Đám người kia rời đi, nhưng lúc này lại có một người khác trở lại.
“Ngươi làm sao còn chưa đi?”. Lạc Tinh Vũ thấy tên kia, hắn hơi nhíu mày hỏi.
“Tinh Vũ, mặc dù ta bội phục dũng khí của ngươi, nhưng ta vẫn nhắc nhở ngươi một chút, chưởng môn muốn tối thiểu nhất là một người có thân phận ngang hàng, ngươi chỉ là người bình thường, tốt nhất vẫn nên từ bỏ thì hơn. Chưởng môn chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi”. Tên kia nói.
“Đa tạ nhắc nhở, ta đã biết”. Lạc Tinh Vũ lạnh nhạt đáp.
“Ta không phải đang nói chuyện giật gân. Ngươi cũng biết hai tháng sau những thế lực lớn khác mở đại hội chiêu sinh, với thiên phú của ngươi chắc chắn có thể vào. Nhưng mà chưởng môn cũng không muốn chờ đợi, ông ta hiện tại đang gặp khó khăn trong vấn đề đột phá bình cảnh, cho nên muốn dùng con gái mình làm tiền đặt cược leo lên chỗ cao”.
“Ngươi dù có cố gắng thế nào thì ông ta cũng không chấp nhận đâu, đừng phí công vô ích”.
Lạc Tinh Vũ nghe vậy trầm ngâm đôi chút, hắn nhìn tên kia nhẹ giọng nói.
“Chẳng lẽ thân phận thật sự quan trọng như vậy sao? Thiên Linh Đại Lục đã bước vào thời đại vũ trụ, cũng không phải mấy chục năm trước, bên ngoài vũ trụ có vô số kỳ ngộ cùng thế lực lớn. Ta nghĩ chưởng môn ánh mắt cũng không hạn hẹp, chỉ gọi gọn trong Thiên Linh Đại Lục như vậy được”.
“Ngươi không hiểu. chưởng môn muốn là lợi ích. Trong mắt ông ta không có cái gọi là thiên phú, bởi vì ông ta vốn dĩ cũng không có thiên phú gì. Tâm lý của ông ta vốn dĩ không phải người bình thường, ngươi không hiểu sao?”. Tên kia trầm giọng nói.
“Ta đã biết, ngươi trở lại đi. Đừng để ta liên lụy tới ngươi”. Lạc Tinh Vũ nói.
“Được rồi, ngươi vẫn suy nghĩ kỹ đi”.
Nói xong tên kia liền rời đi.
“Vũ ca, ngươi không sao chứ?”.
Ngay khi tên kia đi, một thiếu nữ lén lút đi tới, nàng nhìn Lạc Tinh Vũ với ánh mắt đầy quan tâm hỏi.
“Linh nhi, ngươi làm sao tới đây?”.
Lạc Tinh Vũ nhìn thấy nữ tử đi tới liền kinh ngạc thốt lên.
Bích Ngọc Linh vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhưng không phải rất kinh diễm. Có điều nàng nắm giữ vẻ đẹp hết sức thuần khiết, lại vô cùng đáng yêu. Lạc Cảnh Thiên khi thấy nha đầu này cũng rất kinh ngạc, khó trách con trai hắn si tình đến thế.
“Ta… ta sợ ngươi bị ức hiếp…”. Bích Ngọc Linh thấp giọng nói.
“Ta có thể có chuyện gì chứ. Đừng lo lắng, ngươi mau trở lại đi, đừng để chưởng môn thấy được, lúc đó lại phạt ngươi diện bích hối lỗi”. Lạc Tinh Vũ nói.
Hai người nói qua nói lại vài lời, sau đó Bích Ngọc Linh đột nhiên ôm lấy Lạc Tinh Vũ, dâng lên môi thơm của mình cuối cùng mới rời đi.
Lạc Cảnh Thiên cũng không quá để ý, cái hắn chú ý là có người lúc này đang theo dõi Lạc Tĩnh Vũ, mà cảnh tượng vừa rồi bị tên kia thấy được toàn bộ. Hơn nữa còn đem hình ảnh ghi lại, Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, hắn âm thâm đi theo tên kia, hắn muốn xem xem người đứng sau rốt cuộc là ai.
Rất nhanh hắn liền tới một tòa vương phủ, theo tên kia đi vào một căn phòng lớn, bên trong lúc này có hết thảy ba người. Một tên chính là người kẻ theo dõi, hai người còn lại chính là Quách Giang cùng ISQMGb Bích Hồng Minh.
“Chưởng môn, thiếu gia, vừa mới tiểu thử đi tìm tên tiểu tử kia. Ta đã đem hình ảnh ghi lại”. Tên kia nói, sau đó liền đem hình ảnh hưởng rồi chiếu ra.
Xem xong, Quách Giang tức giận vô cùng đập bàn một cái. Mà ở bên cạnh, Bích Hồng Minh vẻ mặt cũng vô cùng âm trầm.
“Khốn kiếp. Hắn xem lời nói của ta là đánh rắm sao?”. Quách Giang tức giận nói.
“Tiểu Giang, đừng nóng giận. Nha đầu này chẳng qua chỉ là bị tiểu tử kia mê hoặc, ta tin tưởng rất nhanh nàng liền biết quay đầu là bờ”. Bích Hồng Minh khẽ cười nói.
“Chưởng môn, ta không muốn kéo dài tiếp, ta hiện tại liền muốn cùng Linh nhi kết hôn, Quách gia chúng ta xem như ở trong Thánh Địa cũng có nhân mạch. Có thể đem một danh ngạch cho Bích Lạc Hoàng Tuyền, thứ ta muốn chính là tiểu tử này phải chết”. Quách Giang âm lãnh nói.
“Cần thiết không? Chỉ cần nhẫn nhịn hai tháng nữa là được. Dù sao với thực lực của tiểu tử này, tiến vào Thánh Địa là hoàn toàn có thể. Đến lúc đó nhận lấy trợ cấp của Thánh Địa, lại đem tiểu tử này xử lý cũng không muộn”. Bích Hồng Minh hơi nhíu mày nói.
“Hắn đều đã đem Linh nhi ô uế tới mức này, ta làm sao có thể nhịn?”. Quách Giang tức giận nói.
“Tiểu Giang, nữ nhân mà thôi. Trên đời này không thiếu chính là nữ nhân xinh đẹp. Nha đầu này nếu không phải còn có giá trị lợi dụng, ta sớm đã đem nàng gả ra ngoài. Trong tông môn cũng không thiếu nữ nhân, ngươi cũng không phải chưa hưởng dụng qua. Cần gì chứ?”. Bích Hồng Minh cười nhạt nói.
“Chưởng môn, ngươi đối với nữ nhi của mình như vậy không thấy có lỗi sao?”. Quách Giang khẽ cười nói.
“Có lỗi? Nuôi nàng lớn tới bây giờ đã là đại ân, nếu không phải ta vừa ý gia sản của mẹ nàng, ta sẽ nuôi nàng tới bây giờ? Ngươi bản tính thế nào ta còn không biết? Chờ ngươi đem nàng cưới, đến lúc đó chiếm được tài sản của Bích gia, nhớ kỹ điều kiện của ngươi là được”. Bích Hồng Minh cười nói.
“Hắc, cũng được. Để hắn sống lâu thêm một chút, nhưng mà… món nợ này cũng không thể tính như vậy. Ta muốn để hắn ăn chút khổ mới được, chưởng môn, ngươi sẽ không để ý chứ?”. Quách Giang hỏi.
“Chỉ cần không ảnh hưởng thực lực của hắn hai tháng sau, ngươi muốn làm gì đều được”.
“Tốt!”.
Lạc Cảnh Thiên gương mặt lạnh lùng nghe hai người nói chuyện. Nói thật, hắn lúc này thật muốn xuất hiện đem hai tên này bóp chết, nhưng mà… cũng không thể tiện nghi bọn hắn như vậy.
Bich Ngọc Linh có người cha như này thật sự là đáng thương. Thật sự không biết kiếp trước nàng tạo nghiệt gì mà kiếp này lại có người cha như vậy. Bất quá… để chúng làm bàn đạp cho Tinh Vũ cũng không tệ.
Lạc Cảnh Thiên đem hình ảnh này ghi lại, đến lúc đó còn phải xem nha đầu kia lựa chọn thế nào. Muốn trở thành con dâu Lạc gia cũng không có đơn giản như vậy, gia thế coi như xong, nhưng nhân phẩm ít nhất phải cam đoan.
Rời khỏi nơi này, Lạc Cảnh Thiên liền trở lại âm thầm quan sát Lạc Tinh Vũ.
Chớp mắt liền qua hai ngày, Quách Giang cuối cùng cũng hành động. Lúc này Lạc Tinh Vũ đang ở sau núi, giống như thường ngày, hắn đang đốn củi cùng với săn thú. Nhưng mà lúc này lại có ba tên nhị giai ngũ đoạn xuất hiện.
Lạc Tinh Vũ hơi ngẩn ra, bởi vì ba người này đều che kín mặt.
Phanh!
Vừa xuất hiện, ba tên kia liền hướng về phía Lạc Tinh Vũ đánh tới.
Lạc Tinh Vũ kinh hãi né tránh, nhưng tốc độ của hắn làm sao có thể tránh thoát được. Cho nên lập tức liền bị đánh trúng, thân thể trong nháy mắt liền bay ra ngoài.
“Các ngươi là ai?!”. Lạc Tinh Vũ đè lấy ngực nhìn đám người nhíu mày nói.
“Hắc, đi chết đi!”.
Đám người kia lao lên, Lạc Tinh Vũ kinh hãi vội vận dụng sức mạnh đánh trả. Sau đó lập tức chạy trốn, đám người kia vội đuổi theo, nhưng mà tốc độ của Lạc Tinh Vũ rất nhanh, chỉ nửa phút liền cắt đuôi họ.
Lạc Cảnh Thiên quan sát hết thảy, hắn không có ra tay mà chỉ yên lặng theo dõi. Hắn biết rõ đám người này cũng không phải muốn giết Tinh Vũ, cho nên hắn muốn dùng họ để tăng lên nộ khí của Tinh Vũ, có như vậy sau đó Lạc Tinh Vũ mới dám động thủ giết người.
Không sai, Lạc Tinh Vũ trước đó chưa từng giết người. Nếu như là trước kia hắn có lẽ sẽ không quản, nhưng mà hiện tại khác biệt. Kẻ thù của hắn rất nhiều, hiện tại đều đã đánh tới đây. Nếu như Lạc Tinh Vũ còn không có dũng khí giết người, chỉ sợ tương lai sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Nhưng mà hắn có chút không nghĩ tới, Lạc Tinh Vũ tốc độ lại nhanh như vậy. Chỉ với thực lực nhị giai nhất đoạn lại có thể cắt đuôi ba tên nhị giai ngũ đoạn, cái này hắn thật sự không nghĩ tới.
Có điều… Lạc Tinh Vũ có chút chật vật. Đám người kia mặc dù bị cắt đuôi, nhưng mà phương hướng chạy trốn lại bị nắm rõ, cho nên rất nhanh họ liền đuổi tới.
Nơi này là một vùng rừng rậm, Lạc Tinh Vũ lúc này đang ẩn trốn sau một đống đá to, khóe miệng đã rỉ máu, xem ra đã bị thương không nhẹ. Không có một tháng là không cách nào khỏi hẳn.
Đám người kia đi xung quanh tìm kiếm, Lạc Tinh Vũ đem khí tức bản thân ẩn dấu, sau đó trốn vào một cái hang động gần đó. Lạc Cảnh Thiên có thể thấy được, bên trong có khá nhiều trùng tộc. Chúng đem Lạc Tinh Vũ vây quanh, mà Lạc Tinh Vũ lúc này không thể vận dụng linh lực để hộ thể, làm như thế sẽ bị đám người bên ngoài phát hiện.
Đám trùng tộc bắt đầu cắn lấy làn da của hắn, hắn cắn răng nhịn xuống đau đớn, trên người đã bắt đầu chảy ra máu tươi. Vô số trùng tộc lao tới cắn xé, nếu không phải dựa vào thân thể cường hãn, chỉ với loại thương thế này, Lạc Tinh Vũ tuyệt đối sẽ bị sống sờ sờ đau chết.
Lạc Cảnh Thiên cắn chặt răng, hắn biết Lạc Tinh Vũ lúc này vô cùng thống khổ, nhưng hắn cũng không có đi ra. Chính mắt nhìn con trai mình chịu loại thống khổ này, nội tâm hắn thực sự rất khó chịu, hắn đem loại khó chịu này ghi xuống trên đầu đám người kia.
Cuối cùng hắn không nhịn được, chỉ có thể đem đầu quay đi chỗ khác.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc