Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 563: Ta nói đùa



Ngay khi lão vào bên trong, Lạc Cảnh Thiên liền dừng lại, kéo lấy Diệp Tiểu Du về một bên, nơi này không có bất kỳ vật cản trở gì, đám người ở ngoài chắc chắn nhìn thấy họ, Diệp Tiểu Du nhíu mày nói.

“Ngươi làm sao…”.

“Yên tâm, chúng không thấy được chúng ta”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Ngươi làm sao biết?”.

“Bởi vì… nơi này vốn dĩ là nhân tạo, mà không phải tự nhiên hình thành. Người tạo ra nơi này… là người ta biết”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.

“Cái gì?!”. Diệp Tiểu Du kinh hãi kêu lên.

Không trách được nàng, Tử Địa bị phát hiện cách đây vài chục năm, nhưng chưa có người nào có thể đi vào bên trong an toàn trở ra. Đây là sự thật, hiện tại Lạc Cảnh Thiên lại nói với nàng, nơi này là nhân tạo? Còn là người hắn biết?!

Thân phận người này rốt cuộc là gì? Người tạo ra nơi này… lại là cảnh giới gì? Không đúng, vào được đây cao nhất chỉ là cửu giai, làm sao có thể chế tạo ra nơi khủng bố như vậy?!

“Vậy… ngươi dừng lại ở đây là có ý gì?”.

“Ta đang muốn xác định lại suy đoán của mình. Nếu như Huyền lão có thể đi vào mà không có bất kỳ ngăn trở nào, như vậy có thể khẳng định ông ta từng đến nơi này”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Đến nơi này thì thế nào? Rất trọng yếu sao?”.

“Đương nhiên, ông ta là ai? Là bảo tiêu của hai vị Mã gia công chúa, luôn luôn kề kề bên cạnh. Tại sao ông ta lại có thời gian để tới đây chứ? Đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.

“Ý ngươi là…”.

“Ca ca của Mã Á Nam tới đây, bị phế mất Linh Tâm, ta nghi ngờ có bàn tay của ông ta nhúng vào. Đây chỉ là bước đầu tiên để xác nhận, cũng là bước quan trọng nhất”.

Diệp Tiểu Du nghe vậy không nói gì nữa, nàng hiện tại vẫn không dám tin vào những gì Lạc Cảnh Thiên nói.

Nơi này… là người hắn biết tạo ra, cho nên hắn có thể ra vào tự nhiên ở đây? Nói như vậy… những thứ bên trong…

Không dám nghĩ, nàng không dám tưởng tượng những thứ bên trong có những gì. Hiện tại nàng chỉ cảm thấy may mắn là cùng Lạc Cảnh Thiên đứng cùng một chiến tuyến, nếu như là kẻ địch… nói không chừng liền chết ở ngay ngoài cửa rồi.

Ở phía ngoài, Huyền lão rốt cuộc cũng đi tới.

“Làm sao chậm như vậy?”. Hắc Phong cau mày nói.

“Ngươi nghĩ hai nha đầu kia dễ nói chuyện như vậy? Không tốn chút miệng lưỡi sao có thể lừa gạt được. Tiểu tử kia đâu?”. Huyền lão hỏi.

“Lao vào bên trong rồi”.

“Không thể nào, chúng làm sao…”.

“Hẳn là do vận khí. Ta không dám xông vào, ngươi biết cách vào, cho nên chỉ có thể ở đây chờ ngươi”. Hắc Phong đáp.

“Hừ, đi theo ta”. Huyền lão hừ lạnh một tiếng, sau đó dẫn đầu đi vào.

Phía đối diện, thấy cảnh này Diệp Tiểu Du gấp gáp kêu lên.

“Họ… họ đi vào rồi”.

“Yên tâm, chỉ cần ông ta đi tới bước cuối cùng, trận pháp liền phát động”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Đám người Huyền lão rất nhanh liền lao qua, không hề gặp bất kề trắc trở gì.

“Huyền lão quản hiên tài cao hiểu rộng, bội phục”. Hắc Phong cười nói.

“Nhớ kỹ cách đi vào, đi ra liền đảo ngược lại, một lát tìm ra tên tiểu tử kia, đừng để hắn chạy. Nói trước, mạng của hắn là ta, nữ tử kia là của các ngươi”. Huyền lão nói.

“Yên tâm, giao dịch giữa chúng ta ta đương nhiên sẽ làm theo. Ta chỉ cần nữ nhân kia mà thôi”. Hắc Phong liếm môi một cái nói.

“Vậy đi thôi”.

Nhưng mà đi được vài bước, họ liền thấy được hai người Lạc Cảnh Thiên đứng cách đó vài chục mét đang nhìn về hướng này.

