Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 560: Đừng nghĩ nhiều, ta liền là cố ý



“Không nghĩ tới hắn lại có nhiều Hỏa Linh như vậy. Đáng ghét!”. Hắc Phong nhìn về phía đám người Lạc Cảnh Thiên rời đi tức giận nói.

“Lão đại, chúng ta kế tiếp nên làm thế nào?”. Một tên nam tử đứng phía sau hỏi.

“Còn làm thế nào? Nhanh chóng rời khỏi đây. Con cao đẳng thú kia chúng ta dẫn tới, nó nếu như phát hiện, chúng ta liền phiền phức lớn rồi. Mau đi”.



Nửa giờ sau, sau khi chạy được một khoảng cách rất xa, đám người mới dừng lại. Mã Nhất Minh nhìn Lạc Cảnh Thiên với ánh mắt cực kỳ cổ quái, hắn lần đầu tiên thấy được có người lại dùng Hỏa Linh làm vũ khí như vậy.

“Thật mẹ nó phá của”. Hắn nhịn không được lẩm bẩm nói, nhưng mà lúc này đám người đang yên tĩnh vô cùng, lời của hắn nói ra tất cả mọi người đều nghe thấy.

“Thứ nhất, ta có tiền. Thứ hai, liên quan gì tới ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên cười khẩy nói.

“Ta…”.

Mã Nhất Minh á khẩu không trả lời đi.

“Tốt, không nói. Ân cứu mạng ta ghi nhớ, ta thiếu ngươi một món nợ ân tình, sau này có việc, chỉ cần không phải phản bội Mã gia, chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ không chối từ”. Huyền lão nhìn Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.

“Thôi đi, đường đường cửu giai cường giả, một ít cao đẳng thú cũng không xử lý được, còn muốn trả ân tình đâu?”. Lạc Cảnh Thiên bĩu môi đáp.

Huyền lão xấu hổ không nói lời nào, bị một tên tiểu bối nói như vậy… thật mẹ nó mất mặt.

“Lạc tiên sinh, ngươi nói như vậy không cảm thấy rất quá đáng sao?”. 8EjGZ Mã Hiểu Linh cau mày nói.

“Ta bình thường rất biết cân nhắc cảm thụ của người khác, cho nên khi nói chuyện sẽ không khiến người khác khó xử. Nếu như lần nào ta nói chuyện khiến ngươi cảm thấy không thoải mái…. Đừng nghĩ nhiều, ta liền là cố ý”. Lạc Cảnh Thiên tỉnh bơ đáp.

“Ngươi!”. Mã Hiểu Linh tức nghẹn đỏ cả mặt.

“Tốt tốt tốt, xác thực là lỗi của ta. Hắn nói như vậy cũng không sai. Tiểu thư, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi”. Huyền lão vội đi lên ngăn cản đám người tranh chấp.

“Hừ!”. Mã Hiểu Linh trừng mắt Lạc Cảnh Thiên một cái hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người đi tới.

Nhưng mà lúc này, âm thanh Lạc Cảnh Thiên phía sau vang lên.

“Đây… là thái độ của ngươi?”.

“Ngươi có ý gì? Ta đều không cùng ngươi chấp nhất, ngươi còn muốn thế nào?”. Mã Hiểu Linh nghe vậy lập tức quay người nói.

Huyền lão là người nàng vô cùng kính trọng, có thể nói Huyền lão là người nhìn nàng lớn lên, tình cảm thân như thủ túc, Lạc Cảnh Thiên lại làm Huyền lão xấu hổ như vậy, nàng không tức giận mới là lạ.

“Bất kể như thế nào, ta là người cứu các ngươi, ta tổn thất 10 viên Hỏa Linh đem các ngươi lao ra vòng vây, ta còn không hướng về các ngươi đòi hỏi bồi thường, ngươi lại còn thái độ như thế đối với ta?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

“Ta…”.

“Không cần phải nói. Ha ha, Mã đại tiểu thư… rất tốt. Cứu các ngươi lại nhận lấy loại ủy khuất này, cầm trong tay thanh kiếm, mang theo nhiệt huyết muốn làm hiệp khách, nhưng vì ngươi…tim lại biến thành lạnh. Lần sau nếu gặp nguy hiểm, ta mẹ nó cứu các ngươi lần nữa ta đem đầu chặt xuống cho các ngươi đá”.

Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên trực tiếp đi thẳng tới, vượt qua người Mã Hiểu Linh, để lại nàng đứng tại chỗ ngây ra như phỗng.

Cầm trong tay thanh kiếm muốn làm kiếm khách, nhưng tim lại là lạnh…

Lời này… làm sao nghe vào lại cảm thấy rất khó chịu đâu?!

Mã Á Nam nhìn về phía bóng lưng của hắn, lại nhìn về phía tỷ tỷ mình Mã Hiểu Linh, nàng bất đắc dĩ lắc đầu không nói lời nào đi theo phía sau Lạc Cảnh Thiên.

Diệp Tiểu Du liếc Mã Hiểu Linh một cái, nàng đời này chưa có gặp qua được người nào não tàn như vậy. Thật sự!

“Mã tiểu thư, mặc dù trước kia ta rất ngưỡng mộ ngươi, làm gì cũng vô cùng lí trí, nhưng hôm nay… ngươi khiến ta cảm thấy thất vọng”. Diệp Tiểu Du lạnh nhạt nói, sau đó liền đi theo hai người Lạc Cảnh Thiên.

“Tiểu thư, đi thôi”. Huyền lão thở dài nói.

Mã Hiểu Linh ngơ ngác đi theo, không ai biết lúc này trong đầu nàng đang nghĩ gì.

Ở phía trước, Lạc Cảnh Thiên cùng với Mã Á Nam dẫn đầu, Diệp Tiểu Du đi ở phía sau tạo ra một cảnh tượng có chút... kỳ lạ.

Bầu không khí có chút căng thẳng, Mã Á Nam thỉnh thoảng lại nhìn lén Lạc Cảnh Thiên một chút, muốn từ trên gương mặt lạnh nhạt kia đoán ra được ý nghĩ của hắn. Đáng tiếc nào không có cái bản sự đó.

“Ngươi... còn tức giận sao?”. Mã Á Nam lấy hết dũng khí nhỏ giọng hỏi.

“Tức giận? Ngươi nghĩ nhiều”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Vậy ngươi tại sao...”.

“Ta tại sao lại làm như vậy đúng không? Không thể không nói nữ nhân các ngươi rất cảm tính. Ta không phải cha các ngươi, sẽ không nuông chiều các ngươi. Làm sai liền muốn nhận, ta chỉ là tỏ thái độ mà thôi”.

“Hơn nữa, ta cùng các ngươi giống như chỉ là quan hệ hợp tác chứ? Là đôi bên cùng có lợi, không có bất kỳ ràng buộc nào khác. Các ngươi thái độ đối với ta như nào ta quan tâm làm gì? Rảnh nhức trứng sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“Vậy ngươi vừa mới làm gì hung dữ như vậy? Tỷ tỷ chỉ là...”.

“Chỉ là không chấp nhận được đúng không? Ta biết, nhưng ta cứu các ngươi, đó là sự thật, nàng một câu cám ơn cũng không có, bởi vì nàng cho rằng đây là chuyện hiển nhiên. Thân phận nàng cao quý, cho nên tất cả đều phải xoay chung quanh nàng chuyển động sao?”. Lạc Cảnh Thiên ngắt lời nói.

“Ta không phải có ý đó, ý ta là...”.

“Không cần giải thích, ta không quan tâm. Dù sao sau khi đến nơi, hợp tác giữa chúng ta liền kết thúc, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta. Không ai nợ ai, cứ như vậy đi”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền duy trì trầm mặc.

Mã Á Nam không nói được lời nào, bởi vì xác thực tỷ tỷ nàng làm thật rất quá đáng.

Có lẽ nàng đang suy nghĩ nên không có phát hiện Lạc Cảnh Thiên lúc này khoé miệng nhếch lên một nụ cười thần bí.

Diệp Tiểu Du nhanh chân đi lên trước cùng Lạc Cảnh Thiên sóng vai, nàng lúc này thấp giọng nói.

“Diễn kỹ rất tốt a”.

“Không tốt, không phải bị ngươi nhìn ta sao”. Lạc Cảnh Thiên cười đáp.

“... Kịch bản không đúng, ngươi hẳn là nên hỏi ‘tại sao ngươi biết’ mới đúng a?”. Diệp Tiểu Du chống cằm nói.

Lạc Cảnh Thiên: ...

Thần mẹ nó tại sao ngươi biết, ta nếu không biết thì ngươi biết sao? Nêua không phải ta biết ngươi không phải người xuyên việt, ta tuyệt đối sẽ nghĩ rằng ngươi là người hiện đại, còn thường xuyên đọc tiểu thuyết mạng. Nếu không sao lại nói như thế.

Bất quá, chửi bậy về chửi bậy, hắn miệng hơi nhếch lên nói.

“Ngươi nói... nếu như một trong hai vị Mã tiểu thư chết ở đây, hậu quả sẽ là gì?”.

“Ngươi muốn động thủ với họ?”. Diệp Tiểu Du kinh hãi không thôi.

“Ta chỉ hỏi mà thôi, đừng khẩn trương như vậy”.

“Ta nghĩ, nếu như thế, ngươi tuyệt đối chết chắc”.

“Ta lại không nghĩ vậy. Ngươi biết lần này cao đẳng thú tại sao lại đột nhiên tập kích sao? Là do Huyền lão dẫn dự tới”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.

“Gì? Tại sao lại... Khó trách ngươi sẽ có biểu hiện như vậy, xem ra không phải diễn”. Diệp Tiểu Du nói.

Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ tức giận. Tốn 10 viên Hỏa Linh cứu các ngươi, một câu cảm ơn cũng không có, còn đi chất vấn. Đây không phải là đáng chết sao.

“Ngươi nghĩ sai, đầu tiên, Huyền lão xác thực là dẫn dụ cao đẳng thú tới, nhưng ông ta chỉ đem bát giai tới, còn cửu giai... lại là một người kh

“Hắc Phong?”.

“Không sai, Huyền lão sẽ không ngu xuẩn tới mức đi hại Mã Hiểu Linh hay Mã Á Nam, bởi vì sự trung thành của ông ta vượt thậm chí có thể dẫn dụ tới cao đẳng thú để ám toán ta, dù sao ta là một nhân tố không xác định, lại thêm nơi đến... có chút đáng sợ. Một người như thế sao có thể muốn hại hai người Mã gia đâu”.

“Hơn nữa, ông ta là đang kiêng kị ta, bởi vì ta cùng Mã Á Nam có hợp tác, ông ta e ngại ta cùng nàng có ký kết khế ước, lại thêm... thân phận của ta cũng khá đặc thù, trực tiếp sát hại ta là không được, cho nên mới vận dụng các này”.

“Có điều, mưu kế của ông ta bị Hắc Phong lợi dụng. Người người đều gọi Hắc Phong là một đám điên cuồng cũng không phải không có lý do. Ngươi thử nghĩ, nếu như toàn bộ chúng ta bị cao đẳng thú giết, ai sẽ nghi ngờ tới Hắc Phong?”.

“Cho dù không chết, thì cũng sẽ không bị liên lụy lên đầu hắn. Đây mới là điểm đáng sợ của Hắc Phong, điên cuồng nhưng lí trí”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Vậy vừa rồi ngươi tức giận là vì cái gì? Nói là diễn cũng không đúng, ngươi có lý do đó. Nói không phải cũng không đúng, đây chỉ đem quan hệ giữa ngươi với Mã gia tạo ra vết nứt. Ngươi mục đích cuối cùng là cái gì? Sẽ không phải muốn mượn lý do này tìm cách giết họ chứ?”. Diệp Tiểu Du khó hiểu hỏi.

“Ngươi nghĩ một chút, Huyền lão thực lực là gì? Cửu giai thất đoạn, có thể nói là mạnh nhất tại chủ chiến trường. Ai có thể theo dõi chúng ta mà không bị ông ta phát hiện? Đám người Hắc Phong cao nhất cũng chỉ là cửu giai ngũ đoạn, cho nên... kết quả chỉ có một, đó là trong chúng ta có phản đồ”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Diệp Tiểu Du trừng lớn con mắt, chẳng lẽ đây chính là lý do hắn trở mặt với đám người Mã gia? Muốn lợi dụng điểm này để tên phản đồ kia nhảy ra?!

Hắn sớm đã tính toán hết thảy sao? Người này... thật đáng sợ!!!

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.