Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 548: Diệp Tiểu Du



Lạc Cảnh Thiên tiếp tục đi xung quanh, có điều nửa buổi cũng không thấy được thứ gì ra hồn. Tất cả đều là đồ bỏ đi, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, hắn liền tìm một nơi ở lại.

Rất nhanh, một tuần trôi qua. Trong thời gian này Lạc Cảnh Thiên phát hiện không ít điều kỳ lạ. Có vẻ như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn lén hắn, nhưng mà hắn lại không phát hiện được đối phương là ai.

Chẳng lẽ là đám người của các gia tộc kia? Cũng không đúng lắm. Trong thành vốn không thể động thủ, với thực lực như hắn chỉ có thể gia nhập vào một đội ngũ nào đó mới có thể sinh tồn bên ngoài thành trì. Đám người kia hẳn là phải điều tra điểm này mới đúng, nếu như biết hắn chưa có đội ngũ, không cần thiết tốn nhiều nhân lực như vậy đi theo dõi hắn.

Hắn nhận thấy được không chỉ là một người, có rất nhiều ánh mắt nhìn hắn. U6zo9 Điều này làm hắn thật sự không hiểu được.

Vì cái gì hai ngày đầu không có người theo dõi mà lại tới tận ngày thứ ba mới có đâu?.

Kỳ quái.

Đi thẳng tới nơi ở của Bạch Y Minh, vừa thấy hắn, Bạch Dực liền mở miệng nói.

“Suy nghĩ kỹ?”.

“Ừm, ta gia nhập vào”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Hoan nghênh”.

“Ta có thể hỏi một vấn đề không?!”.

“Ngươi nói”.

“Các ngươi có nghe tới tin tức gì… về ta sao? Tại sao trong thời gian này ta phát hiện có không ít người theo dõi ta đâu?”.

Nghe được câu hỏi của hắn, Bạch Dực hơi ngẩn ra. Lạc Cảnh Thiên bên ngoài làm cái gì cũng không phải bí mật, muốn điều tra rất dễ dàng. Cho nên dù bên ngoài hắn có quậy tung các đế quốc ra sao, trong này cũng không gây được sóng gió gì. Làm sao lại có người theo dõi hắn chứ?!

“Ngươi đắc tội người nào sao?”. Bạch Dực dò hỏi.

“Không có chứ? Ta tới nơi này một tuần qua, đa phần đều chỉ đi dạo xung quanh cùng tìm hiểu một chút tin tức chủ chiến trường, không có cùng người nào xảy ra mâu thuẫn cả”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày đáp.

“Nếu là như thế thì thật đúng là kỳ lạ. Chờ đã, ngươi đi qua trung tâm mua sắm?”. Bạch Dực đột nhiên hỏi.

“Trung tâm mua sắm? Chính là đám võ giả bày gian hàng bán đồ đó sao? Đi qua, thế nào? Nơi đó không thể đi?”.

“Ngươi có tiếp xúc với một nữ tử sao? Nữ tử duy nhất tại đó, bày quầy bán hàng, vẻ ngoài khá xinh đẹp, là một cái ngự tỷ. Có không?”.

“Có a. Là nàng giở trò?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.

“Nàng giở trò hay không ta không biết, nhưng ngươi có mau đồ ở đó sao?”. Bạch Dực lại hỏi.

“Có, hai cái, tốn hơn ba trăm Hỗn Độn Khí. Thế nào? Chẳng lẽ nàng muốn cướp lại? Không cần thiết chứ? Chút tiền đó cũng chẳng đáng bao nhiêu a?!”. ”.

“… Ngươi trâu. Cả thành đều không có người dám mua đồ của nàng, ngươi lại dám mua. Thật, ta thật sự bội phục ngươi, ta vốn cho rằng ở ngoài ngươi làm ra những chuyện kia chỉ là vận khí. Nhưng mà không nghĩ tới, ngươi mẹ nó chính là tự tìm tai vạ đó a”. Bạch Dực bất lực đỡ trán nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, nhớ lại ngày đó nữ tử kia nhiều lần hỏi hắn “ngươi thật sự muốn mua”, lúc đó hắn còn tưởng rằng nàng nghĩ hắn mua không nổi.

Hiện tại xem ra, cũng không phải như thế.

“Có người muốn làm nàng?”. Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.

“Làm? Hy vọng cái ta hiểu không phải là cái ngươi muốn nói. Ngươi nói không sai, xác thực có người muốn làm chết nàng, nhưng mà trong tay nàng có tin tức cực kỳ giá trị, cho nên nàng hiện tại vẫn sống. Có điều nhiều năm qua vẫn chỉ ở đầu đường bán hàng, cũng không dám ra ngoài chủ chiến trường”.

“Đám người kia tuyên bố qua, kẻ nào dám mua đồ của nàng liền cùng chúng đối địch”. Bạch Dực nói.

“Chúng rất cường đại sao?”.

“Cường đại? Cũng không tính là cường đại. Lão đại của chúng thực lực cũng chỉ là cửu giai ngũ đoạn, nhưng mà người của chúng rất đông. Lên tới cả trăm người, hơn nữa tất cả đều là cửu giai. Ngươi hẳn là hiểu, trăm tên cửu giai tụ cùng một chỗ, thực lực là mạnh tới cỡ nào a”. Bạch Dực nói.

“Cho nên ta trong lúc vô tình liền rước lấy đại địch rồi?”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật hỏi.

“Đại địch thì không tính, nhưng phiền phức hẳn là không thiếu. Ngươi thời gian này tốt nhất đừng ra ngoài, chờ lắng lại một thời gian rồi đi. Đám người kia rất điên cuồng, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Ngươi tốt nhất ở lại đây, cũng đừng đi tiếp xúc tiếp với nữ nhân kia”. Bạch Dực nói.

“Vậy còn các ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên vốn cho rằng đám người này sẽ vì hắn rước lấy phiền phức mà từ bỏ, đuổi hắn khỏi Bạch Y Minh, nhưng mà hiện tại xem ra cũng không phải.

Ấn tượng của hắn đối với Bạch Dực thay đổi không ít.

“Chúng ta đương nhiên phải ra ngoài rồi. Cũng không phải ai cũng có tiền như ngươi, vừa tới liền tốn hai vạn Hỗn Nguyên Khi mua đủ thứ. Thật sự là phú nhị đại a”.

“Cho nên đứng trong top 100 đội ngũ mạnh nhất liền là một đám quỷ nghèo?”. Lạc Cảnh Thiên bật cười hỏi.

“Nghèo cái rắm. Không phải ai cũng sẽ tốn Hỗn Độn Khí đi mua một đống thứ vô dụng đó, ngoài tác dụng phòng ngự ra còn chẳng làm được cái gì khác. Còn không bằng để Hỗn Độn Khí lại tu luyện đâu”. Bạch Dực nói.

“Không có cách, ta lại không dùng Hỗn Độn Khí để tu luyện, ít nhất cấp bậc hiện tại không dùng tới, để lại cũng vô ích”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.

Hắn tuy là pháp sư, nhưng cũng không có tu luyện như pháp sư bình thường. Hắn nắm giữ huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh, cũng chẳng cần tới Hỗn Độn Khí để tu luyện, chỉ cần ngũ hành chi khí cùng âm dương chi khí tới tăng lên huyết mạch lực là có thể. Chỉ cần lúc đột phá, xung quanh có đầy đủ nguyên khí để hấp thu tăng lên là được.

Đám người: …

“Được rồi, tùy ngươi. Nhớ kỹ lời ta nói, trong thời gian này thu liễm một chút, đám người kia là một đám tên điên, đừng để chúng ghi hận”. Bạch Dực lần nữa cảnh cáo.

“… Ngươi tốt xấu nói cho ta biết chúng là ai được không? Ngươi không nói ta làm sao biết mà tránh đâu”. Lạc Cảnh Thiên im lặng nói.

“Chúng gọi Hắc Phong đoàn”.

“Hắc Phong? Thật là khéo, giống như đội của ta cũng có một chữ Hắc, xem ra hai bên cũng kém không nhiều”. Lạc Cảnh Thiên gật gù nói.

Đám người: …

Đại ca, cái gì gọi là kém không nhiều? Một đám nhãi con tụ tập thành một đội, ngay cả bát giai cũng không có, ngươi còn đi so sánh với Hắc Phong, trăm tên cửu giai cường giả?!

Kém không nhiều? Cái này mẹ nó kém ra tận phía chân trời có được hay không.

Ngươi loại tâm thái này là rất tốt, nhưng cũng nhìn rõ hiện thực a đại ca. Ngươi cùng chúng là có mâu thuẫn, có mâu thuẫn, có mâu thuẫn. Ngươi không lo lắng xem như xong, còn mẹ nó gật gù cái gì?!

Đám người thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Tốt, ta liền nói nhiêu đó. Ngươi chú ý một chút, hiện tại chúng ta cũng cần đi chuẩn bị một chút, không cùng ngươi nhiêu lời”.

“Tốt”.



Rời đi Bạch Y Minh… hẳn là ‘căn nhà nhỏ’ của Bạch Y Minh, Lạc Cảnh Thiên đang muốn lần nữa đi dạo trung tâm mua sắm thì đột nhiên Thẻ Hỗn Độn của hắn kêu lên, Lạc Cảnh Thiên lấy ra xem một chút, chỉ thấy một cái hình chiếu tin tức hiện lên.

Đấu gia hội? Hắc, tới thật đúng lúc. Hắn còn không biết nên làm gì đâu, hiện tại liền hiện lên cái này, đi xem một chút cũng tốt.

Tối hôm đó, Lạc Cảnh Thiên đến một tòa nhà rất lớn. Vừa đến cửa liền bị người khác ngăn lại, nhưng sau khi lấy ra thẻ vàng, hắn liền được thả đi vào. Thẻ vàng chính là vé tham dự đấu giá hội, dù sao cũng phải chứng minh bản thân có tiền tài, không phải sao?.

Nhìn thời gian một chút, còn khoảng 15 phút nữa là tới giờ. Lạc Cảnh Thiên yên lặng chờ đợi. Có điều một phút sau, một bóng người ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, đây không phải nữ tử kia sao?.

“Tiểu đệ đệ, đã lâu không gặp”.

“… Một tuần mà thôi, không tính lâu”.

“Ai nha, chưa nghe qua câu một ngày không gặp như cách ba thu sao? Một tuần chính là năm năm đó a”.

“Năm năm rất ngắn, bế quan một lần cũng không chỉ thời gian đó. Chớp mắt liền qua”.

“… Tiểu đệ đệ, phải chăng có người cảnh cáo ngươi rồi?”. Nữ tử hiếu kỳ hỏi.

“Không có, chẳng qua ta không muốn phiền phức. Mà ngươi lại mang tới phiền phức, cho nên ta muốn cách xa phiền phức, không quá đáng a?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng hỏi lại.

“Xác thực không quá, nhưng mà… ngươi xác định cách xa ta là có thể tránh xa phiền phức? Dù sao bản thân ngươi cũng là phiền phức đó a. Nói không chừng hai cái phiền phức gộp lại lại có phản ứng hóa học cũng không chừng”. Nữ tử cười nói.

“Ngươi nói không sai, ta nghĩ phiền phức ta mang tới cũng không so ngươi kém đi nơi nào. Nhưng vấn đề là, phiền phức của ta đại biểu cho giá trị, ngươi đây? Thuần túy chỉ là phiền phức mà thôi, ngươi hẳn là chứng minh giá trị của mình trước đi”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.

Giết hắn nhưng là được phong hiệu Công Tước, dưới một người trên vạn người. Dù là cửu giai đỉnh phong cũng chưa chắc có tư cách được phong Công Tước đâu.

Mà nữ nhân này lại khác, giết nàng? Bị Hắc Phong giết, nàng trên người mang tin tức quý giá, ngươi giết nàng Hắc Phong không giết ngươi giết ai?!

Đi gần nàng? Vậy càng phiền phức. Nói không chừng Hắc Phong sẽ cho rằng người là đồng minh với nàng.

Cái nào cũng là phiền phức, một chút giá trị cũng không có.

“Nếu như ta nói, thứ ta biết liên quan tới huyết mạch đâu? Là huyết mạch thời kỳ viễn cổ, thuần huyết!”. Nữ tử nhỏ giọng nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra một chút, sau đó nở ra nụ cười tươi rói, tay đưa ra cười nói.

“Lạc Cảnh Thiên, ngươi có thể gọi ta Độc Lang”.

“Diệp Tiểu Du, ngươi cũng có thể gọi ta Du tỷ”.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.