Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 523: Thử thách



Khi nghe được tình hình của mấy đứa con của mình từ Lạc Thiếu Phong, Lạc Cảnh Thiên liền rời khỏi Mộng Linh Quán, hướng thẳng tới Thất Thải Sơn mà đi.

Thất Thải Sơn hiện tại đã không còn như lúc trước, nơi này cũng đã xây lên một tòa thành trì, tên là Thất Thải Thành. Mai Cốt Chi Địa năm đó chính là cổng vào Thất Thải Thành.

Mấy đứa con của hắn ở lại nơi này tu luyện suốt nhiều năm qua. Lạc Cảnh Thiên một đường thẳng hướng đỉnh Thất Thải Sơn mà đi. Bởi vì mấy đứa con của hắn chính là đang sinh sống ở nơi này.

Nhìn tòa cung điện trước mắt, Lạc Cảnh Thiên nhẹ nhún một cái, thân thể liền bay thẳng lên không, sau đó hạ xuống trên nóc nhà, ánh mắt nhìn về phía dưới, nơi đó có một hồ nước lớn, trên mặt nước có vô số đèn hoa đăng trôi nổi.

Thấy cảnh này, Lạc Cảnh Thiên mới nhớ tới, hôm nay là ngày rằm. Lúc này trời đã tối, mặt nước hiện lên từng ánh nến từ đèn hoa đăng phát ra vô cùng xinh đẹp.

(PS: các bạn lên xem video lễ hội đèn hoa đăng Hội An sẽ biết, rất đẹp)

Xung quanh không có nhiều người, bởi vì nơi này người bình thường là không vào được. Hắn chú ý tới một mái đình, bên dưới có hai thân ảnh, một nam một nữ. Liếc mắt qua hắn liền biết rõ, nữ chính là con gái hắn – Lạc Hi Tuyết, nam chính là Sở Hiên.

Thấy cảnh này, Lạc Cảnh Thiên nhịn không được khóe miệng co rút. Bất quá hắn cũng không có tức giận gì, chẳng qua là có chút chưa kịp thích ứng. Nhớ năm đó, Lạc Hi Tuyết mới chỉ là một thiếu nữ, vô cùng ngây thơ. Hiện tại đã lớn như thế này, nhìn bộ dáng của hai người, hẳn là nha đầu này rất ưa thích Sở Hiên chứ?!

Hắn còn thật muốn xem xem, tên tiểu tử này có năng lực bảo vệ con gái hắn hay không.

Xoạt!

Lạc Cảnh Thiên thân ảnh lóe lên, nháy mắt liền xuất hiện trên đỉnh mái đình nơi hai người họ đứng. Hắn lặng lẽ đứng nghe hai người nói chuyện.

“Hiên Hiên, ngươi nói xem, cha ta chừng nào mới trở lại?”. Lạc Hi Tuyết ánh mắt nhìn về phía xa nhẹ giọng nói.

“Có lẽ… sẽ rất nhanh chứ? Cha ta cũng không biết lúc nào mới trở về. Hai tháng nữa liền là hôn lễ của chúng ta… thật sự là. Đi cũng không biết trở về, hai chúng ta xem như đồng mệnh tương liên a”. Sở Hiên cười khổ nói.

Lạc Cảnh Thiên ở phía trên ngẩn ra, chẳng lẽ đây chính là lý do Nhược Thủy trở về?.

Hắn đột nhiên có cảm giác, người làm cha như hắn thật sự thất bại. Ngày trọng đại như thế cũng không biết.

Nhưng mà rất nhanh hắn liền lấy lại tỉnh táo, bởi vì… hai người này thật sự quá buồn nôn. Ở bên dưới tình tình tứ tứ, nghe mà muốn mửa. Hắn sợ mình nhịn không được đi xuống đem Sở Hiện đánh một trận no đòn.

Mẹ nó, tên tiểu tử này học ở đâu ra nhiều câu tán tỉnh như vậy? Nghe hắn đều nổi da gà.

Xoạt!

Lạc Cảnh Thiên mang lên mặt nạ, sau đó chân nhẹ dụng lực phát ra âm thanh. Sở Hiên cùng Lạc Hi Tuyết biến sắc, ngẩng đầu lên khẽ quát.

“Người nào!”.

Lạc Cảnh Thiên nhẹ tung người xuống đạp chân trên mặt hồ, lưng quay về phía hai người họ không nói lời nào. Hắn biết xung quanh có không ít cao thủ tam giai đang bảo vệ hai người, cho nên hắn đang chờ đợi đám người kia tới.

Mà Sở Hiện cùng Lạc Hi Tuyết cũng đang chờ điều này. Bởi vì có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cân họ, tuyệt đối là cao thủ. Người như vậy họ không phải đối thủ, chỉ có thể kéo dài thời gian.

Vài giây sau, đám hộ vệ cũng lao tới. Không chờ hai người Sở Hiên ra lệnh họ liền động thủ.

Lạc Cảnh Thiên đứng tại chỗ không hề có bất kỳ động tác nào, đám người kia lao đến hắn vấn giữ nguyên tư thế, nhưng mà quanh người hắn lại xuất hiện một tầng khí vô hình đem những tên kia chặn lại.

Ngay sau đó, Lạc Cảnh Thiên tay nhẹ vung lên, những người này toàn bộ bị đánh bay ra ngoài.

“Có sát thủ!”. Một tên hộ vệ thấy vậy liền hô lớn.

Rất nhanh, ba lão giả tứ giai đỉnh phong xuất hiện. Cả ba người ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Cảnh Thiên, một người trong đó âm thanh lạnh như băng vang lên.

“Các hạ là người nào? Vì cái gì vô cớ xâm nhập Thất Thải Cung?”.

Trong lúc đó, vô số binh lính đem hai người Sở Hiên bảo vệ bên trong.

“Phản ứng còn rất oJiaL nhanh. Các ngươi là lực lượng mạnh nhất bảo vệ họ?”. Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.

Âm thanh của hắn đã qua chỉnh sửa, hắn đè thấp cổ họng thay đổi âm thanh khiến người khác không nhận ra âm thanh của hắn. Nhất là Lạc Hi Tuyết, nha đầu này chắc chắc nhớ rõ âm thanh của hắn, cho nên hắn mới làm như vậy.

“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”. Một trong ba vị lão giả lên tiếng.

Họ cũng không phải người ngu, nếu như nói ra, sợ rằng sẽ để cho người hữu tâm chú ý. Họ cũng không muốn vì một chút lời nói vô ích mà vô tình tiết lộ tình báo cho người khác.

“Không nói coi như xong, dùng các ngươi làm nóng người cũng không tệ”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

Ngay sau đó, hắn liền lập tức động thủ. Hắn cũng không có sử dụng ma pháp, mà chỉ vận dụng kỹ năng chiến đấu của mình. Bởi vì lực lượng thân thể hắn vượt qua ba người này, chỉ cần vận dụng kỹ xảo cũng đủ giết họ, không cần dùng tới ma pháp làm gì.

Đương nhiên, hắn cũng không phải muốn giết họ, chỉ là làm nóng người một chút mà thôi.

Lạc Cảnh Thiên lao vào cùng ba vị lão giả cận thân. Chiến đấu rất nhanh liền kéo ra. Ba người kia ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi, họ phát hiện, Lạc Cảnh Thiên bất kể là về tốc độ hay lực lượng đều vượt qua họ, phản ứng nhanh tới mức khó tin.

Dù họ có tiền hành vây công tới đâu cũng không động tới một góc áo của hắn. Mà họ chỉ cần lộ ra bất kỳ sơ hở nào liền bị Lạc Cảnh Thiên đánh tới.

Có thể nói lúc này ba người khổ không thể tả.

Mấy người khác theo không kịp tốc độ chiến đấu, chỉ thấy từng đạo quanh ảnh loé lên. Dù sao họ cũng chỉ là nhất giai tới tam giai, làm sao có thể quan sát được chiến đấu cấp độ tứ giai trở lên?.

