Vài ngày sau, Lạc Cảnh Thiên liền mang theo tiểu Điệp đi tới Thiên Linh Đại Lục.
Mấy chục năm qua, Thiên Linh Đại Lục không có thay đổi quá nhiều ngoài việc rất nhiều võ giả cảnh giới tăng lên đáng kể. Tiến vào vũ trụ thời đại, năng lượng trong vũ trụ truyền vào rất lớn, không giống như trước kia bị giới hạn lại do quy tắc thiếu sót.
Truyền tống trận được đặt ở trên đỉnh Bách Long Sơn, giống như những nơi khác, truyền tống trận luôn luôn có binh lính canh gác. Lạc Cảnh Thiên đi vào liền dẫn tới đám binh lính kinh ngạc không thôi.
Bởi vì nhiều năm qua, chỉ có người trên đại lục đi ra, chứ rất ít có người đi vào. Bởi vì vấn đề tài nguyên, người đi ra rất ít trở lại. Bởi vì bên ngoài thật sự quá đặc sắc, rất nhiều thứ mới mẻ.
Người trẻ tuổi chỉ cần có cơ hội liền sẽ rời đi. Nếu không phải những năm qua, đám người Tiêu Nhược Thủy trợ giúp, sợ rằng người trên mảnh đại lục này đã không còn được bao nhiêu.
Dù sao ở đây, không có danh sư, cũng không có nhiều tài nguyên phân phối dẫn tới cảnh giới tăng lên rất chậm chạp, so với trong vũ trụ chậm hơn khá nhiều.
Đám binh lính thấy Lạc Cảnh Thiên vẻ ngoài có chút trẻ tuổi, cho nên rất khách khí. Bởi vì tuổi nhìn càng trẻ đại biểu cho tuổi thọ càng lớn, mà thực lực của hắn họ nhìn không ra, cho nên họ nghĩ Lạc Cảnh Thiên là một tên đệ tử tông tộc nào đó trong vũ trụ ra ngoài thám hiểm.
Sau khi ghi danh, Lạc Cảnh Thiên liền mang theo tiểu Điệp đi tới địa phận Lạc gia. Nơi này vị trí chính là vị trí năm đó của Sở quốc, một đường bay tới, Lạc Cảnh Thiên có thể thấy được nơi này phát triển ra sao, kiến trúc không thay đổi quá nhiều, nhưng người lại vô cùng nhiều.
Khắp nơi đều có thể thấy được bóng người cưỡi ma thú di chuyển. Ma thú hiện tại đã triệt để trở thành khẩu phần lương thực cùng với thú cưỡi cho họ. Thậm chí hắn thấy được có một bọn trẻ chơi đùa cùng với ma thú, đủ thấy được Thiên Linh Đại Lục đang phát triển rất tốt.
Năm đó lấy được thành quả nghiên cứu ma thú của Thần Địa, hiện tại ma thú hình thể đã không còn bành trướng như trước, nhưng lực lượng lại mạnh hơn quá nhiều. Trong đó còn có không ít ma vật trên Phong Linh Đại Lục đâu.
“Không nghĩ tới Thiên Linh Đại Lục lại phát triển đến như này. Mặc dù không bằng những tinh cầu khác, nhưng… so với trước kia, quả thật là một trời một vực”. Lạc Cảnh Thiên cảm thán nói.
“Ca ca, đó là đương nhiên. Thủy tỷ tại Linh Nguyệt Quốc công tác bỏ ra rất nhiều, gần như mọi thứ lấy được đều dùng để phát triển quê hương. Ta tin không lâu sau đó Thiên Linh Đại Lục sẽ sánh ngang với những nơi khác, thậm chí có thể sánh bằng những tinh hà lớn mạnh nhất”. Tiểu Điệp nói.
Lạc Cảnh Thiên cười nhẹ lắc đầu, nha đầu này nghĩ đơn giản, những tinh hà kia là do những chân thần xây dựng, bỏ ra không biết bao nhiêu năm mới có hình dáng bây giờ, muốn sánh bằng thì đại lục phải sinh ra một vị chân thần. Nếu không nhiều lắm chỉ có thể sáng bằng một cái thành trì cỡ nhỏ mà thôi.
“Tránh ra, mau tránh ra”.
Ngay lúc này, một âm thanh lớn kêu lên.
Lạc Cảnh Thiên nhìn qua liền thấy được một đội người cưỡi ma thú đi tới, phía sau là một chiếc kiệu do sáu con ma thú thân hình cao trên ba mét kéo đi.
Đám dân chúng vội vã nhường đường dạt sang hai bên. Ánh mắt bên trong mang theo một tia sợ hãi, Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, mặc dù cảnh này cũng không nói lên được cái gì, nhưng mà… người nào lại phách lối như vậy?!
Thiên Linh Đại Lục tuy rằng dung nhập với Linh Nguyệt Quốc, nhưng mà đại lục này vẫn do Tây Mạc Ma Tộc làm chủ. Đây lại là thành trì trung tâm, ai lại không kiêng kị chút nào như thế?!
“Huynh đệ, người này là ai?”. Lạc Cảnh Thiên thấp giọng hỏi một tên nam tử bên cạnh.
“Mới tới? Vậy ngươi nên nhớ kỹ, thấy ký hiệu trên xe không? Đó là người Lạc gia, gặp được tốt nhất tránh ra xa nếu không muốn gặp phiền phức”. Tên kia thấp giọng đáp.
“Vì cái gì?!”.
“Vì cái gì? Còn không phải Lạc gia sinh ra vài tên hoàn khố sao? Ỷ vào gia tộc hoành hành bá đạo. Nghe nói nếu không phải gia tộc áp chế, sợ rằng dân chúng gặp họa cũng không thiếu”.
“Lạc gia không quản?”.
“Không phải không quản, mà là không quản được. Ngươi thử nghĩ, rõ ràng là con em gia tộc, xử lí nặng không tiện bàn giao, xử lí nhẹ lại không có tác dụng gì. Cho nên lâu dần liền không có người quản”.
Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên hơi cau mày, bất quá cũng không có tức giận gì. Nghe người này nói, hẳn là cũng không có tên nào làm chuyện gì quá đáng. Đương nhiên, mặt tối thế nào hắn còn phải xem lại một chút, mặc dù hắn chưa từng quản Lạc gia, nhưng mà Lạc gia cũng là gia tộc của hắn, hắn cũng không muốn để gia tộc trở thành ô danh trong mắt người khác.
“Muốn đi theo không?”. Ngay lúc này, tên kia lại hỏi.
“Đi? Đi đâu?”.
“Còn đi đâu, đương nhiên là theo sau vị thiếu gia này a. Chắc chắn có kịch hay để xem, nếu ta đoán không lầm, người này chắc chắn là Lạc Huân. Nghe nói hắn cùng người Cung gia, Cung Minh Hạo có xích mích. Chắc chắn có trò hay để xem”.
Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên híp mắt lại, sau đó liền đi theo.
Lạc Huân? Chưa O5V7K nghe nói qua. Hẳn là thế hệ trẻ tuổi, hắn còn thật muốn xem xem tên tiểu tử này phách lối thành cái dạng gì.
Mang theo tiểu Điệp, rất nhanh Lạc Cảnh Thiên liền tới một tửu lâu gọi là Mộng Linh Quán.
Mộng Linh Quán hết thảy có ba tầng, tầng thứ nhất là dành cho bình dân, tầng thứ hai cho người có tiền, tầng thứ ba là dành cho người có địa vị. Chủ nhân nơi này là một nữ tử, tên là Tô Linh, là một cái yêu tộc. Nghe tiểu Điệp nói, nàng là người của Tô gia.
Tuy không ai biết Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà tiểu Điệp lại khác, nàng dù sao cũng đi theo Sở Như Mộng quá lâu, cho nên tại Thiên Linh Đại Lục, nàng nắm giữ thân phận cũng không nhỏ.
Lộ ra thân phận, hai người họ liền được đưa lên tầng ba.
Nơi này hiện tại còn rất nhiều chỗ trống, cũng không phải không có ai tới, mà là những người khác đều vây quanh một chỗ. Lạc Cảnh Thiên cùng tiểu Điệp tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn qua bên kia liền thấy được hai tên nam tử đang đứng đối diện nhau, ánh mắt đều hiện lên đầy vẻ chiến ý.
“Cung Minh Hạo, hôm nay quyết phân thắng bại, người nào thua, sau này gặp đối phương liền phải đi đường vòng”. Lạc Huân trầm giọng nói.
“Ha ha, có thể. Nhưng hi vọng Lạc thiếu gia tốt nhất nên tuân thủ kèo, nếu không ta đảm vận dụng toàn bộ lực lượng cũng muốn đem ngươi phế bỏ”. Cung Minh Hạo lạnh lùng nói.
“Tốt, mang người lên!”. Lạc Huân quát lớn, lập tức, có hai tên thủ hạ mang một nữ tử đi lên, nữ nhân này hai chân hai tay bị xích chặt, trên cổ cũng bị đeo xích sắt nối liền với sợi xích trên tay.
Lạc Cảnh Thiên khẽ cau mày, thấy vậy tiểu Điệp liền giải thích.
“Ca ca, nữ nhân này hẳn là tù phạm, hơn nữa còn là tử hình. Trên cổ ký hiệu kia chính là đại biểu cho hình phạt nàng sắp phải nhận”.
Lạc Cảnh Thiên thấy được một cái hình khắc đầu rắn trên sợi dây xích lớn trên cổ nàng, hắn liền nhẹ gật đầu. Chỉ cần không phải người vô tội là được rồi.
Cung Bắc Hải cũng kêu người đưa người lên.
Cả hai đều là nữ tử, cũng đều là tội phạm tử hình. Hắn nhất thời có chút hiếu kỳ rốt cuộc hai tên này muốn làm gì.
“Nghe kỹ, hiện tại ta đem các ngươi thả ra, chỉ cần hai người các ngươi giết lẫn nhau, người nào thắng, người đó liền đạt được tự do. Nghe rõ chứ?”.
Nghe tới tự do, hai nữ tử kia ánh mắt sáng lên, sau đó vội vã gật đầu.
Lạc Cảnh Thiên cau mày, làm sao giống như đấu trường đâu? Nơi này cũng không thích hợp đấu trường, lại nói, hai tên này đặt cược vào một cái tù nhân tử hình là có ý gì?!
“Ta nói hai người các ngươi, cần thiết đấu tới mức này không? Không cần thiết vì một nữ nhân liền trở mặt chứ? Lại nói, hai nữ tử tù này nhan sắc cũng không tệ, còn không bằng để cho các huynh đệ thoải mái một chút đâu”. Lúc này, một tên nam tử khác đứng bên cười nói.
“Mạc Viễn, ta biết ngươi có ý tốt, chuyện này người cũng đừng dính vào. Lạc gia cùng Cung gia có quan hệ tốt, chúng ta cũng không tiện vận dụng lực lượng đối phó nhau”.
“Cho nên chúng ta thương lượng tìm hai nữ tử tù thực lực ngang nhau làm đánh cược. Người nào thắng người đó liền rời đi nàng, đây là biện pháp công bằng nhất”. Lạc Huân trầm giọng nói.
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy khóe miệng giật giật.
Đây là người Lạc gia? Thủ đoạn như… quá mẹ nó ấu trĩ. Hai người trực tiếp tỉ thí không tốt hơn? Sợ bị thương đến như vậy còn làm võ giả làm gì? Các ngươi đều là người trẻ tuổi, chỉ cần không chết, trưởng bối ai quản các ngươi?!
Còn vì nữ nhân mà tranh đấu? Các ngươi chưa thấy qua phụ nữ sao?!
Phốc!
Tiểu Điệp cũng nhịn không được che miệng cười trộm.
Hai người này thật sự quá khôi hài. Biện pháp não tàn này cũng nghĩ ra được, thật sự là phục.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc