Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 542: Quan tâm quá sẽ loạn



Nhận được tin, quốc chủ liền lập tức tìm tới vị đại tướng quân đang dưỡng thương kia. Nhìn thấy thương tích của hắn, ông ta kinh hãi không thôi. Sau khi từ miệng đại tướng quân biết được thực lực của đối phương, ông ta liền liên hệ với thần chủ, cũng chính là chân thần đứng sau Thần Quốc.

Có điều lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Không còn cách nào khác, ông ta liền đích thân tới Đồ Đằng.

“Bái kiến quốc chủ đại nhân”. Đám quân đội thấy quốc chủ tới liền lập tức quỳ xuống bái.

“Đứng lên cả đi. Tình hình rốt cuộc là thế nào?”.

“Bẩm quốc chủ, bên ngoài có một tầng năng lượng ngăn cách, chỉ có thực lực bán thần mới có thể đi vào. Cho dù chúng ta vận dụng vũ khí uy lực mạnh nhất vẫn không có bất kỳ xi nhê nào. Hai vị đại tướng quân 9t1Wm đi vào liền có một người áo đen xuất hiện, chỉ dùng một chưởng liền đem hai vị đại tướng quân đánh bại”. Một tên lính đi ra báo cáo.

Nghe vậy, quốc chủ liền nhíu chặt lông mày. Ông ta suy tư trong chốc lát liền đi thẳng vào. Bản thân ông ta là quốc chủ của Thần Quốc, nếu như gặp chuyện không may thì đừng nói là một cái nho nhỏ Đồ Đằng, dù là nhiều hơn nữa cũng sẽ bị chân thần lật ra.

Cho nên ông ta không lo ngại chút nào về an toàn của mình. Trừ khi tên kia muốn chết, nếu không sẽ không ra tay với ông ta.

Đương nhiên, ông ta cũng suy đoán thực lực của đối phương hẳn là ở mức độ bán thần đỉnh phong, xấu nhất chính là chân thần. Nhưng mà, đã đạt tới mức độ chân thần, không ai rảnh rỗi như vậy cả.

“Tới rồi? Tới đây ngồi đi”.

Vừa vào trong, bên tai ông ta liền vang lên âm thanh. Quay người lại, phía sau đã không phải là cổng vào như vừa rồi, mà đã biến thành một cái đình nhỏ, bên trong có một vị nam tử rất trẻ tuổi ngồi đó. Toàn thần tỏa ra khí chất cao quý, ngay cả quốc chủ như ông ta cũng tự nhận không bằng.

Do dự trong chốc lát ông ta liền đi tới ngồi xuống.

“Không biết các hạ là…”. Quốc chủ do dự hỏi.

“Ta? Chủ nhân Đồ Đằng. Hoặc là nói… chủ nhân của ngươi”. Nam tử cười nhạt nói.

Dứt lời, trên người hắn phát ra khí thế chỉ có chân thần mới có thể nắm giữ, cảm nhận được khí tức khủng bố, quốc chủ sắc mặt tái xanh.

Lại… lại là chân thần?!

Làm sao lại…

“Rất bất ngờ? Không cần ngạc nhiên như vậy. Ngươi hẳn là biết ta với một hình dáng khác”.

Vừa nói xong, thân hình hắn liền biến đổi.

“Ngươi… ngươi… ngươi là Thôn Phệ Quân Chủ? Làm sao có thể?!”. Quốc chủ kinh hãi trực tiếp nhảy dựng lên.

Thôn Phệ Quân Chủ tới Thần Quốc, vậy mà thần chủ một câu cũng không nói? Cái này không có khả năng. Ông ta từng nghe thần chủ nói, bước vào thần cảnh, mỗi người đều có một điểm cảm nhận, cho dù là không nhìn thấy người, không cảm nhận được khí tức thì cũng có thể biết đối phương là người nào.

Thôn Phệ tới nơi này, vậy mà thần chủ lại không có nói với ông ta lời nào? Đây rốt cuộc là tại sao?!

“Đừng nghĩ nhiều, ta nói qua, ta là chủ nhân của ngươi. Không nhớ sao? A Tần”. Thôn Phệ mỉm cười nói.

Ầm.

Quốc chủ trực tiếp ngã xuống dưới đất. Câu nói này có uy lực còn mạnh hơn cả thân phận Thôn Phệ của hắn
A Tần...

Bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi ông ta chưa nghe ai gọi ông ta như vậy. Ông ta đi theo thần chủ mấy chục vạn năm, A Tần chính là nhũ danh của ông ta khi còn ở trên tinh cầu nhỏ bé, quê hương của ông ta.

Mà người duy nhất gọi cái tên này, chính là thần chủ.

“Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?”. Quốc chủ lắp bắp kêu lên.

Thôn Phệ cười cười, đưa ngon tay chỉ chỉ lên trời sau đó ra hiệu im lặng nói:

“Có một số việc ngươi không nên biết. Bởi vì chính ta cũng chưa chắc có thể bảo vệ được chính mình. Ngươi chỉ cần biết ta vẫn là ta, đây mới là bộ dáng thật của ta. Thôn Phệ cũng tốt, thần chủ cũng được. Bởi vì cả hai đều là ta, ta không cách nào giải thích cho ngươi hiểu. Ngươi chỉ cần biết, lời nào nên nói, lời nào không nên nói. Hiểu không?”. Thôn Phệ nói.

“Ta... ta đã biết”. Nhìn lên bầu trời đang hiện lên hình ảnh thời gian của ông ta cùng thần chủ, ông ta biết người này thật sự là thần chủ.

Bởi vì thần chủ sớm bước lên thần toạ sớm hơn Thôn Phệ mười mấy vạn năm, cho nên những thứ này Thôn Phệ không cách nào biết được.

Dám nhìn lén quá khứ của chân thân đơn giản chính là tìm chết. Quy tắc sẽ trực tiếp phủ xuống đem hắn nghiền chết tại chỗ!

“Ngươi trở về đi, công bố với ngoại giới, Đồ Đằng quy hàng. Còn về vụ việc của Lạc... của tiểu tử kia. Nên làm gì thì làm cái đó, giết được liền giết, không giết được cũng nên làm hắn ‘đau khổ’ một chút. Đúng, hắn là người... trọng cảm tình. Ta chỉ nói nhiêu đây, đi thôi”. Thôn Phệ phất tay một cái, trong nháy mắt quốc chủ liền bị đưa ra ngoài.

Nhìn căn cứ của Đồ Đằng, quốc chủ thật lâu không thể bình tĩnh lại được. Ông ta vội vã cho người rút lui, sau đó làm theo lời của thôn phệ công bố ‘kết quả’ ra ngoài.

Thôn Phệ ở trong cái đình nhỏ nhìn ra ngoài, khoé miệng khẽ lên lẩm bẩm nói.

“Hi vọng... ngươi không nên làm ta thất vọng”.

...

Ở một nơi khác, Lạc Cảnh Thiên sau khi rời đi cũng không có lập tức tiến công tinh cầu khác. Mà là lần lượt trở lại những tinh cầu trước đó đem người dân mang đi.

Những tinh cầu này về mặt ngoài là đã chết. Cho nên hiện tại không có bất kỳ người nào canh giữ, những người sống sót vẫn bị vây trong ảo trận Lạc Cảnh Thiên bày ra, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Tốn thời gian một tháng trời hắn mới chuyển được tất cả dân chúng trở lại Thiên Linh Đại Lục.

Người nhiều như vậy tất nhiên sẽ dẫn tới chú ý, nhưng mà thực tế, Nguyệt Thần lại cố cùng vui vẻ tiếp nhận họ. Điều này làm cho tín đồ của nàng lại tăng lên một chút, đây là một việc rất đáng giá ăn mừng.

Lạc Cảnh Thiên vốn dĩ muốn tiếp tục đi đánh các tinh cầu khác thì đột nhiên nhận được tin từ Sở Như Mộng.

Thần Quốc đột nhiên tuyên bố người thân của hắn cũng nằm trong danh sách bị truy nã. Biết được tin này làm Lạc Cảnh Thiên giật nảy mình.

“Chuyện này là thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên trực tiếp hỏi.

“Ta cũng không rõ, chỉ biết sau khi quốc chủ đến Đồ Đằng, trở về liền tuyên bố Đồ Đằng quy hàng, sau đó đưa tất cả người thân của ngươi lên bảng truy nãy. E rằng... ông ta cùng Đồ Đằng đã đạt tới nhận thức chung nào đó”.

“Ngươi cũng không cần quá lo lắng, tại Phong Nguyệt Thành, họ sẽ không dám động thủ”. Sở Như Mộng trầm ngâm đáp.

“Cái ta lo là cái lệnh truy nã kia. Phiền phức mang tới cho mấy người các nàng sẽ rất nhiều”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

Đám người Tiêu Nhược Thủy là người của Linh Nguyệt Quốc, mà Linh Nguyệt Quốc hiện tại ở thế trung lập. Thần Quốc đột nhiên đem họ đưa lên bảng treo thưởng, nhìn qua mặt ngoài như là đang cùng Linh Nguyệt Quốc vạch mặt, nhưng thực tế là đang tạo áp lực để Linh Nguyệt Quốc trục xuất họ.

Một khi họ không còn là công dân Linh Nguyệt Quốc, đến lúc đó e rằng sẽ bị vô số người ám sát. Giết một người đứng thứ ba Phong Nguyệt Thành cùng một người không phải công dân Linh Nguyệt Quốc trong Phong Nguyệt Thành... hai chuyện này cách biệt một trời một vực.

“Ta nghĩ hẳn sẽ không có chuyện gì. Nếu chỉ vì bị Thần Quốc treo thưởng truy nã, Linh Nguyệt Quốc liền tước thân phận công dân của họ, như vậy chẳng phải những đế quốc khác cũng có thể làm thế sao?”.

“Cho nên quan tâm quá sẽ loạn, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. Mọi chuyện không phải chỉ có ngươi đi giải quyết, bên cạnh ngươi còn có không ít người đâu. Năng lực không đủ còn thích quản nhiều, ngươi rảnh đến nhức trứng sao?”. Sở Như Mộng châm chọc nói.

Lạc Cảnh Thiên: ...

Mẹ nó, con hàng này lại bắt đầu.

Bất quá, hắn nói rất có lí. Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi.

“Ngươi xây dựng thế lực kia thế nào rồi? Chỗ kia không có bị người ngoài phát hiện chứ?”. Lạc Cảnh Thiên đổi chủ đề hỏi.

“Ha ha, trong mắt chân thần là không có bí mật. Bất quá họ không quan tâm thôi, ngươi không cần lo, ta tự có ý nghĩ của mình. Ngươi vẫn là đem thực lực tăng lên đi, Đệ Cửu Tinh Vực có nhiều thứ còn chưa có giải quyết đâu”. Sở Như Mộng đáp.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.