Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 488: An Cửu – đệ nhất thiên tài



Sở Như Mộng quay đầu qua nhìn Liễu Thi Thi một cái, ánh mắt mang theo vô tận sát khí.

Thiết Bối tới đây không cần nói cũng biết là tại sao. Mặc dù không phải do Liễu Thi Thi kêu tới, nhưng hiển nhiên cùng nàng không thoát khỏi quan hệ. Hắn dám khẳng định là những kẻ mà Liễu Thi Thi mang theo tiết lộ ra, chuyện về ngũ hành kết tinh không phải chuyện đùa, vậy mà một chút bảo mật cũng không biết làm.

Hiện tại tốt, kéo tới tên Thiết Bối này, giờ nàng còn dám đi nghi ngờ mệnh lệnh của hắn?!

“Lão đại!”. Ngọc La Sát rút kiếm khẽ quát.

Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người lao tới, hắn biết rõ hôm nay đừng nghĩ mang đi được ngũ hành kết tinh, đã như vậy, vậy thử một chút uy lực của nó mới được.

Ngũ hành kết tinh đối với hắn mà nói rất trọng yếu, nhưng không phải hiện tại, hắn cần bước vào ngũ đoạn, đem thân thể sức chịu đựng tăng lên, khi đó mới có thể chịu đựng được năng lượng của nó, sau đó tiến hành hấp thu năng lượng.

Nhưng hiện tại, chỉ có thể hủy nó.

Xoạt!

Lạc Cảnh Thiên lấy ra Bạch Cốt Tiêu, tay còn lại đem quả cầu mở ra, lộ ra một viên ngọc ngũ sắc ở bên trong. Không chút do dự, Lạc Cảnh Thiên liền khảm nó lên Bạch Cốt Tiêu.

“Lùi lại!”. Sở Như Mộng khẽ quát, sau đó lập tức rút lui về phía sau.

Nhìn thấy hành động của Lạc Cảnh Thiên hắn liền biết, con hàng này tuyệt đối muốn phóng đại chiêu!

Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư theo chỉ lệnh của Lạc Cảnh Thiên dẫn người gấp rút lùi lại. Mặc dù không biết Lạc Cảnh Thiên muốn làm gì, nhưng mà lệnh của hắn họ không dám phản kháng.

Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người đang lao tới, hắn nở ra nụ cười gằn. Để các ngươi nếm thử một chút cái gọi là thiên phú Viễn Cổ Tinh Linh chân chính.

Mặt đất xung quanh hơi rung chuyển, trên thân hắn phát ra loại khí thế cực kỳ kinh người. Đám người Thiết Bối cũng không xem ra gì, dù sao một tên pháp sư lục giai nhị đoạn lại có thể làm được cái gì?!

Nhưng mà ngay tại lúc này, trên bầu trời, mây đen kéo tới che kín ánh mặt trời với tốc độ nhanh chóng mặt. Không có sấm chớp, không có gió, cũng chẳng có ánh sáng. Cả bầu trời bị che kín, mặt đất bị bảo phủ bởi hắc ám, chỉ có thể nhìn thấy những tia sáng lờ mờ.

Một bức tường vô hình dần đem đám người bao phủ, Lạc Cảnh Thiên tay cầm Bạch Cốt Tiêu không ngừng vung vẩy, ngay sau đó… tuyết rơi.

Hiện tượng kỳ lạ này làm cả đám ngẩn ra, Thiết Bối dừng lại nhìn 4JydE quanh, cảm nhận được trong không khí tràn đầy ma lực, hắn híp mắt lại nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên đứng trên cao, lúc này Lạc Cảnh Thiên sớm đã biến thành Viễn Cổ Tinh Linh, trên thân tản mát ra một loại khí tức cao quý.

“Viễn công!”. Thiết Bối đột ngột quát lớn.

Đám người nghe vậy lập tức tấn công, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên dưới chân lại nhô lên cột đá đem hắn đưa lên cao vài chục mét. Bàn tay vung vẩy Bạch Cốt Tiêu lúc này đã dừng lại, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ chúng sinh, miệng lẩm bẩm.

“Phấn mặc họa nhan già thiên sắc, thủy tụ khởi lạc vũ hoa miên, mạc tiếu phong nguyệt tình trung hí, thiên cổ lạc mộ táng hoa thiên”.

Vừa dứt lời, bầu trời bắt đầu sáng lên, nhưng không phải do mây biến mất, mà là từng cái cánh hoa phát ra ánh sáng màu bạc rơi xuống nhân gian. Cùng lúc đó, tay Lạc Cảnh Thiên cũng động, hắn ở trên không trung vẽ lấy vô số ma văn tạo thành hình thù kì lạ.

Nhất bi nhất hỉ!

Nhất quỵ nhất bái!

Nhất tần nhất tiếu!

Nhất sinh nhất thế!

Âm thanh đột ngột vang lên, không ai biết nó từ đâu tới, nó vang lên trong óc mỗi người tại chỗ này, giống như ẩn chứa ma lực đem toàn bộ đám người hấp dẫn khiến họ nhất thời quên đi đây là chỗ nào.

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng hơi giương lên, Bất Hủ Chương Nhạc có một câu miêu tả rất hay, chương nhạc vang lên, bát phương khai thính, nhất phương vi nhân, tam phương vi quỷ, tứ phương vi thần.

Chỉ cần âm vang, thiên địa biến sắc!

“Vân Tụ Thiên, Hoa Khai Liên, Âm Hữu Xuyên, Thiên Địa Mẫn Diệt!”.

“Chết!”. Lạc Cảnh Thiên quát lớn.

Mỗi khi nói một câu, không khí lại ngưng kết thêm một chút, cho tới khi Lạc Cảnh Thiên nói tới câu cuối cùng, ngay lập tức, những cánh hoa đang bay trên không trung đột nhiên sáng lên, sau đó chỉ một giây, chúng liền liên kết với nhau tạo thành một khối lập phương kỳ dị.

Thiết Cốt biến sắc, hắn quát lớn:

“Lập trận phòng ngự!”.

Đám người sắc mặt tái xanh, có vài người còn chưa kịp gia nhập vào trận hình thì...

Một giây sau đó, toàn bộ không gian bên trong bị bóp méo, sau đó nổ tan thành từng mảnh.

Oanh!

Sóng xung kích bắn ra bốn phía, Lạc Cảnh Thiên bị đẩy bay về phía sau vài chục mét mới dừng lại được. Nhìn ngũ hành kết tinh trên Bạch Cốt Tiêu đã nát mất, hắn khoé miệng giật giật, bất đắc dĩ a.

Oanh!

Lại một vụ nổ khác vang lên làm Lạc Cảnh Thiên giật mình nhảy dựng lên, hắn nhìn qua phía đó liền thấy được đám người Thiết Cốt đang từ vết nứt không gian bò ra, toàn thân ai nấy đều bị thương, có nặng có nhẹ, nhưng lại chỉ chết có vài người.

Không sai, chính là vài người.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt trừng lớn, mẹ nó, cái này không khoa học, hắn vận dụng tới ngũ hành kết tinh tăng lên uy lực ma pháp thiên phú Thiên Địa Mẫn Diệt, vậy mà chỉ chết có vài tên tôm tép, tên cầm đầu là Thiết Cốt vậy mà chỉ bị thương ngoài da?!

Chơi nhau sao?!

Thiết Cốt nội tâm lúc này còn tràn ngập sợ hãi, vừa mới là may mắn. Nếu không phải hắn có một món bảo vật có thể ngăn cản lại uy lực của thất giai một kích toàn lực, hắn đem nó ra ngăn cản ma pháp của Lạc Cảnh Thiên, sợ rằng lúc này mạng hắn cũng sớm đã treo.

Một cái ma pháp sư, lục giai nhị đoạn ma pháp sư lại có thể thi triển ra ma pháp uy lực cấp độ thất giai. Đây mẹ nó là quái vật sao?!

Sở Như Mộng thấy Lạc Cảnh Thiên đứng ngây ra đó, lại nhìn thấy đám người Thiết Cốt còn sống ở dưới, nội tâm cũng trầm xuống.

“Không sao chứ?”.

“Không sao, có điều tiêu hao hết năng lượng của ngũ hành kết tinh cũng giết không được hắn, xem ra phiền toái này lớn rồi”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

“Rất tốt! Rất tốt! Một cái lục giai nhị đoạn pháp sư lại có thể ép ta dùng ra vật phẩn bảo mệnh. Ngươi rất tốt, hiện tại ngũ hành kết tinh đã mất, chỉ còn lại ân oán giữa chúng ta. Ta xem ngươi có thể lấy ngũ hành kết tinh ở đâu được nữa. Giết!”. Thiết Cốt rống lên.

Đám thủ hạ của hắn lúc này cũng điên cuồng lên, vừa mới bị loại sợ hãi tử vong kia bao phủ, hiện tại còn sống, họ thề nhất định phảu đem Lạc Cảnh Thiên băm thành bã ném cho chó ăn.

“Ta thử một chút!”. Sở Như Mộng cắn môi, linh lực trong thân thể nổi lên, nhưng mà ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên lại ngăn hắn, không cho hắn vận lực.

“Ngươi...”.

Sở Như Mộng lời còn chưa nói xong liền thấy được một bóng người xuất hiện bên dưới, người kia đi ra, tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đem toàn bộ đám người Thiết Cốt đẩy lùi lại.

“Người nào?!”. Thiết Cốt rống lên nhìn về hướng đó, nhưng mà một giây sau, nhìn thấy nam tử kia đi tới hắn liền biến sắc.

“Thiết Diện Tu La, lăn trở về địa bàn của ngươi. Dám động thủ với người vòng ngoài của tam đại Linh Quốc, ngươi chán sống rồi đúng không?”. Người kia âm thanh vang lên.

“Ngươi... An Cửu, ngươi làm sao lại...”. Thiết Cốt ánh mắt loé lên vẻ sợ hãi lùi lại vài bước, ngay cả lời cũng nói không ra nổi.

“Ta bảo các ngươi lăn, nghe không rõ? Muốn ta đem các ngươi đều lưu lại ở chỗ này sao?”. An Cửu khé nghiêng đầu lạnh nhạt hỏi.

“Ta... chúng ta lăn, lập tức lăn”. Thiết Cốt không dám nói nửa câu chữ ‘không’. Mẹ nó, An Cửu là ai? Đệ nhất thiên tài, đứng vị trí số một trên bảng xếp hạng tam đại linh quốc, thực lực hiện tại mặc dù chỉ là lục giai cửu đoạn, nhưng mẹ nhà hắn, có tên nào có thể cùng tên này đánh chứ?!

An Cửu nhưng là tên điên dám cùng cao đẳng thú vật tay đôi còn không rơi vào thế hạ phong, thậm chí dám một mình lao vào trong vòng vây không gian thú giết chết vô số trung đẳng thú.

Cao đẳng thú chết trên tay hắn lên tới con số cả trăm.

Cùng loại người này là địch, đơn giản chính là tìm ngược. Thiết Cốt không ngu xuẩn tới mức đó, người ta đều nói cho ngươi lăn, không lăn ở lại chờ chết sao?!

Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy An Cửu, con ngươi co rút lại. Loại khí thế này... thật mạnh mẽ. Mạnh mẽ tới nỗi làm hắn sinh ra cả ý nghĩ muốn chạy trốn.

Áp lực của người này mang tới quá khủng bố!

“Độc Lang tiên sinh, hoặc là nói... Lạc Cảnh Thiên tiên sinh. Chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra. Ta nể mặt Ám Thần phu nhân không tính toán gì, nhưng đây là ngoại lệ duy nhất. Ngũ hành kết tinh không phải hiện tại ngươi có thể nhúng chàm. Cho nên tốt nhất nên chuyên tâm tu luyện đi thì hơn, hiểu ý ta chứ?”. An Cửu ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, âm thanh nhẹ nhàng vang lên, mặc dù cách vài trăm mét, nhưng âm thanh lại truyền vào tai Lạc Cảnh Thiên vô cùng rõ ràng.

“Vật tới trong tay, không dùng thì phí”. Lạc Cảnh Thiên híp mắt lại đáp.

“Hừm... tốt, ta nói xong. Các ngươi tiếp tục, ta chỉ đi ngang qua thôi”. An Cửu nói xong liền chậm rãi rời đi.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng bốn mắt nhìn nhau không hiểu hắn ta là có ý gì.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.