Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 509: Bạo



Hơn trăm người, bị xử lý hết mấy chục tên, hiện tại cũng chỉ còn lại chưa tới một nửa. Mà đám người này cũng chỉ có chưa 10 người lựa chọn gia nhập vào Hắc Lang, những người khác đều không gia nhập vào.

Dù sao nguy cơ thật sự quá nhiều, họ cũng không muốn đặt cược tính mạng vào tay một người chỉ có danh tiếng hung tàn.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, cũng không có ngăn cản họ. Hắn sớm biết đám người này sẽ không gia nhập vào Hắc Lang, bởi vì hiện tại hắn chỉ mang theo gần ba trăm người, so với nhân số những người đi ra kém gấp ba đâu.

Mỗi cái căn cứ, nếu không có một tên thống lĩnh đó mới là chuyện lạ, hắn dám chắc đám người này là đang chờ đợi những người kia trở về.

Mặc dù biết rõ, nhưng không quan trọng.

Người của hắn mang theo tất cả đều là lục giai ngũ đoạn trở lên, mà những tên chưa trở về kia, thực lực chân chính cùng đội ngũ của hắn chỉ là ngang bằng. Còn về thực lực thấp hơn lục giai ngũ đoạn quả thật nhiều hơn hắn, bất quá… thật đúng là không đủ gây sợ.

Chỉ cần bầy sẵn trận địa, đám người kia cũng không phải là chuyện gì.

Pháp sư, chưa bao giờ ngại chơi quần chiến.

“Phong tỏa căn cứ, có người ra ngoài trực tiếp giết. Tiểu Ngọc, Bối nhi, đem đồ vật lấy ra, dựa theo kế hoạch tiến hành”. Chờ đám người kia đi vào trong căn cứ, trở lại phòng của mình, Lạc Cảnh Thiên liền ra lệnh.

Đám người rất nhanh dựa theo kế hoạch bố trí, Lạc Cảnh Thiên trước đó chế tạo ra vài thứ, có thể dùng làm ảo trận. Chỉ cần đem cả tòa căn cứ ẩn dấu, đám người kia trở về nhất định sẽ bị cảnh tượng này làm chấn kinh, sau đó liền sẽ đi tìm hiểu.

Dù sao bóng dáng địch nhân cũng không thấy, chỉ biến mất một tòa căn cứ, mặc dù chấn kinh, nhưng tính đề phòng nhất định sẽ giảm xuống. Như vậy ảo trận của hắn liền sẽ có tác dụng.

Muốn phá? Mang một tên lục giai cửu đoạn đi ra rồi nói.

Mà dựa vào tìm tòi ký ức một đám người vừa bị giết kia, Lạc Cảnh Thiên biết trong căn cứ này, người mạnh nhất cũng chỉ có lực giai thất đoạn đỉnh phong. Ngay cả một tên lục giai bát đoạn cũng không có, muốn khám phá ra ảo trận của hắn, mặc dù không phải không được, nhưng tốn thời gian cũng không ngắn.

Thời gian đó đủ sức hắn đem họ đều kéo tử trận này.

“Lão đại, còn mấy tên kia?”. Sau nửa giờ bố trí hoàn tất, Ngọc La Sát đi tới nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nhìn về phía mấy tên ban đầu bị Bối Nhĩ Tư đánh bất tỉnh kia.

“Mấy người này thực lực có chút thấp, nhưng mà… dùng để kéo cừu hận cũng không tệ”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Kéo cừu hận? Lão đại, chúng sẽ làm việc cho chúng ta?”. Ngọc La Sát kinh ngạc hỏi.

“Ngươi biết trong vũ trụ, võ giả cùng thể tu đánh giá thế nào về pháp sư không? Nhất là pháp sư hệ không gian”. Lạc Cảnh Thiên không đáp mà hỏi lại.

“Đánh giá? Âm hiểm?!”. Ngọc La Sát suy nghĩ một chút rồi do dự hỏi.

“Không sai, chính là âm hiểm. Bởi vì không gian ma pháp sư, có thể chế tạo đủ loại ảo cảnh, chỉ cần linh hồn lực không mạnh hơn người chế tạo trận pháp, như vậy sẽ rất khó để khám phá ra thực hư”.

“Những pháp sư hệ khác mặc dù có thể làm được, nhưng vĩnh viễn không sánh bằng không gian hệ ma pháp sư. Bởi vì không gian hệ ma pháp sư có thể đem không gian cùng ảo cảnh dung hợp một cách chân thực nhất”.

“Thật thật giả giả, giả giả thật thật khó bề phân biệt. Đây mới là điểm khiến người khác luôn nói không gian ma pháp sư âm hiểm xảo trá”.

“Mà thứ ta muốn, chính là đem đám người này huyễn hóa thành… đồng minh của mình”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Lão đại, mặc dù ta tin tưởng năng lực của ngươi, nhưng mà đám người kia vốn không biết chúng ta, làm sao có thể nói thành địch nhân? Huyễn hóa đám người này thành bộ dáng của chúng ta cũng không có gì dùng a”. Ngọc La Sát khó hiểu hỏi.

“Nếu như là những người kia trở về lại nắm giữ bộ dáng của ta cùng Bối nhi đâu?”. Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.

Ngọc La Sát hơi nhíu mày, nàng vẫn không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lạc Cảnh Thiên.

Huyễn hóa những người trở lại thành bộ dáng của họ? Nhưng nhân số đông như vậy, ba tên này dám động thủ không? Hơn nữa trong đám người kia cũng có khá nhiều lục giai thất đoạn cường giả. Muốn dùng huyễn thuật trên người họ, khả năng bị phát hiện sẽ rất cao.

Nàng suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra, ánh mắt khó hiểu nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên chờ hắn giải đáp.

Lạc Cảnh Thiên cười cười không giải thích gì, hắn chỉ nhẹ giọng lên tiếng.

“Cho người đi canh phòng, chỉ cần đám người kia trở về liền báo cho ta biết. Dựa theo kế hoạch trước đó đưa ra, sau khi đám người kia tiến vào ảo trận, tất cả đều không nên nhúc nhích, đừng để bị phát hiện”.

“Biết rồi, lão đại”. Ngọc La Sát nói xong liền đi truyền lệnh, nàng vẫn không hiểu hắn nói là có ý gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai ngày sau đó, đám người kia cũng trở về.

Sau khi nghe tin, Lạc Cảnh Thiên liền bắt đầu dùng ma lực huyễn hóa ảo giác lên người mấy tên kia. Loại phương pháp này cực kỳ ảnh hưởng tới tinh thần, thậm chí có thể gây ra tổn thương linh hồn.

Nhưng mà cũng không quan trọng, mấy tên này sớm muộn cũng chết, dính chút tổn thương cũng chẳng có vấn đề gì lớn.

Ảo trận hắn tạo ra không lớn, cũng chỉ bao phủ khoảng một cây số, đám người kia trở về cũng không có phát hiện vấn đề gì. Nhưng khi đi đến gần căn cứ, nhìn thấy ở trên mặt đất nằm lấy vài người, còn tòa căn cứ đã biến mất không dấu vết, cả đám đều ngẩn ra, gương mặt cực kỳ kinh hãi.

“Chuyện… chuyện gì xảy ra? Căn cứ đâu? Làm sao biến mất rồi?”.

“Ta hoa mắt sao? Một tòa căn cứ lớn như vậy, làm sao có thể biến mất? Giả a?!”.

Trong đám người không phải ai cũng bị kinh hãi quên hết mọi thứ, nhất là tên dẫn đầu, ánh mắt của hắn rất độc, hắn là người duy nhất không bị cảnh tượng trước mắt làm chấn kinh.

Hắn nhíu mày, chăm chú nhìn xung quanh, mặc dù không nhìn ra được cái gì, có điều hắn vẫn cảm thấy có khí tức nguy hiểm xung quanh.

“Cẩn thận một chút, ta cảm thấy có điều gì đó không ổn”. Hắn nhíu mày lên tiếng.

“Lão đại, ngươi có đa nghi quá không? Căn cứ vốn không thể phá hủy, đột nhiên biến mất như này, nhân lực vốn không làm được”. Một tên khác nói.

“Cẩn thận thì tốt hơn. Hai người đi tới, xem đám người kia thế nào. Chưa chết liền gọi chúng tỉnh hỏi xem có chuyện gì”. Tên thủ lĩnh nói.

Nghe vậy, hai tên đứng trên cùng đi lên xem xét.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hơi loé lên, hắn nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh, tên này mặc dù là thể tu, nhưng mà loại cảm giác nguy cơ này... thật sự đánh sợ.

Hơn nữa, tâm tư cũng không ít, đây là muốn lợi dụng hai tên kia làm vật dẫn đường thăm dò chứ?!

Hắn tự nhận ảo cảnh của hắn hoàn mỹ không sơ hở, một chút nguy có tiềm ẩn hắn cũng che giấu cực kỳ tốt, vậy mà tên này lại có thể cảm nhận được. Dù cho không biết rõ, nhưng như vậy cũng đã rất kinh người rồi.

Bất quá... cũng không sao. Trò hay ở phía sau, hắn không tin đám người này có thể phát giác ảo cảnh nhanh được.

“Lão đại, chỉ là bất tỉnh thôi”. Kiểm ta xong, một tên đứng lên nói.

“Kéo chúng lại phía v5x62 này, sau đó đem chúng làm tỉnh lại”.

“Biết, lão đại”.

Rất nhanh, đám người kia liền bị làm tỉnh lại, nhưng mà ngay khi tỉnh lại, họ liền đột nhiên hú lên quái dị, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng tức giận. Một giây sau, họ liền trực tiếp đánh tới hai tên kia.

Lạc Cảnh Thiên cũng không có khống chế họ, thứ nhất là điều kiện không đủ, thứ hai là dễ dàng bại lộ. Cho nên hắn liền vận dụng một chút thủ đoạn, để họ nằm mơ một giấc mơ vô cùng chân thực.

Trong mơ hắn cùng Bối Nhĩ Tư đem họ hành hạ thừa sống thiếu chết. Đủ loại kiểu tra tấn cùng với tra tấn linh hồn đem họ gần như bước bên bờ vực phát điên.

Hơn nữa ở trên người họ, hắn tạo ra một cái huyễn tượng, chỉ cần hai người đứng gần họ nhất, hình ảnh hai người đó sẽ biến thành hắn cùng Bối Nhĩ Tư.

Thỏ bị ép vào đường cùng cũng sẽ cắn người, nói chi là họ. Cho nên vừa tỉnh lại liền thấy được ‘Lạc Cảnh Thiên' cùng ‘Bối Nhĩ Tư', họ làm sao có thể nhịn, vì thế mới xuất hiện tình trạng này.

“Đem chúng đè xuống”. Tên thủ lĩnh cau mày khẽ quát.

Nhất thời, vài người lao lên cùng mấy tên kia giao thủ, rất nhanh họ liền bị khống chế lại.

“Có gan ngươi liền giết ta, nếu không ta nhất định muốn lột da ngươi”.

“Ha ha ha, tạp chủng, giết ta a. Ngươi mẹ nó giết ta a. Phế vật”.

“Súc sinh, buông ta ra, nếu không ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi”.

Tinh thần của họ bị Lạc Cảnh Thiên tra tấn có chút... thảm. Tiếng chửi mắng vang lên làm đám người kia sắc mặt rất khó coi.

Bốp!

Một tên đi lên, trực tiếp đem một người tát một cái, đem hắn tát rơi mất vài cái răng, máu tươi từ khoé miệng nhiễu xuống.

“Khốn kiếp, các ngươi muốn tạo phản đúng không? Lại dám can đảm động thủ? Chán sống sao? Nói, rốt cuộc nơi này xảy ra cái gì? Các ngươi tại sao lại bất tỉnh? Căn cứ làm sao lại biến mất? Chỉ cần nói rõ ràng, ta liền thả các ngươi”.

Mặc dù lời nói là như vậy, nhưnh truyền vào tai họ lại hoàn toàn biến dạng.

“Ha ha ha, mấy tên phế vật. Chỉ có thể ở đó kêu gào, các ngươi tiếp tục a, yên tâm, các ngươi sẽ không chết, nhưng ta sẽ điều tra thân thế của các ngươi, đem tất cả nữ tính trong gia tộc các ngươi mang tới, trước mặt các ngươi lăng nhục họ. Nhất định sẽ đem các ngươi nhìn đầy đủ, thế nào? Kích thích không? Nói không chừng đến lúc đó ta cao hứng sẽ để các ngươi tham gia cùng nha. Ha ha ha”.

Đây là những gì họ nghe được. Ngay sau đó, cả đem gương mặt đều tái xanh, ánh mắt hiện lên tia máu, trong mắt tràn ngập lửa giận cùng hận ý.

Một giây sau...

“Ta liều mạng với ngươi”.

Một tên trong số họ đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi khống chế, cơ thể linh lực sôi trào, sau đó lao thẳng vào đám người.

“Nguy hiểm!”.

Oanh!

Tiếng nổ vang lên, tên kia đột ngột tự bạo kéo theo vô số người bị thương, cũng chết mất vài người đứng gần nhất.

(Ps: ta có nói sẽ bù chương, nhưng mà hiện tại vẫn chưa lấy lại được cảm giác. Do nghỉ viết 5 ngày, lại thêm tết cùng đám bạn đi chơi khá nhiều nên giờ vẫn chưa tập trung được. Hẳn là trong 1-2 ngày tới sẽ ổn định. Sr vì thất tín nhé “lau mồ hôi”)

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.