“Ha ha, không trốn vào bên trong? Không dám sao?”. Hắc Phong cười lạnh nói.

“Huyền lão, không nghĩ tới a, ngươi lại cùng đám người Hắc Phong hợp tác, xem ra ta nhìn lầm người”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Có trách liền trách ngươi ngu xuẩn, giết ngươi ta liền có thể trở thành công tước ngũ đại Tinh Quốc. Làm tôi tớ cho Mã gia, ta chịu đủ rồi. Bắt chúng lại!”. Huyền lão lạnh lùng quát.

“Chờ đã, không nhìn phía sau một chút sao?”. Lạc Cảnh Thiên đưa tay lên chỉ chỉ phía sau nói.

“Gì?”.

Đám người vô thức nhìn qua, liền thấy được con đường trước đó đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một bức tường cực kỳ lớn ngăn chặn. Cả đám mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu như là có cơ quan, hẳn phải nghe được tiếng động, lại thêm ánh sáng chiêu vào sẽ tối đi, nhưng làm sao…

“Đều nói là Tử Địa, làm sao lại bất cẩn như vậy đâu?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Vậy thì thế nào? Chết cũng là các ngươi chết trước!”. Mã Nhất Minh cười gằn nói, đang muốn lao lên thì đột nhiên thấy được Lạc Cảnh Thiên đưa bàn tay ra, sau đó dùng chủy thủ cắt ngón tay của mình, mau tươi từ đó nhiễu xuống nền đất.

Cả đám đều không hiểu hành động này của hắn cho lắm, tự làm bị thương mình? Hắn ngốc sao?!

Diệp Tiểu Du ở bên cạnh ban đầu không hiểu hắn đang làm gì, chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên đem máu nhỏ xuống đất rồi lập tức lùi lại phía sau vài bước. Nàng đang định hỏi thì ánh mắt đột nhiên co rút lại, bởi vì nàng thấy được trên đỉnh đầu đám người xuất hiện mấy chục cặp mắt sáng rực mở ra.

“Đó… đó là…”.

“Rống!”.

Ngay lúc này, một tiếng rống vang trời kêu lên, đám người đồng loạt biến sắc. Âm thành này…

Vô thức ngẩng đầu lên, họ thấy được hàng chục bóng đen trên không lao xuống.

“Cửu giai cao đẳng thú!”. Một người quát lên.

Diệp Tiêu Du kinh hãi bưng kín miệng khó tin không thôi, vừa rồi đi vào, làm sao lại không thấy được những thứ này?!

“Tử Địa, hết thảy 42 cửa ải, cửa đầu tiên không phải là lối vào, mà là chỗ này. Chỉ cần có mùi máu tươi, đám cao đắng thú cửu giai sẽ thức tỉnh, chỉ khi diệt sạch chúng hoặc tìm ra trận tâm mới có thể thoát được. Nơi chúng ta đứng là nơi an toàn nhất, sẽ không bị công kích”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

“42 cửa? Lão thiên, cửa đầu liền khủng bố như ljDFv vậy, phía sau còn thế nào? Người tạo ra nơi này là biến thái sao?”. Diệp Tiểu Du kinh hãi kêu lên.

Lạc Cảnh Thiên mặt đen xuống. Nhưng cũng không đáp lời, ánh mắt nhìn đám người Huyền lão cùng đám cao đẳng thú chiến đấu, hắn biết đám cao đẳng thú này không ngăn được họ. Nói cho cùng đây chỉ là khôi lỗi, không có linh hồn, không có đầu óc, chỉ hành động theo quá trình nhất định.

Nếu không ngươi nghĩ cao đẳng thú có thể sống vài trăm vạn năm sao?!

“Huyền lão, món quà này của ta thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên truyền vào tai đám người.

“Là ngươi giở trò quỷ?”. Huyền lão đem một con cao đẳng thú đầy lùi, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn qua gầm thét nói.

“Huyền lão, xem ra ngươi cũng không hiểu Tử Địa a. Nếu không ta chỉ cách cho ngươi thoát ra?”.

“Ngươi!”.

“Yên tâm đi, ta sẽ không nói láo. Có hai cách có thể thoát khỏi đám cao đẳng thú này, thứ nhất chính là giết sạch chúng. Nhưng mà… thấy đôi mắt phát sáng của chúng sao? Chúng cũng không phải vật sống, mà là khôi lỗi. Đem con mắt chúng tháo xuống, chúng liền sẽ vô dụng”.

“Nhưng mà… mỗi khi một con ngã xuống, những con tiếp theo thực lực đều sẽ tăng lên. Cho nên… cho tới con cuối cùng, lực lượng của nó có thể đột phá tới cửu giai đỉnh phong. Kết quả các ngươi chỉ có một còn đường chết”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Khốn kiếp! Vì cái gì chúng không công kích ngươi?!”. Hắc Phong quát lớn.

“Quên nói, trước khi cơ quan phát động, tới được chỗ này liền an toàn. Cho nên chúng sẽ không công kích chúng ta, vì nơi này là điểm mù của chúng. Nhưng nếu như cơ quan phát động rồi, các ngươi là không vào được chỗ này”.

“Cho nên, nếu các ngươi không muốn dùng cách đầu tiên, vậy còn cách thứ hai. Đó là tìm ra tâm trận, có trận pháp duy trì đám cao đẳng thú này chiến đấu, vị trí là ở giữa nơi này, có một vòng tròn ma pháp khắc ở trên”.

“Nhưng mà đâu, muốn kích hoạt nó, phải đặt vào Linh Tâm mới có thể ngừng. Mà Linh Tâm chỉ có thể là của cường giả cửu giai ngũ đoạn trở lên, hơn nữa cần tới ba viên. Các ngươi… nên lựa chọn cách nào đâu?”. Lạc Cảnh Thiên cười đầy vẻ bỉ ổi nói.

Diệp Tiểu Du nhịn không được có chút run rẩy.

Người này… thật biến thái. Làm sao lại… làm sao lại đáng sợ như vậy?!

“Ngươi đáng chết!”. Huyền lão gầm lên.

“Ha ha, yên nào. Ta cũng không có tuyệt tình như vậy, còn có cách thứ ba. Đó chính là ngươi đem đám người Hắc Phong giết hết, ta liền giúp ngươi ngừng đám cao đẳng thú lại. Hắc Phong, ngươi cũng có thể lựa chọn làm như vậy”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Ngươi đừng mơ. Ngươi chờ, ta đem đám cao đẳng thú này xửclys xong liền giết ngươi”. Mã Nhất Minh tức giận quát lên.

“Ha ha, vậy các ngươi từ từ chơi. Ta đi trước”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói, sau đó kéo lấy Diệp Tiểu Du ẩn mình vào trong bóng tối.

“Ngươi nói những lời kia... là thật?”. Diệp Tiểu Du hiếu kỳ hỏi.

“Ha ha, không hẳn là thật, cái đầu tiên là thật, cái thứ hai là giả”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Vậy nếu như chúng thật tự giết lẫn nhau đâu? Ngươi thật sẽ thả họ ra?!”.

“Ta nói đùa. Muốn thoát ra, chỉ có một cách duy nhất, cách đầu ta đã nói, giết sạch đám cao đẳng thú. Nhưng kết cục cuối cùng toàn bộ sẽ chết. Cách duy nhất thoát ra chính là... đổ máu”.

“Dưới mặt đất có một trận pháp ẩn hình, hấp thu máu tươi dẫn tới trung tâm trận pháp. Máu tươi quá ít sẽ khiến cao đẳng thú điên cuồng chém giết, máu đủ nhiều sẽ ngừng lại. Đám người kia hết thảy có hơn 50 người, lấy khí huyết của cường giả cửu giai tính toán, chỉ cần chết ba người là đủ. Hơn nữa phải là rút sạch máu trong cơ thể, hoặc mỗi người chia ra một chút là được. Nhưng mà... ai sẽ chịu chết đâu, đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Diệp Tiểu Du nghe vậy lạnh cả người. Nàng chợt nhận ra, Lạc Cảnh Thiên có một đôi mắt có thể nhìn thấu nhân tâm. Loại người này... thật sự rất đáng sợ.

Đám người kia dù không biết cách ra, nhưng chỉ cần có người chết, kiểu gì cũng sẽ phát hiện cách dùng máu tươi bổ sung trận pháp. Nhưng như Lạc Cảnh Thiên nói, đám người kia sẽ không có ai đi hi sinh mình vì người khác.

Phải biết lượng máu của một cường giả cửu giai là rất nhiều, nếu như chia ra 50 người, mỗi người phải mất trên ba phần máu. Mà làm thế sẽ trực tiếp ảnh hưởng thực lực của họ, giảm xuống tới vài phần.

Hi sinh ba người cùng toàn bộ 50 người giảm xuống vài phần thực lực... không cần nghĩ, nhất định sẽ chọn cách đầu. Ai biết được phía sau sẽ có nguy hiểm gì? Thực lực hạ xuống chẳng khác nào là mãn tính tử vong, nhất là trong Tử Địa.

Diệp Tiểu Du ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên mang theo một loại... sợ hãi.

Người này... quá nguy hiểm!

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.