Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 558: Ngươi bỏ được sao?



Diệp Tiểu Du hơi nghiêng đầu, nàng cảm thấy nụ cười của Lạc Cảnh Thiên giống như có ẩn ý gì đó, nhưng nàng lại không chắc lắm.

Lạc Cảnh Thiên không có nói gì, hắn quay đầu nhìn về phía xung quanh, nhưng trong đầu lại nghĩ không ít thứ.

Nói tới Diệp Tiểu Du, Lạc Cảnh Thiên cho đến hiện tại vẫn không quá hiểu được nàng. Đôi khi nàng rất thông minh, nhưng có đôi khi nàng lại rất ngây thơ. Hắn từng cho nàng không ít ám chỉ để suy đoán ra ý nghĩ của nàng, nhưng cứ tới lúc quan trọng nàng lại như biến thành một người khác làm hắn đoán không được cái gì.

Khả năng là nàng đang giả trang, nhưng lại không quá giống. Nắm giữ ký ức của ác niệm, lại thêm Chân Giải Chi Nhãn, hắn có thể đoán được rất nhiều thứ chỉ thông qua một động tác. Nhưng mà áp dụng trên người Diệp Tiểu Du, cứ tới lúc sắp đoán ra được lại như rơi vào sương mù.

Đương nhiên cũng có khả năng thứ hai, nhưng mà… hắn không dám tưởng tượng ra, nếu thật có người như thế, nàng làm sao kiên trì được đến hiện tại.

Điều này làm hắn đối với nàng trở lên vô cùng cảnh giác, có điều hắn cũng không có biểu hiện ra.

Mất thêm vài giờ, đám người cuối cùng cũng tìm được một nơi nghỉ lại qua đêm. Không có cách, ban đêm tại chủ chiến trường thật sự quá dọa người. Có thể nói ban đêm chính là thiên đường của cao đẳng thú, tại chủ chiến trường, nhân loại gần như bị hạn chế vô cùng gắt gao. Nhất là ở con mắt cùng cảm giác, giống như trời sinh nơi này liền vốn không dành cho nhân loại.

Tim được một sơn động, đám người Lạc Cảnh Thiên liền đi vào trong, sau khi kiểm tra không có nguy hiểm gì, Huyền lão dùng một tảng đá lớn đem cửa động chặn lại.

“Tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai, đi thêm khoảng ba ngàn dặm nữa là sẽ đến nơi. Chúng ta tranh thủ trong ngày liền tới, tránh cho đêm dài lắm mộng”. Mã Á Nam lớn giọng nói.

“Ba ngàn dặm sao?”. Lạc Cảnh Thiên nghe vậy liền rơi vào trầm tư.

Tại chủ chiến trường là không bay được, chỉ có thể chạy hoặc đi bộ. Ba ngàn dặm tới nói cũng không xa, nhưng đó là chỉ khi toàn lực lên đường. Nhưng mà nơi này là chủ chiến trường, khắp nơi đều có nguy hiểm, muốn trong ngày có thể đi qua ba ngàn dặm, mặc dù không phải không được, nhưng mà trừ khi không có cao đẳng thú xuất hiện.

Nếu không đừng nghĩ có thể tới, nói không chừng còn có thể rơi vào bụng cao đẳng thú cũng khó nói.

Một đêm trôi qua không xảy ra bất kỳ chuyện gì, nhưng khoảng cách trời sáng còn lại một giờ Lạc Cảnh Thiên liền bị người đánh thức. Nhìn gương mặt Huyền lão khá là trầm trọng, hắn biết nhất định có chuyện.

Nhìn xung quanh, đám người còn lại vẫn đang ngủ, chỉ có vài người đang thức. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

“Huyền lão, có chuyện gì sao?”.

“Xuỵt, tới bên này nói”. Huyền lão ra dấu hiệu im lặng rồi nhẹ giọng nói.

Lạc Cảnh Thiên kỳ quái đi theo, đi tới gần ngoài cửa, Huyền lão mới dừng lại. Sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Ngươi là muốn tới Tử Địa?”.

Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra. Cái gì Tử Địa?!

“Ý của ngươi ta không hiểu lắm, Tử Địa là cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

“Ngươi không biết? Vậy tại sao ngươi lại muốn Mã tiểu thư cùng ngươi cùng đi?”. Huyền lão nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“… Huyền lão, ngươi là tự mình suy đoán, đúng không?”.

“Ngươi có ý gì?”.

“Ta vốn không biết Tử Địa là cái gì, làm sao lại muốn tới? Lần đó Mã tiểu thư đấu giá một viên bị Thổ nguyên tố kết tinh bao bọc. Ta là muốn nàng dẫn ta tới chỗ nàng lấy thứ đó”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.

“Ngươi… thật không biết?”. Huyền lão ngẩn ra kinh ngạc hỏi.

“Ta cần thiết lừa ngươi không? Ta thực lực chỉ là thất giai nhất đoạn, tại nơi này ta có thể đánh được ai? Cho dù muốn hại người nào, vận dụng trí tuệ tới thiết kế người đó cũng phải có thực lực đó a. Nếu không chẳng may bị kéo vào liền xong đời, không phải sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.

“… Được, là ta nghĩ nhiều. Nhưng mà, nơi người muốn tới chính là Tử Địa, sở dĩ gọi nó là Tử Địa, bởi vì người đi tới chỗ đó không có ai là có thể may mắn rời khỏi. Cho nên ta muốn xác định một chút mục đích lần này của ngươi”. Huyền lão nói.

“Chờ một chút, Mã Á Nam nàng không phải tới đó sao? Nàng vẫn tốt đó a. Không giống như trong miệng ngươi nói như vậy a?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

“Ngươi nói không sai, tiểu thư xác thực là đi tới Tử Địa, nhưng chỉ là ở vùng ngoài. Thực tế người đi vào Tử Địa không phải tiểu thư, mà là ca ca nàng, Mã Anh Kiệt Mã thiếu gia”.

“Nhưng mà… Mã thiếu gia sau khi đi ra, Linh Tâm liền nát”. Huyền lão thở dài nói.

“Không đúng, Mã Á Nam nàng nói với ta là do nàng ca ca nàng mới như vậy, nàng gạt ta?”.

“Cũng không phải. Sự thật là sau khi biết được tin tức của Tử Địa, tiểu thư cảm thấy chỉ là đang gạt người, ngươi cũng biết bên trong chủ chiến trường bảo vật có không ít, cho nên tiểu thư liền cho rằng nơi đó chắc chắn ẩn dấu bảo vật. Vì thế mới kéo theo Mã thiếu gia đi cùng”.

“Nhưng mà… như ngươi thấy, nếu không phải vì chuyên này, tiểu thư cũng sẽ không vì một ít Hỗn Độn Khí mà trở lại nơi đó”. Huyền lão nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, nhớ lại lúc trước cùng Mã Á Nam tiếp xúc. Xem ra nha đầu này thật đúng là đủ liều mạng, nhưng mà… theo trong miệng Huyền lão nói, Mã Anh Kiệt nếu đã là ca ca nàng, lại có thực lực mang nàng tới đây, như vậy thực lực tuyệt đối không kém, chẳng lẽ Mã gia không tìm biện pháp giúp hắn mà phải nhờ tay một tiểu cô nương như Mã Á Nam?!

Có lẽ nhìn ra sự nghi ngờ của Lạc Cảnh Thiên, Huyền lão liền nói.

“Trong Mã gia cũng tranh đua rất nhiều, Mã thiếu gia mất đi Linh Tâm, chẳng khác nào trở thành một phế nhân. Dù cho ở phương diện thể tu có thành tựu, nhưng đã qua độ tuổi thích hợp để tu luyện cơ sở, cố gắng đi nữa cũng không thể đứng trên đỉnh phong. Vì thế gia tộc mới từ bỏ Mã thiếu gia. Nhưng Mã tiểu thư lại mang quá nhiều áy náy cùng tự trách a”.

Lạc Cảnh Thiên chống cằm suy nghĩ, một lát sau ánh mắt nhìn về phía Huyền lão nghi ngờ hỏi.

“Cho nên, ngươi gọi ta tới đây chỉ để nói điều này?”.

“Không, ta là muốn xác định trước. Hiện tại đã có đáp án, như vậy 1SwRe ta muốn ngươi từ bỏ chuyến đi lần này. Thay vào đó ta nợ ngươi một món nợ ân tình, đồng thời cũng sẽ cho ngươi trăm triệu Hỗn Độn Khí cùng một món bảo vật cửu giai làm bồi thường, ngươi nghĩ thế nào”. Huyền lão nói.

“Không có khả năng”. Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra một chút, sau đó lắc đầu nói.

“200 triệu Hỗn Độn Khí cùng hai món bảo vật cửu giai, đây là khả năng cao nhất mà ta có thể cho”. Huyền lão nhíu mày nói.

