Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 526: Phốc!



Lạc Vũ Quân đi tới, ông đưa tay ra ôm lấy hai người, cứ thế ba người đứng đó ôm lấy nhau, chỉ có âm thanh tiếng khóc của Phùng Nguyệt vang lên. Những người khác đứng tại chỗ không có bất kỳ động tĩnh gì, dù sao Lạc Cảnh Thiên trở lại mang cho họ rung động quá lớn, hiện tại lại thấy cảnh này, nhiều người nhịn không được nở ra nụ cười hòa ái.

Sau một lát họ mới lấy lại bình tĩnh, Lạc Cảnh p2Kb5 Thiên khóe mắt vẫn đỏ ửng, nhưng hắn còn chưa kịp nói lời nào thì đột nhiên Phùng Nguyệt động thủ.

Trên tay bà không biết từ lúc nào xuất hiện một cái cây, không chút do dự quất lên người Lạc Cảnh Thiên, sau đó tức giận kêu lên.

“Ngươi còn biết trở về?”.

“Mẹ, ngươi làm sao…”.

Bốp!

Đáp lại hắn chính là một cái cây quất xuống.

“Mẹ, ta sai”. Lạc Cảnh Thiên co chân lại chạy.

“Ngươi đứng lại cho ta”.

Thế là một cảnh tượng hài hước xuất hiện, Phùng Nguyệt cầm cây đuổi, Lạc Cảnh Thiên ở phía trước chạy. Cảnh tượng hết sức hài hòa, ở phía sau, Lạc Vũ Quân bật cười, những người khác cũng nhìn nhau không biết nên cười hay nên khóc.

Đại danh đỉnh đỉnh Lạc Cảnh Thiên Lạc đại thiếu gia lại…

Không có cách, trong mắt cha mẹ, dù bên ngoài ngươi phong quang ra sao, thì khi trở về ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ.



Một lúc lâu sau, Phùng Nguyệt mang theo Lạc Cảnh Thiên trở lại đại sảnh, lúc này trong phòng những người khi trước đều tại, có cả Lạc Hi Tuyết, Sở Hiên cùng Lạc Vũ Hầu. Bao gồm cả Lạc Tiểu Hy, ngay cả Lạc Thiên Vũ, ông nội của hắn cũng tới. Đây là yêu cầu của hắn, hắn muốn gặp tất cả cao tầng của Lạc gia.

“Hi Nghiên, Tinh Vũ cùng Tinh Quân không tới sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Phùng Nguyệt hỏi.

“Hi Nghiên nha đầu này lúc này còn đang ở tại Dạ Sư Chi Thành đâu. Không kịp thông báo, còn hai tên tiểu tử Tinh Vũ cùng Tinh Quân, mấy năm nay đều ra ngoài lang bạt, cũng không biết thế nào. Nếu không phải mỗi tháng chúng đều gửi tin tức báo bình an về, ta sợ rằng đã sớm phái người đi tìm rồi”. Phùng Nguyệt bất đắc dĩ nói.

Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, hắn nhìn những người ngồi ở đây, sau đó nhìn mẹ hắn nói.

“Mẹ, những người này… tin được không?”.

Hắn không hề che dấu chút nào, trực tiếp nói thẳng ra. Những người trong phòng, có ít người khẽ nhíu mày, những không có ai phát biểu ý kiến.

“Trong này có một ít người ngươi cũng chưa gặp, nhưng tất cả đều có thể tin được, yên tâm”. Không chờ Phùng Nguyệt lên tiếng, Lạc Thiên Vũ liền nói.

“Ông nội, không phải ta không tin, mà chuyện ta sắp nói rất quan trọng, nếu như… tin tức để lộ ra, e rằng Lạc gia sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

“Ta dùng tính mạng cam đoan, những người ở đây đều có thể tin”. Lạc Vũ Quân nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy nhẹ lắc đầu, hắn nhẹ giọng nhìn đám người nói.

“Trong này có người biết ta, có người không biết ta. Có người là trưởng bối của ta, cũng có người là thế hệ sau. Ta cũng không quan tâm các người tâm tư gì, đối với Lạc gia ra sao. Hiện tại các ngươi ngồi ở đây, như vậy đại biểu các người đứng cùng một chiến tuyến với Lạc gia”.

“Cho nên, đắc tội rồi!”.

Vừa dứt lời, Lạc Cảnh Thiên cánh tay liền vung lên. Ngoại trừ cha mẹ hắn, Sở Hiên, Lạc Tiểu Hy, Lạc Vũ Hầu cùng ông nội hắn ra, toàn bộ những người khác trong nháy mắt liền bị một lồng giam năng lượng bao phủ.

Ngay lập tức, bên trong xuất hiện vô số mũi kim đâm thẳng vào người họ. Toàn bộ trong nháy mắt liền bị tê liệt, thấy cảnh này, mấy người khác hít vào một ngụm khí lạnh.

“Thiên nhi, ngươi đây là…”. Phùng Nguyệt kinh hãi kêu lên, nhưng mà Lạc Vũ Quân đưa tay ngăn lại bà ta, sau đó khẽ lắc đầu nói.

“Thiên nhi có ý nghĩ của mình, đừng ảnh hưởng hắn”.

Những người khác không ai lên tiếng, chỉ yên lặng theo dõi Lạc Cảnh Thiên làm việc.

Lạc Cảnh Thiên vận dụng ma lực bắt đầu xâm nhập ký ức của đám người này, điều tra toàn bộ những gì họ biết. Đám người này lúc này gương mặt vô cùng dữ tợn, họ đều biết bản thân đang gặp phải chuyện gì, nhưng lại không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.

Những người này thực lực cao nhất mới miễn cưỡng đạt tới ngũ giai, mà Lạc Cảnh Thiên nhưng đã là lục giai tam đoạn, đối phó họ hoàn toàn vô cùng dễ dàng.

Sau một lúc lâu, Lạc Cảnh Thiên cánh tay vung lên, lồng giam giam giữ họ biến mất, đám người này cuối cùng cũng lấy lại tự do.

“Lạc đại nhân, ta muốn một lời giải thích!”.

“Đứng vậy, chúng ta tuy phục vụ Lạc gia, nhưng không phải nô lệ. Ngươi xâm nhập đọc lấy ký ức của chúng ta, thật sự khinh người quá đáng!”.

Đám người phẫn nộ không thôi.

Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn họ, ánh mắt vô cùng bình thản, nhưng trên thân khí thế phát ra làm đám người dần dần không còn dám nói tiếng nào, chỉ yên lặng nhìn Lạc Cảnh Thiên.

“Nói xong? Như vậy tới ta nói”.

“Không sai, ta đích thật là xâm nhập xem lấy ký ức của các ngươi. Các ngươi hẳn cũng hiểu, ta muốn giết các ngươi hoàn toàn đơn giản, thậm chí có thể vận dụng năng lực của mình biến các ngươi thành nô lệ, giống như con rối mặc cho ta điều khiển. Hơn nữa ta phát hiện, có không ít người có tâm tư riêng đâu”.

Lời vừa ra, đám người liền ngậm miệng, không ai dám nói lời nào.

“Ta cũng không phải đang uy hiếp các ngươi, mà là đang trình bày một sự thật. Ta điều tra ký ức của các ngươi là để xem các ngươi có người nào là nội ứng hay không. Kết quả làm ta rất hài lòng, mặc dù có ít người tâm tư cũng không tốt, nhưng so với phản bội, những thứ đó không đáng là gì”.

“Hôm nay đắc tội, chờ sau đó ta sẽ có tạ lễ với các ngươi. Hiện tại hi vọng các ngươi không cần để ý, những chuyện kia ta sẽ không nói ra”. Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người trầm giọng nói.

Nghe vậy, đám người cũng không nói thêm gì. Một phần là vì thực lực không bằng, thứ yếu cũng là vì sợ. Quan trọng nhất là Lạc Cảnh Thiên đều nói sẽ đền bù cho họ, họ đối với điều này vô cùng hứng thú.

“Thiên nhi, có thể bắt đầu vào vấn đề chưa?”. Lạc Vũ Quân hỏi.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, sau đó nói.

“Cha, chư vị. Sự việc này khá phiền toái, cũng rất nguy hiểm. Cho nên hi vọng các ngươi chuẩn bị tâm lý trước”.

“Thiên nhi, rốt cuộc là chuyện gì?”. Lạc Thiên Vũ cũng lên tiếng.

“Mọi người cũng biết, Thiên Linh Đại Lục nằm dưới sự cai quản của Linh Nguyệt Quốc. Mà Linh Nguyệt Quốc là đế quốc duy nhất không có bất kỳ đế quốc nào dám xâm phạm. Mục đích ban đầu ta muốn để Thiên Linh Đại Lục dung nhập với Linh Nguyệt Quốc cũng là vì đó”.

“Bởi vì khi đi vào vũ trụ, địch nhân của ta rất nhiều, ta sợ sẽ đem phiền phức tới đây. Nhưng mà hiện tại, có ít người cũng không sợ chết, chúng phái ra rất nhiều sát thủ truy sát ta. Hơn nữa cũng không biết vì cái gì họ lại điều tra ra thân phận của ta”.

“Có thể nói, hiện tại trên Thiên Linh Đại Lục đang ẩn dấu không ít sát thủ. Mục tiêu của chúng chính là Lạc gia”. Lạc Cảnh Thiên chậm rãi nói.

Đám người hít sâu vào một ngụm khí lạnh.

Có thể đem địch nhân không kiêng kị Linh Nguyệt Quốc chút nào, đủ biết thù hận này có bao nhiêu sâu. Hơn nữa năng lực của đối phương chắc chắn không yếu chút nào.

“Cái đó... Thiên nhi, ngươi rốt cuộc là... trêu chọc ai?”. Phùng Nguyệt dò hỏi.


“Cũng không có gì, chỉ là đem mười mấy cái gia tộc đỉnh cấp hạ xuống vài cái đẳng cấp thôi”. Lạc Cảnh Thiên bật cười nói.

Phốc!

Đám người kém chút phun ra một ngụm máu tươi.

Thần mẹ nó mười mấy cái đỉnh cấp gia tộc.

Còn mẹ nó mà thôi? Đây là tiếng người?!


“Cái kia... Lạc đại nhân, rốt cuộc là... có chuyện gì? Ngài nói rõ một chút được không?”. Một tên trong đám người đứng lên hỏi.

“Nhược Thủy mỗi tháng đều gửi tin tức về, các ngươi hẳn cũng biết được. Đoạn thời gian trước Linh Hoả Quốc xảy ra một số sự kiện lớn, liên lụy tới cả ngũ đại Tinh Quốc. Sự kiện kia là ta làm, mười mấy cái gia tộc, người bị giết không ít, cho nên mới xảy ra sự kiện này”.

“Nghe nói Hoàng gia, một trong thập đại gia tộc, đứng thứ ba Linh Hoả Quốc, vì chuyện này mà rơi xuống vị trí thứ mười. Chậc chậc, thật đủ đáng thương”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.

Đám người: ...

Đại ca, ngươi rốt cuộc thế nào làm được?!

Đây là đỉnh cấp gia tộc đó a. Trong đó có không ít bát giai, cửu giai. Thậm chí là bán thần, ngươi đem họ hại thảm như vậy, làm sao sống được tới bây giờ?!

Đám người nhịn không được lùi lại một bước. Họ phẳng phất cảm giác đứng gần Lạc Cảnh Thiên thêm một chút nữa liền sẽ gặp tai hoạ.

“Cha, ngươi quá... quá... ta cũng không muốn làm cô nhi a”. Lạc Hi Tuyết thầm kín nói.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên kém chút phun ra một ngụm máu.

Ngươi đây là trù ta chết sao?!

Mẹ nó. Bị nữ nhi nói như vậy, Lạc Cảnh Thiên phẳng phất nhận lấy vạn điểm bạo kích.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.