Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 536: Cho ta một ít



“Tiểu Tuyết cùng tiểu Hiên không sao chứ?”. Tiêu Nhược Thủy lo lắng hỏi.

“Yên tâm, tiểu Nguyệt rất nhanh sẽ tới. Vết thương trệch tim, không có nguy hiểm tới tính mạng”. Sở Như Mộng nói.

“Vậy là tốt rồi, đứng, rốt cuộc là người nào làm? Đồ Đằng? Các ngươi rốt cuộc là chọc người nào? Làm sao chúng lại dám không nhìn Linh Nguyệt Quốc?”.

“Cảnh Thiên đâu? Hắn đi chỗ nào?”. Tố Băng Băng nhìn quanh không thấy Lạc Cảnh Thiên liền khó hiểu hỏi. Trường hợp như này Lạc Cảnh Thiên sao có thể tránh mặt? Người bị hại là con gái hắn đó a.

“Hắn? Còn đang tự trách đâu. Các ngươi hiện tại đừng đi làm phiền hắn, để hắn từ từ suy nghĩ đi”. Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.

“Ngươi không quan tâm con trai ngươi sao? Chệch một ly nữa là thần tiễn cũng cứu không được, làm sao còn tỉnh táo như vậy?”. Mạc Uyển cau mày nhìn hắn nói.

“Tiểu Hiên không chết được, bất kể là ta hay Lạc Cảnh Thiên đều biết, dù cho thật sự đâm vào trái tim, chỉ cần lập tức có người dùng linh lực áp chế xuất hiện, như vậy có thể duy trì được tính mạng tạm thời chờ tiểu Nguyệt tới”.

“Gì? Các ngươi biết? Vậy…”.

“Biết lại thế nào? Biết thì có thể tránh được? Lần này chuẩn bị bao lâu các ngươi không biết? Hệ thống phòng thủ như vậy còn bị đối phương âm thầm tiến vào mà không hề hay biết, ngươi nghĩ với năng lực của chúng giết không được hai cái nhị giai? Thật muốn giết thì có rất nhiều cách, nhưng vì cái gì lại lựa chọn vào lúc này?”.

“Ý ngươi là…”.

“Chúng muốn trước mặt Lạc Cảnh Thiên giết con gái hắn, có loại đau khổ nào hơn chính mắt nhìn thấy con mình chết mà không làm gì được? Có lẽ đây chỉ là đang cho Lạc Cảnh Thiên một cái nhắn nhủ, DC7Qb hoặc là chỉ là đang cảnh cáo. Nhưng nói thế nào thì thù này đã kết xuống, bất kể là ta hay hắn đều sẽ không từ bỏ”.

“Cho nên kế tiếp các ngươi tốt nhất chuyển tất cả người tới Phong Nguyệt Thành đi. Tối thiểu nhất phải ở thành trì lớn nằm trong Linh Nguyệt Quốc, ở đó đám người kia không dám làm loạn”.

“Đừng nghĩ tới việc đi tới chỗ khác, toàn vũ trụ chúng ta gần như đã kết thù toàn bộ rồi”. Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.

“Các ngươi… tốt a”. Tố Băng Băng không biết nên nói gì, có thể gây thù với toàn bộ ngũ đại Tinh Quốc thật sự không có người nào. Không biết nên khen họ hay là mắng họ ngu ngốc nữa.

“Ta vào xem một chút”. Lạc Cảnh Điềm trầm ngâm một chút, sau đó lên tiếng rồi đi.

“Ngươi…”.

“Để nàng đi. Hắn hiện tại cần yên tĩnh, nhưng cũng cần người tâm sự. Chuyện này các ngươi không xen vào được, tuy Băng Băng ngươi là mẹ tiểu Tuyết, nhưng ngươi cũng không hiểu tính cách của hắn. Điềm Điềm đi sẽ có tác dụng hơn”.

Nghe vậy đám người liền nhẹ gật đầu, sau đó liền bắt đầu công việc.

Hôm nay đối với Thiên Linh Đại Lục tới nói có thể nói là một ngày hắc ám. Bởi vì sau khi việc Lạc Hi Tuyết bị ám sát, toàn bộ tinh cầu liền bị phong tỏa, đồng thời người của Lạc gia cùng Hắc Y điên cuồng điều tra toàn bộ người có một tại hôn lễ.

Thậm chí có thể nói là toàn bộ đại lục đều bị điều tra, không có người nào may mắn trốn khỏi, nhất là những người từng rời khỏi Thiên Linh Đại Lục càng bị điều tra cực kỳ gắt gao, có người muốn phản kháng liền bị giết tại chỗ, không cho bất kỳ cơ hội thanh minh nào.

Chỉ có hai loại lựa chọn, phối hợp làm theo hoặc chính là chết. Đây là lần đầu tiên họ biết, Lạc Cảnh Thiên nổi giận lại đáng sợ tới như vậy, đồng thời trong lòng cũng đem 18 đời tổ tông kẻ ám sát ra ‘ân cần thăm hỏi’ một trận. Dù sao vì chúng cuộc sống của họ mới bị làm biến đổi nhiều như thế.

Đương nhiên, đây là nói sau.

Lạc Cảnh Điềm không biết nói gì với Lạc Cảnh Thiên, sau vài giờ hắn liền đi ra. Lần này gương mặt rất bình thản, không có tức giận như trước, nhưng mà ai cũng biết đây chỉ là sự yên bình trước cơn bão táp.

Chớp mắt liền trôi qua hai tháng, Lạc Cảnh Thiên lúc này thực lực cũng xem như hoàn toàn khôi phục.

“Đồ tới chưa?”. Lạc Cảnh Thiên đến tìm Sở Như Mộng hỏi.

“Đã mang tới, nhưng không có nhiều như vậy. Còn cần thời gian khai thác, cũng cần thời gian đi đổi”. Sở Như Mộng đáp.

“Tốt, trước cho ta. Ta suy đoán hẳn là trong một năm liền sẽ bước vào thất giai. Trong thời gian ta bế quan, ngươi điều tra một chút đám người Đồ Đằng kia rốt cuộc là ai. Nhất là mấy tên tới tiến hành ám sát, đừng cho rằng chết rồi liền xong việc”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Ngươi làm vậy rất nguy hiểm, cũng có chút… tàn độc”. Sở Như Mộng nhíu mày nói.

“Tàn độc? Không, đây chẳng qua chỉ là bước đầu tiên. Trước khi biết Đồ Đằng là ai, ta sẽ không dừng lại, ta tự có biện pháp để cho Thần Quốc không phái binh, ngươi không cần nghĩ nhiều. Đúng, giúp ta liên hệ với tiểu Giai, Thần Quốc nếu có động tĩnh, như vậy Bình Minh Đế Quốc nhất định sẽ biết, kêu nàng nhất định phải báo với ta”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.

“Ngươi! Ngươi biết mình đang làm gì không? Ranh giới giữa báo thù cùng hiếu sát chỉ các một bước. Ngươi làm như vậy…”. Sở Như Mộng cau mày nói, nhưng mà nói chưa hết câu hắn liền ngẩn ra, bởi vì hắn thấy được trong mắt Lạc Cảnh Thiên đầy ý cười nhìn hắn.

Trong nháy mắt, Sở Như Mộng bật cười hỏi.

“Ngươi a, diễn kỹ lúc nào tốt như vậy?”.

Hắn thật đúng là sợ Lạc Cảnh Thiên hắc hóa. Nếu như biến thành một ma đầu, có lẽ hắn sẽ phong quang nhất thời, nhưng tuyệt đối kết cục sẽ rất thảm.

“Đến ngươi cũng nhìn không ra cũng đừng nói tới đám người kia”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Hắc, xem ra… ngươi là muốn bọn chúng xuất huyết a”. Sở Như Mộng hiểu rõ Lạc Cảnh Thiên như vậy, làm sao không nhìn ra được ý nghĩ của hắn.

Lạc Cảnh Thiên muốn chính là trở thành một cái ma đầu, đương nhiên… chỉ là tạm thời. Mục đích chính là hướng về phía Thần Quốc tạo áp lực, ai bảo Đồ Đằng nghe đồn là thế lực tại Thần Quốc đâu.

Còn làm sao để áp chế Thần Quốc không xuất binh… kia thật sự đơn giản.



Rất nhanh, một năm liền trôi qua. Thời gian này toàn bộ Thiên Linh Đại Lục đều bị xáo trộn, cuối cùng sau khi điều tra xong, gần vạn người bị giết, lúc này mới trở lại yên ổn được.

