Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 483: Phá bỏ lời thề quy tắc, trở mình nắm lấy đại cục



Lạc Cảnh Thiên làm sao không nhìn ra được ý nghĩ của nàng, đơn giản ngắn gọn tới nói là: một cái đại mỹ nữ ngồi bên cạnh cùng ngươi xem thứ này, ngươi vậy mà một chút phản ứng cũng không có? Ngươi có phải thái giám hay không?!

Bị Lạc Cảnh Thiên nói như vậy, Bối Nhĩ Tư tức giận không thôi. Cũng không phải nàng có ý nghĩ gì với hắn, mà là cảm thấy mị lực của mình bị giảm xuống vô hạn.

Quá đả kích người khác chứ? Ngươi biểu hiện ra một chút kích động cũng không được sao?!

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người này giống như không biết mệt mỏi, liên tục ‘đại chiến’ vài giờ vẫn chưa ngừng nghỉ. Mà kế tiếp, điều kinh ngạc xuất hiện, tên ‘lão đại’ kia vậy mà đột nhiên đẩy cửa đi vào, ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người kia.

Tiểu Mỹ bị doạ giật nảy mình từ trên người lão nhị nhảy xuống, gương mặt hiện vẻ kinh hãi không biết giấu đi đâu. Lão nhị thì vẻ mặt bình thản, tuy nhiên có chút mệt mỏi do thời gian ‘hoạt động’ có chút lâu.

“Ngươi không muốn giải thích gì sao?”. Tên lão đại bình thản hỏi.

“Lão đại, đều là nam nhân, ngươi hẳn cũng hiểu, huynh đệ quanh năm bán mạng, muốn tìm nữ nhân phát tiết cũng phải chờ vận may. Trong đội lại chỉ có mình nàng là nữ, ta cũng không có cách nào kiềm chế”. Lão nhị lên tiếng.

“Ta đã biết, bất quá...”.

Nói tới đây, tên lão đại ánh mắt sắc bén nhìn về phía tiểu Mỹ, tiểu Mỹ đột nhiên có một loại dự cảm xấu.

“Đã ngươi sau lưng ta làm chuyện này, như vậy giá trị của ngươi đã giảm. Lão nhị, gọi các huynh đệ tới, không phải nàng muốn nam nhân sao? Mười mấy người, có lẽ sẽ đem nàng phục vụ tốt”. Tên lão đại lạnh lùng nói.

“Đã biết”. Lão nhị cười hắc hắc đi ra ngoài.

“Không... không, lão đại, đừng, ta không muốn”. Tiểu Mỹ kinh hãi lập tức ôm lấy chân hắn van xin.

“Hừ, nam nhân, không có tên nào là thứ tốt”. Bối Nhĩ Tư thấy cảnh này liền hừ lạnh nói.

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng giật giật, ta mẹ nó trêu chọc ngươi?!

Bất quá, có vẻ như hắn mèo mù gặp được cá rán, xem ra lần này không cần thiết động thủ, đám người này có thể trực tiếp phán định tử hình.

Kế tiếp, sau khi xác định đám người này ‘xảy ra quan hệ’ với Tiểu Mỹ, Lạc Cảnh Thiên liền đem hình ảnh triệt tiêu.

Bối Nhĩ Tư bĩu môi đứng trở về chỗ ngủ của mình, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt quay lại nhìn về phía sau, vừa rồi hắn cảm nhận được một tia sát khí, thông qua linh hồn lực cường đại, hắn biết đó là Ngọc La Sát.

Xem ra, nàng đã động sát niệm với hắn. Mặc dù hắn từng lập qua lời thề quy tắc, nhưng mà... ai nói thứ đó không thể phá đâu? Hắn dám khẳng định Ngọc La Sát biết điểm này, nếu không sẽ không đề phòng hắn như vậy.

Đem ánh mắt thu hồi, chỉ mong ngày mai có thể thuận lợi, nếu không hắn sớm muộn cũng bị nữ nhân này giết.

Sáng hôm sau...

Đám người Lạc Cảnh Thiên xuất hiện gây tới chú ý của đám người trong động, toàn bộ chúng đều đi ra. Tên lão đại nhìn thấy họ, khoé miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn nói.

“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào”.

“Ha ha, ai chết còn chưa biết đâu, hôm qua cùng nàng làm sảng khoái chứ?”. Bối Nhĩ Tư cười lạnh nhìn tên lão đại hỏi.

“Ngươi có ý gì?”. Tên lão đại nhíu mày hỏi.

“Ngươi rất nhanh sẽ biết”.

“Nói nhảm cái gì? Động thủ!”.

Lạc Cảnh Thiên nhìn chúng lao lên, hắn nở ra nụ cười lạnh, đưa tay lên nhẹ búng một cái.

Tách!

Trong nháy mắt, cả đám đều ôm đầu ngã xuống, gương mặt hiện lên vẻ dữ tợn, ánh mắt đỏ như máu.

“Có một loại chiêu thức, nó gọi là nguyền rủa. Có thể thông qua đủ loại con đường để đạt tới mục đích, vốn dĩ ta tưởng chỉ có thể đem hai người các ngươi hố chết, nhưng mà đáng tiếc, đêm qua các ngươi đều ‘gia nhập’ vào, quả thực là vô tâm cắm liễu liễu xanh um a”. Lạc Cảnh Thiên cười hắc hắc nói.

“Ngươi... ngươi động tay chân với nàng?”? Tên lão đại gương mặt tái xanh nhìn hắn.

“Có phải hay không cảm thấy linh hồn đang run rẩy? Có phải hay không linh lực đều đang cuồng loạn? Ý thức bắt đầu tan rã, nó giống như cái hố đen đem linh hồn các ngươi hút khô?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh từ tốn vang lên.

“Ngươi...”.

“Dần dần, linh hồn các ngươi sẽ bị ý thức hải đồng hoá, triệt để không còn khống chế được bản thân, sẽ trở thành cái xác không hồn, giống như là con rối mặc cho ta điều khiển”.

Nghe được lời nói của hắn, đám người Ngọc La Sát hít sâu một hơi, loại nguyền rủa này thật sự... quá độc ác.

Ngọc La Sát sát tâm càng lúc càng nặng, nàng phẳng phất cảm thấy Lạc Cảnh Thiên giống như một con độc lang, từ từ đem con mồi đùa nghịch, khiến con mồi sợ hãi tới cực điểm, chỉ cần buông xuống cảnh giác thì con độc lang này sẽ không chút do dự cắn ngươi một ngụm.

Nhìn đám người ngã xuống trong đau đớn, nàng lông mày hơi nhíu lại, sau đó giống như đã xuất hiện ý nghĩ nào đó, yên tĩnh nhìn Lạc Cảnh Thiên ở nơi đó nhảy nhót.

“Muốn thoát khỏi loại tra tấn này không?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh giống như ma lực, triệt để đem đám người kia điên cuồng lên.

“Cầu... cầu ngươi... mau... mau cứu ta...”. Tên lão đại bỏ xuống tôn nghiêm dập đầu nói.

“Ha ha, đương nhiên, loại nguyền rủa này có một loại nhược điểm, đó chính là ý chí càng mạnh, tác dụng càng yếu. Nếu không ngươi thử một chút?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Tên lão đại cùng đám người khác nghe vậy, vội vã làm theo, dùng ý chí chống lại loại đau đớn kia, nhưng sau đó lại phát hiện ý chí không cách nào tập trung, loại đau đớn này làm ý chí của họ tan rã.

“Có phải không cách nào dùng ý chí chống lại không?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười hỏi.

“Tại... tại sao?”.

“Hắc, đó là vì ta hạ tận hai đạo nguyền rủa, một loại chính là an mòn linh hồn của các ngươi, một loại khác chính là đem ý chí các ngươi chèn ép khiến các ngươi không cách nào tập trung được. Kinh hỷ không? Bất ngờ không?”. Lạc Cảnh Thiên cười đê tiện nói.

“Ngươi... ngươi đùa giỡn ta?”. Tên lão đại mặt tái xanh, ánh mắt hiện vẻ tức giận cực điểm quát lên.

“Đùa giỡn ngươi thì thế nào? Ai bảo các ngươi là ngu xuẩn đâu, ha ha... ách...”.

Lạc Cảnh Thiên cười lớn, giống như một kẻ điên vừa trả được thù, loại điên cuồng kia khiến đám người nội tâm run lên.

Nhưng mà sau đó, nụ cười của hắn đột nhiên vụt tắt, trên ngực xuất hiện một lười kiếm từ phía sau đêm xuyên ngực hắn, Lạc Cảnh Thiên khó tin quay đầu, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận cùng không hiểu.

“Vì... vì cái gì?!”


Người xuất thủ là Hắc Hùng, nhưng mà Ngọc La Sát lại dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hắn, không cần nghĩ, đây chính là ý của nàng.

“Ngươi... quá nguy hiểm. Giữ lại ngươi, ta không an tâm”. Ngọc La Sát âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Ha ha, kinh hỷ không? Bất ngờ không? Ta sớm nói, nhất định sẽ giết ngươi”. Hắc Hùng cười lớn nói, ánh mắt vô cùng đắc ý, kiếm trên tay còn đâm sâu thêm vài phần.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt như bừng tỉnh, sau đó, thân thể bắt đầu tan rã, biến mất trong không khí.

“Ảo cảnh!”. Ngọc La Sát kinh ngạc thốt lên.

Lạc Cảnh Thiên thân ảnh xuất hiện sau đám người kia, đối mặt với mấy người Ngọc La Sát, hắn ánh mắt lạnh như băng nhìn họ nói.

“Tinh tặc, quả nhiên là tinh tặc, đủ hung ác, đủ tàn nhẫn!”. Lời này mang theo sát khí nồng đậm, nhìn ra được, Lạc Cảnh Thiên hiện tại hận đám người Ngọc La Sát cỡ nào.

Ngọc La Sát chỉ nhẹ lắc đầu nói.

“Không phải ta tàn nhẫn, mà ngươi quá ngu xuẩn, có nhiều thứ không nên bạo lộ ra. Bất quá... xem ra ngươi đã tính trước”.

“Ha ha, ta biết ngươi động sát tâm, nhưng không ngờ lại hạ thủ nhanh như vậy. May mắn ta sớm đã đoán được, nếu không một kiếm này ta hẳn là đã chết”. Lạc Cảnh Thiên thở dài nói.

“Vậy ngươi lại có thể làm gì đâu? Lời thề quy tắc đã lập, ngươi... không có cách nào trả thù. Ha ha ha”. Hắc Hùng cười lớn nói.

Lạc Cảnh Thiên nâng tay lên, một quả cầu ma lực xuất hiện trên tay hắn, sau đó, hai tay hắn chụm mạnh lại đem quả cầu vỗ nát.

Oanh!

Một đạo quang mang từ trên trời bắn xuống.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên phun ra một ngụm máu tươi, nhưng khoé miệng hắn là đang cười.

“Hiện tại... không còn”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt đáp.

“Vậy ngươi cũng nên chết!”. Hắc Hùng lạnh giọng nâng kiếm đi tới, nhưng mà ngay tại lúc này, một đạo quang mang bắn tới đem hắn đẩy lùi.

“Mộc Phong! Ngươi làm gì?!”. Bối Nhĩ Tư ngẩn ra, sau đó tức giận quát lên.

“Vô dụng, hắn đã biến thành khôi lỗi, chỉ nghe lệnh của ta. Mà các ngươi... cũng sẽ bước vào vận mệnh của hắn. Lên!”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói một câu, sau đó khẽ quát.

Trong nháy mắt, đám người ‘vốn dĩ đã chết’ đang nằm dưới đất kia đứng dậy, toàn bộ bọn họ ánh mắt đều trống rỗng, chỉ là một cái xác không hồn.

Ngọc La Sát biến sắc lùi lại một bước, ánh mắt kinh hãi nhìn Lạc Cảnh Thiên thốt lên.

“Ngươi... ngươi đã sớm tính toán tốt?”.

“Ha ha, p02Uu không sai, ngươi rất thông minh, đáng tiếc bị thông minh hại”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

“Hoá ra là thế...”. Bối Nhĩ Tư giống như nghĩ ra điều gì.

Mấy ngày nay, Lạc Cảnh Thiên hành động chỉ mang theo họ, Mộc Phong rất ít đi theo cho, hơn nữa thực lực của Mộc Phong lại không cao, cho nên họ cũng không để ý.

Nhưng hiện tại họ đã hiểu, Lạc Cảnh Thiên vốn dĩ không cần phải làm cái khôi lỗi gì cả. Hắn trước đó là người quan sát đám người kia, hiểu rõ được thói quen sinh hoạt, thậm chí là tính cách của mỗi người.

Đừng nghi ngờ, sức quan sát của pháp sư vốn là mạnh biến thái, càng đừng nói tới Lạc Cảnh Thiên nhưng là nắm giữ cổ ma pháp.

Hắn lợi dụng họ không hiểu về ma pháp, nói rằng biến đám người kia thành khôi lỗi, nhưng thực tế vốn không cần, chỉ cần nữ nhân kia cùng hai tên lục giai lục đoạn phát sinh quan hệ, biến thành khôi lỗi, như vậy kết hợp với Ngọc La Sát, những người khác tuyệt đối chết chắc.

Mà biến ba tên kia thành khôi lỗi, chỉ là che mắt mà thôi.

Ngọc La Sát ánh mắt hiện lên tia không cam tâm, nhìn nụ cười của Lạc Cảnh Thiên đầy vẻ khinh thường, nàng hận đến nghiến răng.

Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời a!

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.