“Vấn đề không phải là bao nhiêu. Thứ ta muốn ở đó, ta nhất định phải tới đó. Cho nên dù ngươi cho ta một tỷ Hỗn Độn Khí cũng vô dụng. Hơn nữa ân tình của ngươi chưa lớn tới mức có thể khiến ta động tâm”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Nói như vậy là không có thương lượng?”. Huyền lão nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Muốn động thủ ngăn cản? Có thể, nhưng ngươi dám động thủ tại đây sao? Ngươi lôi ta tới đây là không muốn Mã Á Nam biết chứ? Nhưng đừng quên, ngươi mặc dù là cửu giai, nhưng ta là cổ pháp sư. Ta có vô vàn cách trước khi ngươi động thủ có thể đem hình ảnh này đưa tới trước mặt Mã Á Nam”.

“Sự trung thành của ngươi khiến ta bội phục, nhưng mà… muốn uy hiếp ta, ngươi vẫn còn kém một chút”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

Huyền lão nhíu mày, sau đó trầm giọng nói.

“Ngươi phải biết, cho dù hiện tại ta không ra tay thì sau khi đến Tử Địa, ta cũng có thể ra tay. Dù sao trong yêu cầu là đưa ngươi tới đó, chứ không có đưa ngươi trở về. Hơn nữa… ta dù không giết ngươi, nhưng mà có thể đem ngươi phế đi. Ngươi nói xem”.

“Phế đi? Ha ha, thật sự là hài hước. Bất quá, ngươi có thể thử một chút, trừ khi đem đầu ta hái xuống, nếu không ta dám cam đoan, ngươi sẽ chết. Thậm chí vì ngươi Mã gia cũng theo đó xong đời, ngươi tin không?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

“Chỉ bằng ngươi?”.

“Đương nhiên không phải, nhưng mà… ngươi dám can đảm đắc tội Nguyệt Thần cùng Ám Thần sao? Hoặc là cho rằng Linh Đài Quốc có thể chịu đựng được trả thù? Nếu như là kẻ địch hoặc là người của ngũ đại Tinh Quốc còn dễ nói, nhưng đừng quên ngươi là người của tam đại Linh Quốc”.

“Trừ khi ngươi từ bỏ thân phận này, nếu không ta là ăn chắc ngươi. Nhưng mà… ngươi bỏ được sao? Ngươi ngay cả can đảm động thủ cũng không có thì nói gì tới từ bỏ thân phận này đâu?”. Lạc Cảnh Thiên cười ha hả nói rồi quay người rời đi.

Huyền lão hai tay nắm chặt, ông ta xác thực không dám. Dù sao ông ta không phải người trẻ tuổi, cái gì nhiệt huyết, cái gì điên cuồng, ông ta làm không được.

Ông ta biết rõ Lạc Cảnh Thiên bên ngoài thân phận là gì, dù sao có thể làm bảo tiêu của Mã Á Nam, một số tin tức mật cũng phải biết tránh cho xảy ra mâu thuẫn không thể hóa giải. Có điều, ông ta thật đúng là muốn ra tay với Lạc Cảnh Thiên, chỉ là một tên thất giai lại ngông cuồng như vậy…

Lạc Cảnh Thiên vốn muốn rời đi, nhưng mà đi được vài bước hắn dừng lại, sau đó lên tiếng.

“Yên tâm đi, mặc dù ta là muốn tới đó, nhưng không có yêu cầu các ngươi phải đưa ta vào trong. Chỉ cần đưa ta tới bên ngoài là được, Mã Á Nam cùng Mã Hiểu Linh không vào trong liền sẽ không có việc gì, không phải sao?”.

Dứt lời hắn liền rời đi. Hai tay ở trước âm thầm xoa mồ hôi lạnh, mẹ nó, vừa rồi thật sự là hung hiểm. Hắn cảm nhận được rõ ràng Huyền lão đã lộ ra sát ý.

Sau này tốt nhất không nên dùng mấy lời này đi kích thích ông ta, sự trung thành của ông ta với Mã gia… không, hẳn là sự trung thành của ông ta với Mã Hiểu Linh vượt khỏi suy đoán của hắn.

(PS: dạo này ra ít chương vì phải sắp xếp lại công việc, với làm việc về mệt quá nên lười, m.n thông cảm với nhé, ta cũng cần tiền ăn cơm chứ ^^)

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.