Toàn bộ người của Lạc gia cùng những người khác đã chuyển tới Phong Nguyệt Thành, dù sao có Tiêu Nhược Thủy đứng ra đảm bảo, không có ai có quyền ngăn cản họ đi vào.

Lạc Cảnh Thiên vẫn còn ở trên Thiên Linh Đại Lục, bên ngoài có rất nhiều người, đều là người của Hắc Y. Bởi vì ngày hôm nay chính là ngày Lạc Cảnh Thiên xuất quan.

“Ra rồi”. Sở Như Mộng nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đi ra liền cười nói.

“Ừm, vất vả rồi. Trong thời gian ta bế quan, không có vấn đề gì xảy ra chứ?”.

“Không có, bất quá… người còn chưa có bước vào thất giai a?”.

“Còn không có. Thất giai quá khó vào, không có thời gian nửa nam một năm thì rất khó. Nhưng dù mới chỉ là lục giai cửu đoạn, nhiêu đây cũng đủ rồi. Đúng, thời gian qua ngoài tài nguyên đưa ta, ngươi có đem đồ đem tới Hắc Lang không?”.

“Đương nhiên có”.

“Tốt, đồ vật đưa ta, lúc này ta liền đi”.

“Gấp gáp như vậy?”.

“Đều nhịn một năm, làm sao có thể không gấp?”.

“Được rồi, của ngươi đây. Nhớ kỹ chú ý an toàn, có vấn đề liền liên hệ ta, ta sẽ mang theo Hắc Y đuổi tới”. Sở Như Mộng đưa cho Lạc Cảnh Thiên một quyển sổ nhỏ, trong này là thông tin của những người ngày đó ám sát Hi Tuyết.

Lạc Cảnh Thiên nhận lấy, sau đó đi thẳng vào truyền tống trận.

“Hắc, hắn đã hành động, chúng ta cũng không nên ngồi nhìn. Cho người bắt đầu hạn chế giao dịch với Thần Quốc, lúc cần thiết có thể đem Thần Quốc đưa vào sổ đen. Bất kỳ tinh cầu nào dám cùng Thần Quốc giao dịch, như vậy liền là kẻ địch của chúng ta”. Sở Như Mộng cười nói.

“Vâng, thiếu gia”.

Một năm qua, Hắc Y đã bước vào một ngã rẽ mới. Dựa vào vết nứt không gian cố định, Sở Như Mộng không ngừng khai thác tài nguyên, chỉ trong thời gian ngắn liền nắm lấy một lượng tài phú rất lớn.

Hơn nữa, có Lạc Tuyết Giai chống lưng, thế lực của Sở Như Mộng tại Bình Minh Đế Quốc phát triển nhanh tới mức chóng mặt, trong nửa năm liền bắt lại toàn bộ thị trường vũ khí, trang bị tại đây.

Đương nhiên, cũng chỉ là thị trường nhỏ, dành cho thất giải trở xuống. Bên trên nữa hắn không nhúng tay được, bởi vì đó là đế quốc cai quản, thật sự chạm vào liền động tới cấm kỵ.

Trong lúc đó, Lạc Cảnh Thiên lúc này đã xuất hiện tại Hắc Hỏa Thiên Hà, mà vị trí của hắn, chính là Ám Thần Cung.

“Ngươi biết mình đang nói gì không?”. Ám Thần giật mình hỏi.

“Ta biết, cũng rất rõ ràng. Thứ ta muốn chính là người tạo áp lực không để người của Thần Quốc động binh là được”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Làm sao được? Ngươi nghĩ quá đơn giản. Ta biết ngươi tức giận, nhưng không nên tức giận tới mức hồ đồ như vậy. Dù Thần Quốc không xuất binh, nhưng cũng sẽ âm thầm phái người ra. Ta biết rõ mình đang làm cái gì, ngươi chỉ cần nói ngươi làm hay không làm”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ngươi! Tốt, tốt, xem như ta phục ngươi”. Ám Thần bất đắc dĩ nói.

Dù sao có câu, quan to đè chết người. Lạc Cảnh Thiên là anh vợ hắn, nếu như là yêu cầu này hắn còn không làm được thì thật sự rất mất mặt.

“Đúng, ngươi có bất tử hỏa không? Cho ta một ít”.

“Ngươi lấy làm gì? Thứ đó vô dụng với người sống, cũng không có tác dụng tẩm bổ linh hồn với người sống”.

“Ta biết, có việc dùng, mau đưa đây”.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.