“Nhạ”.

Ngay lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên hiện một tiếng chim kêu. Lạc Cảnh Thiên ngẩng đầu liền thấy được một con đại bàng lớn vô cùng lao xuống. Cùng lúc đó, lại thêm hai con ma thú khác xuất hiện, đồng thời đều hướng về Lạc Cảnh Thiên tấn công.

Đây chính là ma thú chiến đấu của họ? Bất quá thực lực có chút thấp, miễn cưỡng đạt tới nhất giai. Loại thực lực này làm đồ nhắm đều chê hôi đâu.

Lạc Cảnh Thiên cũng không có tâm tư cùng ba con ma thú này chơi đùa. Ánh mắt hắn loé lên một đạo hàn mang, ba con ma thú đang lao tới đột ngột dừng lại, sau đó phát ra âm thanh sợ hãi.

Ba vị lão giả kinh hãi không thôi. Lại chỉ dùng một ánh mắt doạ lùi ba con ma thú đỉnh cấp? Làm sao có thể?!

Họ quá hiểu rõ ma thú, trừ khi gặp được ma thú hoàng giả, cũng chính là nhị giai trở lên mới có thể làm được loại tình trạng này. Nhưng toàn bộ Thiên Linh Đại Lục cũng chỉ tồn tại một ma thú nhị giai, hơn nữa người sở hữu cũng là người Lạc gia.

Còn đối với những thứ khác, dù thực lực mạnh hơn cũng không làm được loại tình trạng này. Mà hiển nhiên, Lạc Cảnh Thiên không phải ma thú, vậy hắn làm như thế nào?!

“Hắc. Xem ra các ngươi cũng chỉ có loại thực lực này. Nếu như không có người mạnh hơn, như vậy ta liền muốn động thủ rồi”. Lạc Cảnh Thiên chắp tay sau lưng lạnh nhạt nói.

“Ngươi!”. Ba người kia nói không ra lời.

Họ có thể cảm nhận được, Lạc Cảnh Thiên muốn giết họ thực sự quá đoan giản, nhưng mà hắn hết lần này tới lần khác chỉ là đang trêu đùa họ mà thôi. Loại cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.

“Đi mời đại trưởng lão. Ta đem hắn ngăn lại”. Một lão giả trong đám thấp giọng nói.

Nghe vậy, một lão giả khác nhẹ gật đầu, sau đó bay lên muốn rời khỏi. Nhưng Lạc Cảnh Thiên làm sao có thể để ông ta đi được?!

Hắn cánh tay vung lên, một vòng tròn vô hình xuất hiện đem toàn bộ xunh quanh vậy kín lại, theo đó là âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Muốn đi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy?”.

Ba người kia biến sắc, nhưng họ còn chưa tìm ra biện pháp nào thì lúc này Lạc Cảnh Thiên đưa lên bàn tay nhẹ búng một cái.

Tách!

Trong nháy mắt, trong không khí xuất hiện vô số đốm sáng giống như đom đóm, một giây sau, những con ‘đom đóm’ này hướng về xung quang bắn ra.

Xẹt xẹt xẹt!

Chỉ trong một giây, vô số người ngã xuống, tất cả đều bất tỉnh nhân sự, chỉ còn lại ba vị lão giả khụy gối dưới mặt đất, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên mang theo nồng đậm tuyệt vọng.

“Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?!”.

Lạc Cảnh Thiên không có để ý tới ông ta, hắn cất bước đi về phía hai người Sở Hiên.

Sở Hiên vội vàng đem Lạc Hi Tuyết kéo lại phía sau, hắn đem kiếm rút ra đưa về phía trước, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Lạc Cảnh Thiên, giống như chỉ cần một giây sau Lạc Cảnh Thiên nếu động thủ, hắn sẽ không chút do dự lao tới.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Mặc dù tiểu tử này thực lực có chút thấp, nhưng ít nhất dám đứng ra bảo vệ con gái hắn. Cửa này xem như ngươi qua.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.