặt nạ sống sót, bảo họ làm sao có thể không kích động.
Lạc Cảnh Thiên âm thầm đánh giá nàng một chút, nhan sắc quả thật rất không tệ, lấy nhan trị của Sở Như Mộng con hàng kia làm tiêu chuẩn, nếu hắn là mười phần, như vậy Ngọc La Sát cũng đạt tới tám, thậm chí là chín phần.
Gương mặt xinh đẹp thế này lại bị hủy hoại một cách ngu ngốc như thế, thật đúng là uống phí.
“Oa, đại tỷ, ngươi thật xinh đẹp a!”. Bối Nhĩ Tư nhảy dựng lên vui vẻ nói.
“Ha ha, ngươi cũng rất xinh đẹp”. Ngọc La Sát hiện tại vô cùng vui vẻ, vết sẹo nhiều năm trên mặt giống như tảng đá trong cổ họng của nàng, hiện tại đã chưa khỏi, nàng đương nhiên là vui vẻ.
“Đúng, Thiên ca, ngươi không có sao chứ? Ta nghe nói chữa trị loại độc này sẽ làm mình bị trúng độc, ngươi…”. Mộc Phong cẩn thận hỏi.
“Yên tâm, chút độc nhỏ mà thôi. Không ảnh hưởng được tới ta”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
Phanh!
Ngay tại lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động lớn, cả đám giật mình nhìn qua liền thấy được một đám người tràn vào.
“Mẹ nó, Ngọc La Sát, tìm được ngươi”. Cầm đầu là một tên nam tử, toàn thân mặc lấy một bộ sáo trang Hắc Long, trên ngực có huy chương của người ngũ đại Tinh Quốc.
Xoạt!
Đám người Hắc Lang vội vàng rút vũ khí, ánh mắt đầy băng lãnh nhìn họ.
“Lại dám mò tới tận đây? Xem ra là các ngươi không biết chữ chết viết như thế nào”. Ngọc La Sát trong nháy mắt bộc phát ra sát khí, âm thanh lặng như băng vang lên.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc