“Ngươi càng nói ta càng không hiểu, đã hắn biết rõ ngươi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, vì cái gì còn muốn để ngươi ra khỏi thành? Cái này không ăn khớp a?”. Diệp Tiểu Du khó hiểu hỏi.
“Ngươi ngốc a. Hắn biết rõ ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, không phải sao? Cho nên đặt vào tình thế này, ngươi sẽ làm gì?”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu hỏi lại.
“Ừm… không làm gì là tốt nhất”.
“Không, ngươi sai. Không làm gì là không vì Bạch Dực làm cái gì, không có nghĩa sẽ không làm cái gì. Ngươi thử nghĩ, nếu ngươi là ta, ngươi biết Bạch Y Minh bị chết gần hết, Bùi Tuấn Sinh trọng thương, Bạch Dực thì bị Hắc Phong truy sát, như vậy ngươi sẽ làm gì đâu?”.
“Ý ngươi là…”. Diệp Tiểu Du mắt sáng lên, giống như nghĩ ra cái gì nhưng lại không quá chắc chắn.
“Không sai, chính là lợi dụng thời cơ này, đám người Hắc Phong đang bận truy tìm Bạch Dực, không có người sẽ quấy rối. Như vậy lợi dụng tình trạng này, chúng ta có thể rời khỏi thành đến nơi cần đến. Không phải sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Nhưng mà… Hắc Phong có trăm người, truy sát một tên cửu giai cũng không cần tới nhiều người chứ?”.
“Không, ngươi sai. Chính là vì đối phương là cửu giai nên mới cần nhiều người. Bạch Y Minh có thể đứng vào hàng ngũ top 100 thế lực mạnh nhất không phải không có lý. Cho nên vì chắc chắn, Hắc Phong nhất định sẽ phái ra ít nhất trên 20 người để truy sát”.
“Mà Bạch Dực hiển nhiên tính tới điểm này, hắn biết ta cũng sẽ ngờ tới, cho nên đây là cơ hội của hắn, cũng là của chúng ta. Dù cho Hắc Phong còn nhiều người, nhưng không phải ai cũng sẽ rảnh rỗi, tối thiểu nhất cũng có một nửa số người đang ở trong chủ chiến trường”.
“Cho nên cơ hội của chúng ta là rất lớn. Chỉ cần có thể tìm được một đội ngũ chịu hộ tống chúng ta, đây không phải là rất dễ dàng sao? Ngươi thử nghĩ, Bùi Tuấn Sinh vì cái gì lúc này lại xuất hiện? Đó là Hắc Phong biết ta có tiền, nhưng thực lực thấp kém, muốn rời khỏi thành nhất định phải nhờ tới thế lực khác”.
“Đương nhiên đó cũng có thể là trùng hợp, nhưng mọi thứ đều phải đề phòng một tay. Cho nên ta mới suy đoán rằng những thứ này đều là âm mưu của Bạch Dực cùng Hắc Phong dựng lên, là muốn dụ dỗ ta rời khỏi thành. Quan trọng nhất là… mấy ngày trước, Hắc Phong từng uy hiếp ta, nói rằng ta sẽ rất nhanh liền sẽ gặp nguy hiểm”.
“Nếu như mọi thứ này đều là trùng hợp, là ta suy đoán sai thì kết quả cũng sẽ không thay đổi. Khác biệt chỉ là phiền phức nhiều hay ít mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.
“Nếu là thật đâu?”.
“Là thật liền đơn giản, ngươi nghĩ ta tới nơi này mục đích là cái gì?”.
“Nếu là thật, vậy chúng ta đi, vẫn là ở? Ngươi đều nói đây là một âm mưu, chúng ta chẳng lẽ còn muốn nhảy vào?”. Diệp Tiểu Du khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên là đi. Vì cái gì không đi? Hắc Phong cũng không phải thứ gì cũng dám động. Tối thiểu nhất người của đế quốc, nhất là người như Mã Hiểu Linh hắn là không dám động. Chỉ cần có thể bình an đi tới chỗ kia, như vậy hết thảy đều không có vấn đề gì”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.
Hắn còn một lời không có nói, đó chính là nếu như tới chỗ kia mà không phải nơi hắn cần đến, như vậy chuyến đi này liền thành cửu tử nhất sinh. Đây cũng không phải là đùa giỡn, đám người Hắc Phong có thể nể mặt mũi Mã Hiểu Linh không động đến họ lúc đi, nhưng mà… lúc về lại không đơn giản như vậy.
Danh tiếng Hắc Phong cũng không phải tự nhiên mà có.
“Ta đã biết, đúng, ta có chút hiếu kỳ, vì cái gì Mã Hiểu Linh lại chấp nhận bảo hộ chúng ta? Đối với nàng mà nói hẳn không thiếu tiền mới đúng”. Diệp Tiểu Du gật đầu đáp, sau đó liền khó hiểu hỏi.
“Ngươi nhớ ngày đó ta từng hỏi Mã Hiểu Linh về người bán đấu giá viên đá thứ tư chứ? Người đó là muội muội nàng, Mã Á Nam”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ừm? Mã Á Nam? Đây không phải là tiểu công chúa Mã gia sao? Nàng vì cái gì…”.
“Rất phức tạp, nói chung ngươi chỉ cần biết họ thiếu tiền. Mà ta lại có thể cung cấp cho họ số tiền đủ để họ động tâm. Như vậy là được rồi, đôi bên cùng có lợi. Được rồi, ta trở về trước, có lẽ trong hai ngày tới sẽ khởi hành, ngươi chuẩn bị kỹ một chút”.
Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên liền đứng dậy rời đi.
Diệp Tiểu Du nhìn theo bóng lưng của hắn, khóe miệng hiện lên ý cười, không biết đang nghĩ gì, tiếp đó liền đứng dậy đi ra ngoài.
…
“Tiên sinh, đây là thứ ngươi muốn. Mạn phép hỏi một chút, ngươi cần nhiều Hỏa Linh như vậy PBCSu để làm gì?”. Quản lý Hỗn Độn Tiền Trang dò hỏi.
“Ngươi không cần quan tâm, lại không dùng trên người ngươi, ngươi lo cái gì”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.
“Chỉ là tò mò. Không biết tiên sinh ngươi còn cần thứ gì sao?”.
“Cái đó ngược lại thật sự có. Không biết ngươi có thứ gì có thể phòng ngự Hỏa Linh bạo phá không?”.
“Tiên sinh, ngài nói đùa. Nếu thật sự có thứ đó, chế tạo thành áo giáp, bán đấu giá ngay cả bán thần cũng sẽ tranh đoạt, ta nếu có cũng sẽ không chỉ làm một tên quản lý nho nhỏ”. Quản lý cười gượng nói.
“Vậy quên đi, lấy cho ta thêm trăm viên ngọc tích trữ ma lực”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Trăm viên? Ngài xác định?”.
“Đúng”.
“Ngài chờ”.
Rất nhanh, quản lý liền mang một cái không gian giới chỉ ra, Lạc Cảnh Thiên nhận lấy, kiểm tra hoàn tất, sau đó hắn liền khẽ mỉm cười nói.
“Chất lượng không tệ, thứ này đưa ngươi, hẳn là đủ rồi chứ”.
Quản lý sửng sốt nhận lấy viên Hỗn Độn Thạch kia, vừa cầm vào hắn liền giật nảy mình, gương mặt hiện rõ vẻ kinh hãi.
“Đây… đây là…”.
“Xử lý thế nào ta liền không quản, thứ này thuộc về ngươi. Đủ chứ?”.
“Đủ, đương nhiên đủ”. Quản lý vội vàng nói.
Nói đùa, thứ này nhưng là cực kỳ đáng giá. Đây cũng không phải Hỗn Độn Thạch thượng phẩm, mà là thứ đáng giá hơn gấp vạn lần – Hỗn Độn Lực.
Thứ này chỉ có bán thần trở lên mới có thể lấy được đó a. Một tên thất giai làm sao có thể nắm giữ? Một tia Hỗn Độn Lực cũng đủ khiến toàn bộ cửu giai đỉnh phong điên cuồng, bởi vì nó có thể khiến cửu giai đỉnh phong lĩnh ngộ bước vào bán thần, nếu như hắn đem tin tức truyền ra…
Không không không!
Tuyệt đối không được!
Người này có thể lấy ra Hỗn Độn Lực, đủ biết hậu trường hắn khủng bố thế nào. Tối thiểu nhất cũng là cấp bậc quốc chủ, không phải hắn có thể đắc tội.
“Ta… ta biết làm thế nào. Ngài yên tâm, ta cam đoan, đúng, ngài chờ một chút, ta có thứ này muốn cho ngài”. Quản lý nuốt ngụm nước bọt run rẩy nói.
Một lát sau, hắn chạy ra, tay cầm một cái ngọc bội màu xanh nhạt đưa cho Lạc Cảnh Thiên nói.
“Tiên… tiên sinh. Đây là một viên ngọc bội phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, có thể chặn đứng toàn bộ công kích cửu giai ngũ đoạn trở xuống, có điều năng lượng tiêu hao có chút… đáng sợ. Ta giữ nó cũng không có tác dụng gì, tặng cho ngài”.
Lạc Cảnh Thiên nhướng mày nhận lấy, quan sát một chút hắn liền kinh ngạc. Xác thực là như tên quản lý kia nói, trên miếng ngọc bội này có thiết lập trận pháp cực kỳ mạnh mẽ, ngăn cản chiêu thức của cửu giai ngũ đoạn không có vấn đề.
Có điều… năng lượng tiêu hao cũng xác thực kinh người. Dù hắn đem toàn bộ ma lực truyền vào, cũng chỉ có thể lấp kín được một phần vạn. Cũng có nghĩa là hắn dùng toàn bộ ma lực truyền vào một vạn lần mới đủ năng lượng ngăn cản một đòn công kích của cửu giai ngũ đoạn.
Dù đổi thành ngũ hành chi linh, như Hỏa Linh, đại khái cũng phải mất trăm viên mới có thể bổ sung đủ một lần.
Mẹ nó, quả thật là gân gà, dùng không được nhưng bỏ đi thì lại tiếc.
Hắn tiêu phí một tia Hỗn Độn Lực mới chỉ gom được ba mươi viên Hỏa Linh đâu. Bất quá… giữ lại nói không chừng có lúc dùng tới.
“Tốt, vậy ta liền nhận. Nhưng mà… quản lý, chuyện hôm nay… ngươi tốt nhất kín miệng một chút, ta có thể bỏ ra một tia Hỗn Độn Lực, cũng bỏ ra được thêm một tia để treo thưởng cả nhà ngươi, hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên uy hiếp nói.
“Ta biết rõ, tiên sinh. Ta có thể lập lời thề quy tắc, ta…”.
“Được rồi, đừng dùng đồ chơi kia tới lừa gạt ta. Thứ kia ta từng tự mình phá qua, cũng không ảnh hưởng bao nhiêu. Ta cũng không cần ngươi ký kết khế ước, cứ như vậy đi”.
Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên liền ra ngoài.
Quản lý thấy vậy vội tiễn đưa đi, chờ hắn đi rồi ông ta mới lấp lấp ló ló nhìn vào Hỗn Độn Thạch trên tay với ánh mắt nóng rực. Có thứ này… ông ta có thể làm nhiều thứ lắm.
Rất nhanh, thời gian trôi qua. Mã Hiểu Linh mang người trực tiếp tới tìm Lạc Cảnh Thiên.
“Ta đáp ứng điều kiện của ngươi, nói đi, chừng nào xuất phát?”. Mã Hiểu Linh nói.
“Ngươi đáp ứng hay không ta không quan tâm, ta quan tâm là Mã Á Nam có đáp ứng hay không. Nàng mới là người biết chỗ kiam à không phải ngươi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
“Ta đáp ứng, có điều 500 vạn Hỗn Độn Khí không đủ, ta cần nhiều hơn. Tối thiểu nhất là 700 vạn”. Mã Á Nam nói.
“Ngươi tăng giá?”.
“Không sai, nhưng ta cũng không phải vô cớ tăng giá. Ta có thể đáp ứng ngươi có thể để người của ta không chỉ bảo vệ ngươi, còn có thể giúp ngươi động thủ một lần”. Mã Á Nam nói.
“Thành giao”.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc