“Ngươi a, không phải ta sớm đã nói không nên dùng thái độ này đối đãi Lạc Cảnh Thiên sao? Làm sao không chịu nghe?”. Sở Như Mộng bất đắc dĩ nhìn Liễu Thi Thi nói.
“Ngươi cũng trách ta?”. Liễu Thi Thi mím môi nói.
Sở Như Mộng ngẩn ra, sau đó lắc đầu thở dài, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Liễu Thi Thi nói.
“Bất kể ngươi thừa nhận hay không, hắn so với ngươi quan trọng hơn. Ngươi ở trước mặt ta có thể dùng đủ loại thái độ, ta có thể không quan tâm. Nhưng mà… tốt nhất chú ý thân phận của mình. Ngươi còn chưa đủ tư cách chất vấn ánh mắt của ta”.
Liễu Thi Thi nội tâm chấn động, nàng nhìn ra được Sở Như Mộng đang cảnh cáo mình. Nàng mặc dù là người đứng thứ hai Sở quân, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là tình nhân của Sở Như Mộng.
Hắn tùy thời đều có thể vứt bỏ nàng.
Hơn nữa Sở quân hiện tại cũng không còn ai ngoài họ, tất cả sớm đã chết hoặc rời đi sau sự kiện kia. Cho nên hiện tại nàng ngoài Sở Như Mộng ra thật đúng là không còn có thể dựa vào người nào khác.
Sở Như Mộng nhìn nàng một mắt, sau đó quay người ra ngoài, một lát sau liền cùng Lam Khả Vi gặp mặt.
“Ngươi không tìm tiểu tình nhân của ngươi?”. Lam Khả Vi nhìn thấy Sở Như Mộng liền hơi nhướng mày hỏi.
“Được rồi, rõ ràng nội tâm không xem ra gì nhưng vẫn thích treo bên miệng. Ta tới muốn hỏi vài điều”. Sở Như Mộng ngồi xuống nói.
“Chuyện gì?”.
“Các ngươi không phải người của Linh Nguyệt Quốc sao? Làm sao có thể tới đây?”. Sở Như Mộng hỏi.
“Chúng ta là rời đi, trực tiếp thoát li Linh Nguyệt Quốc, yên tâm, không phải là trốn, Nguyệt Thần đã đồng ý”. Lam Khả Vi đáp.
“Vậy là được, những thứ khác ta cũng không muốn quan tâm. Đúng, các ngươi làm sao biết ra ở đây? Không phải trước tiên nên đi tìm Lạc Cảnh Thiên sao?”.
“Lạc ca? Có người khác đã đi tìm hắn, cho nên chúng ta liền tới tìm ngươi. Về phần làm sao biết... đơn giản thôi. Ngươi dạy qua ta, trên đời này không có gì không thể mua, khác biệt giá cả lớn hay nhỏ mà thôi”. Lam Khả Vi đi tới ngồi lên đùi hắn cười nói.
“Người khác? Là ai? Tố Băng Băng? Điềm Điềm hay Y Y?”. Sở Như Mộng hỏi.
“Y Y tỷ làm bảo tiêu cho Thủy tỷ. Băng tỷ chỉ giỏi kinh doanh, không hiểu chiến đấu. Tới cũng không có gì dùng,
…
Phía bên kia, Lạc Cảnh Thiên từ ban đầu 50 người, sau thời gian ngắn, hắn tìm được rất nhiều người, cũng đã giết đi rất nhiều kẻ địch, một ngàn người một cái căn cứ nhưng hiện tại cả tòa căn cứ chỉ có chưa tới 600 người, con số này mỗi ngày đều tăng lên một ít.
(ps: chương 505 sai số liệu, 1 căn cứ tổng 1000 người lại nhớ thành 50, đã sửa lại)
Chiếm ưu thế về nhân số, Lạc Cảnh Thiên để lại ba trăm người ở lại, đồng thời cũng chế tạo ra mấy trăm tấm khế ước linh hồn, chỉ cần có người mới gia nhập vào liền phải ký khế ước, nếu không liền đuổi đi.
Chọn ra những người có năng lực nhất, Lạc Cảnh Thiên liền dẫn người bắt đầu đi gây chuyện.
Tốn chút thời gian họ liền tìm được một tòa căn cứ mới. Lạc Cảnh Thiên cho người theo dõi, tìm hiểu rõ thời gian chúng ra ngoài, quy luật ra sao, sau đó liền bắt đầu tiên hành phong tỏa lối vào căn cứ.
“Tiểu Ngọc, ngươi cùng Đường Kiêu dẫn người chặn lại đường lui của chúng”. Lạc Cảnh Thiên thấp giọng nói.
“Biết rõ, lão đại”. Ngọc La Sát đáp.
“Bối Nhĩ Tư, ngươi cùng ta đi tới ‘đàm phán’”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Hắc hắc, ta thích nhất là đàm phán”. Bối Nhĩ Tư hiểu ý cười nói.
Hai người bắt đầu đi tới, khoảng cách nơi này với căn cứ cũng không xa, chỉ có vài trăm mét, rất nhanh liền tới.
Phía ngoài có vài người đang ngồi đó trò chuyện.
“Các ngươi... nơi này hết chỗ, nhanh rời đi đi”. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên cùng Bối Nhĩ Tư, một tên trong đó kinh ngạc một chút sau đó nhíu mày nói.
“Hết vị trí? Thật sự?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.
“Ta cần thiết phải lừa ngươi? Một người cũng không sở hữu được hai phòng, ta lừa ngươi làm gì? Mau đi đi”. Tên kia nói.
“Ha ha, ta cũng không có ý đó. Đủ nhân số càng tốt, ta thích”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.
“Ngươi tới gây sự?”. Tên kia ánh mắt híp lại hỏi.
“Mới nhìn ra? Ta còn tưởng các ngươi là ngu xuẩn đâu”. Bối Nhĩ Tư cười nói.
“Mẹ nó, chán sống đúng không?”. Một tên trong mấy người kia tức giận đi tới.
Phanh!
Bối Nhĩ Tư trực tiếp cách không đánh ra một chưởng đem tên kia đánh lùi.
“Nữ nhân, ngươi dám động thủ?”. Những người khác tức giận lao tới, nhưnh mà rất nhanh liền bị Bối Nhĩ Tư chế phục.
“Ai nha, ra tay hơi quá, các ngươi không sao chứ?”. Bối Nhĩ Tư mỉm cười hỏi.
Một đám lục giai ngũ đoạn trở xuống nàng thật tùy tiện liền có thể đánh ngã.
“Các ngươi...”.
“Được rồi, đừng dài dòng”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Bối Nhĩ Tư cười gật đầu, sau đó thân ảnh loé lên, một lát sau đám người kia toàn bộ bị đánh bất tỉnh. Lạc Cảnh Thiên đi thẳng vào trong căn cứ, hiện tại bên trong căn cứ không có bao nhiêu người, động tĩnh bên ngoài cũng không gây chú ý cho họ.
Đi vào bên trong, khẽ động ý niệm, Lạc Cảnh Thiên liền biết được còn lại bao nhiêu người bên trong. Một ngàn căn phòng có tất cả hơn trăm người ở, những người khác đều đã ra ngoài.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, mặc dù đám người kia ở bên trong là không có cách nào thương tổn họ, nhưng mà… âm thanh họ vẫn nghe được.
Lấy ra Bạch Cốt Tiêu, Lạc Cảnh Thiên thổi lên một giai điệu vô cùng có từ tính, nhưng vấn đề lại cực kỳ chói tai, có thể nói là nghe vào sẽ rất bực bội cùng khó chịu.
Một lát sau…
“Tên khốn nào ở bên ngoài thổi tiêu?”.
“Mẹ nó, dừng lại cho ta, có để người khác ngủ hay không?!”.
Từng tiếng chửi rủa vang lên, rất nhanh toàn bộ đám người còn lại trong phòng đều đi ra. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, cả đám đều sửng sốt, bởi vì gương mặt Lạc Cảnh Thiên có chút lạ lẫm, không phải người trong căn cứ này.
“Ngươi là ai?”.
Lạc Cảnh Thiên đảo mắt nhìn quanh, đám người này đa phần thực lực đều khoảng lục giai ngũ đoạn trở lên, tam đoạn cùng tứ đoạn cũng chỉ có rất ít. Hơn nữa đa phần đều là nữ, không cần nghĩ, nhất định là phụ thuộc phẩm của đám người đẳng cấp cao kia.
Không phải hắn nghĩ đen tối, mà là đây là sự thật rất khó chối cãi, trừ khi là muội muội hay tỷ tỷ, nếu không chỉ có thể trở thành phụ thuộc phẩm. Nơi này không phải đế quốc, thân phận tại đây gần như không có tác dụng gì.
“Người mới?”. Một tên lục giai thất đoạn đi lên cau mày nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Chỉ có một mình ngươi là thất đoạn?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn quanh, sau đó dò hỏi.
“Ngươi có ý gì?”.
“Vậy liền dễ làm”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt, sau đó nâng lên Bạch Cốt Tiêu bắt đầu thổi.
Âm thanh khó chịu kia lần nữa vang lên.
“Con mẹ nó, ngươi muốn chết?!”.
“Dừng lại cho ta”.
Có vài người chịu không được lao lên động thủ, nhưng mà Bối Nhĩ Tư từ bên ngoài lao vào, từng chiêu từng thức đem chúng đẩy lui.
Những người khác nhìn Lạc Cảnh Thiên đã bắt đầu khó chịu, tất cả đều lao lên. Chỉ một giây liền có vài chục người lao lên muốn bắt lấy hắn, Lạc Cảnh Thiên chân khẽ dụng lực đẩy một cái, thân thể liền lùi lại một cách nhanh chóng.
“Đừng để hắn chạy”.
“Đáng chết, dừng lại cho ta”.
Lạc Cảnh Thiên triệt để đắc tội toàn bộ bọn họ, thoáng cái liền hơn phân nửa người đuổi ra ngoài. Những người khác cũng đi ra xem trò vui, dù sao một tên pháp sư lục giai tam đoạn lại dám khiêu khích họ thật đúng là đủ điên cuồng.
“Không chạy nữa?”. Đám người đem Lạc Cảnh Thiên cùng Bối Nhĩ Tư vây lại AXX2o sau đó cười lạnh nói.
Lạc Cảnh Thiên dừng lại, đem Bạch Cốt Tiêu thả xuống, bàn tay đưa lên trên cao, sau đó nhẹ búng một cái.
Tách!
Trong nháy mắt, từ bốn phương tám hướng vài trăm người vây lại. Đám người kia biến sắc, đang muốn rút lui thì Lạc Cảnh Thiên lúc này động. Hắn hai tay ngửa ra khẽ nâng lên, con đường tiến vào căn cứ đột nhiên mọc lên hàng chục cái bức tường đá đem đường đi lấp kín.
Sự việc xảy ra quá nhanh làm đám người kia không kịp phản ứng, nhưng khi tỉnh táo lại muốn xuất thủ đem tường phá hủy thì những người của Hắc Lang đã lao tới cản họ lại.
“Đã ra rồi thì cũng đừng vào”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh nhạt vang lên.
“Các ngươi muốn thế nào? Mặc dù nhân số các ngươi đông hơn, nhưng nếu thật sự đánh lên các ngươi cũng sẽ tổn thất nặng nề. Đừng làm quá tuyệt, cái gì cũng phải lưu lại một đường”. Tên lục giai thất đoạn kia quay lại, ánh mắt tràn ngập cảnh cáo nhìn Lạc Cảnh Thiên.
“Ngươi nói không sai, bất quá… ai quan tâm đâu? Động thủ, các ngươi liền chết chắc. Muốn dùng mạng đổi mạng, có thể a. Muốn thử một chút không? Xem các ngươi chết nhanh, vẫn là chúng ta giết nhanh?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hỏi.
“Ngươi… kêu người đứng đầu các ngươi ra nói chuyện với ta. Một tên pháp sư lục giai tam đoạn như ngươi không có tư cách cùng ta nói nói chuyện”. Tên kia tức giận nói.
“Đần độn, hắn chính là lão đại của chúng ta a. Các ngươi là ngu ngốc sao?”. Bối Nhĩ Tư khinh bỉ nói.
“Gì? Một tên lục giai tứ đoạn ma pháp sư là người đứng đầu của các ngươi? Ngươi lừa ai đây? Ngươi cho rằng hắn là ai?”. Tên kia tức giận nói. Đây không phải xem họ là ngu xuẩn sao?!
“Hắn gọi Lạc Cảnh Thiên, Độc Lang Lạc Cảnh Thiên”. Ngọc La Sát đi lên, hai tay ôm trước ngực lạnh nhạt nói.
(PS: Hôm qua dọn nhà xong mệt ngủ lúc nào k hay, chờ hết tết ta đăng nhiều hơn. Lúc đó rảnh rồi ngày 3-4c nhé, chứ giờ bận quá k viết nổi)
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.